CHƯƠNG 616
Thấy vậy, Diệp Giai Nhi rất tức giận: “Anh chiều chuộng nó quá, cặp sách và hộp văn phòng phẩm ở nhà đều là đồ mới.
Mua nhiều như vậy nó không dùng đến đâu.
”
Đôi môi mỏng của anh khẽ cử động, cánh tay dài kéo cô vào lòng, ánh mắt hai người giao nhau, đôi mắt sâu thẳm dịu dàng của anh nhìn cô chăm chú: “Những thứ đó là do em mua, còn lần này là do anh mua…”
“Có gì khác nhau sao?”
Cô bị ánh mắt sâu thăm thẳm của anh hút hồn, tim càng lúc càng đập nhanh hơn, hô hấp cũng trở nên gấp gáp hơn.
Cánh tay dài của anh ôm lấy cô, định đưa cô về phía trước, Thẩm Hoài Dương nói rất nhẹ nhàng: “Giai Nhi, anh đã nợ con bé bốn năm rồi, bây giờ anh chỉ muốn bù đắp cho nó…”
Nghe vậy Diệp Giai Nhi không nói gì, cũng không phản đối nữa.
Khóe môi anh cong lên khẽ cười, tay ôm chặt lấy vòng eo thon thả của cô rồi cúi người, cắn nhẹ lên đôi môi đỏ: “Chỉ cần đó là thứ mà con bé thích thì cho dù là thứ đẹp nhất hay tốt nhất thì anh cũng mang tới trước mặt cho nó.
Như vậy thì mới khiến một người làm ba như anh cảm thấy vui vẻ và có được cảm giác thành tựu khó nói thành lời.
”
“Thế nếu con gái anh muốn sao trên trời thì có phải anh cũng hái được cho con bé không?”
“Tại sao không chứ?” Anh xoa hai má trắng trẻo, mịn màng của cô, ánh mắt chăm chú, lời nói dịu dàng: “Chỉ cần là thứ em muốn và anh cũng có, chỉ cần anh có thể cho được thì có gì không thể chứ?”
Có cô và con, trái tim anh đã đầy ắp, chỉ cần là thứ mà bọn họ muốn thì anh nhất định sẽ cố gắng hết sức để đưa tới trước mặt bọn họ.
Chỉ cần là thứ em muốn và anh cũng có, chỉ cần anh có thể cho được thì có gì không thể chứ?
Một câu nói vô cùng đơn giản nhưng lại khiến khóe mắt Diệp Giai Nhi đỏ lên, trong lòng cô rất cảm động nhưng vẫn xấu hổ quay mặt đi, giả vờ đi xem Huyên Huyên.
“Anh trở nên sến sẩm như vậy từ khi nào thế?” Cuối cùng cô lại không kìm được, quay đầu hỏi anh.
Hầu kết anh chuyển động, ngón tay dài của anh vuốt ve mái tóc cô, vẻ hơi bất lực: “Anh nói này, em có cần phá hoại bầu không khí như thế không?”
Diệp Giai Nhi nhoẻn miệng cười, kiễng chân lên hôn anh, như thể muốn thầm an ủi.
Động tác này rõ ràng quá thỏa mãn một người đàn ông, cánh tay anh ôm chặt eo cô, cúi người hôn xuống một nụ hôn thật sâu.
Trong khoảng thời gian đó, Huyên Huyên đã nhanh chóng lấy đầy giỏ hàng, bút chì, cặp sách, đất nặn, gần như thấy được thứ gì là con bé sẽ lấy thứ đó.
Lúc thanh toán hóa đơn, con bé cũng rất biết lấy lòng, cười tươi hớn hở ôm đùi Thẩm Hoài Dương gọi ba, dáng vẻ đó rõ ràng là đang nịnh nọt.
Thẩm Hoài Dương không phụ sự kỳ vọng của Huyên Huyên, quẹt thẻ không chớp mắt, làm cô bé vui mừng, gọi ba ầm ĩ.
Ba người trở lại chung cư, vừa hay đang có chương trình bóng rổ, Thẩm Hoài Dương bật lên, chuyển đến kênh thể thao xem trận đấu NBA.
Huyên Huyên không giành TV với anh, ngồi trên thảm, bày cả đống đất nặn ra, vui đùa thỏa thích.
Ngày mai bắt đầu đi học, Diệp Giai Nhi phải chuẩn bị giáo án, cô lấy máy tính của Thẩm Hoài Dương ra, chuẩn bị nhập mật khẩu vào.
Cảnh tượng bốn năm trước vẫn còn nguyên trong trí nhớ của cô, anh đưa cô một thẻ ngân hàng nhưng mật khẩu lại là ngày tháng năm sinh của Thẩm Hải Băng, vậy còn lần này thì sao?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...