CHƯƠNG 1356
Hiện nay có tức giận hơn nữa, muốn giết người, nhưng lại có thể thế nào?
Sai thì đã sai rồi, thứ mất đi cũng mãi mãi không thể vãn hồi được nữa.
“Chuyện lúc đầu, anh vẫn là nợ em một lời xin lỗi, thật sự xin lỗi.
” Trần Vu Nhất nói rất chậm rãi.
“Không có gì đúng hay sai cả, tóm lại, vẫn là tình cảm bảy năm không vượt qua được bài kiểm tra, tôi trước giờ không biết tình cảm 7 năm vậy mà không cưỡng lại được một câu nói của người phụ nữ khác, thời gian dài sớm chiều chung sống, giữa hai bên tôi tưởng rằng đã hình thành sự ăn ý ngầm, cho dù tôi không mở miệng, anh cũng biết tôi muốn cái gì cần cái gì.
Cuối cùng tôi mới phát hiện mình sai quá mức nực cười, chỉ là sự việc đã qua, tôi không muốn nhắc lại nữa, như vậy đi.
”
Cô vốn không muốn nói nữa, suy nghĩ một chút, vẫn là thôi, hai người bây giờ không còn quan hệ gì nữa, đều là chuyện đã qua, cần gì phải nói nhiều?
Anh ta chỉ cảm thấy chua xót, đau đớn giằng xé, một lát sau lại nói: “Anh và Lâm Nam Kiều ly hôn rồi…”
“Ừ…” Phản ứng của Thân Nhã rất lạnh nhạt, nhìn thời gian: “Còn có chuyện gì không? Nếu không có thì tôi đi lên tầng trước.
”
Muốn ngăn cản, giữ cô lại, nhưng lại không tìm được cớ và lời nói, Trần Vu Nhất chưa từng không biết làm sao như vậy, đôi môi mỏng hơi mấp máy, một lát sau mới cẩn thận nặn ra một câu: “Anh có thể ôm em một lần nữa được không?”
Anh ta nói ra câu này không đơn giản, thậm chí có thể nói rất khó khăn, cũng lấy hết can đảm, anh ta sợ cô từ chối.
Nghĩ tới những chuyện khốn nạn trước đây mình từng làm, anh cảm thấy không có mặt mũi đưa ra yêu cầu như vậy, nhưng anh ta không khống chế được trái tim của mình…
“Lần cuối cùng, anh có thể ôm em lần cuối cùng không…” Trong đôi mắt đào hoa nheo lại của anh ta tràn ngập sự mong chờ và hy vọng, còn cả khát vọng, nhìn trông có hơi đáng thương.
Không có quay đầu, Thân Nhã rất kiên quyết mà lắc đầu: “Không thể.
”
Dưới chân lảo đảo, anh ta dựa vào xe, lại nói: “Sau này, chúng ta còn có thể làm bạn không?”
Bạn, gặp mặt vui vẻ, chung đụng hòa bình, không có nhằm vào đối phương, bây giờ có thể chung đụng hòa bình với cô, đối với anh ta mà nói đều là một loại phúc phận.
Thân Nhã vẫn nhả ra hai chữ: “Không thể!”
Ở trong quan niệm của cô không có phức tạp như thế, bạn bè chính là bạn bè thuần túy, đàn ông hoặc phụ nữ, làm bạn với chồng cũ hoặc vợ cũ, chuyện này ra cái gì chứ?
Đáp án không ngoài dự liệu, tính cách kiên quyết, quả đoán, sẽ không quay đầu của cô khiến Trần Vu Nhất hiểu, anh ta ôm hy vọng, cuối cùng cũng rơi mất, do anh ta tự mình chuộc lấy.
“Thời gian không còn sớm nữa, nếu không có chuyện gì, mời về cho.
” Vừa dứt lời, Thân Nhã đi lên tầng.
Trần Vu Nhất không có rời đi, vẫn đứng ở dưới tòa nhà, tay theo thói quen đưa vào trong túi quần tây, rút ra hộp thuốc, rút điếu thuốc.
Đời này, anh ta cuối cùng đã phạm sai lầm trí mạng, muốn vãn hồi, sớm đã không thể, tâm trạng buồn rầu, u uất, anh ta hút hết điếu này đến điếu khác.
Khi Hoắc Đình Phong trở về, đã chạm mặt Trần Vu Nhất, thần sắc của anh lạnh nhạt, chào hỏi: “Tổng giám đốc Trần.
”
Trần Vu Nhất không lên tiếng, cúi đầu, tiếp tục hút điếu thuốc trong tay.
Anh rất điềm nhiên, nhấc đôi chân dài đi về phía trước, trong tay còn xách sữa đậu nành, cô dạo gần đây thích uống sữa đậu nành đậu đỏ.
Mãi tới khi đi rất xa, giọng nói của Trần Vu Nhất bay tới: “Hãy đối xử tốt với cô ấy!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...