CHƯƠNG 1293
Hai tay Thân Nhã chống má, nhìn người đàn ông đang mặc quần áo trước mặt mình: “Khi đi có cần mang một chậu nước tắm đi cùng không, để anh ta uống cho đủ, anh ta thật là khiến người ta khó chịu.
”
“Nghịch ngợm.
” Anh khẽ mỉm cười: “Nhưng anh cũng đang có suy nghĩ như vậy…”
“Hợp ý!” Thân Nhã kéo chăn, đắp lên: “Anh ta khá phiền, giống như một hoàng đế, thỉnh thoảng lại muốn gọi người đàn ông của em, ai không biết còn tưởng là sủng hạnh.
”
Hoắc Đình Phong vén tóc ở bên tai cô: “Chuyện này anh sẽ giải quyết triệt để…”
Thân Nhã lắc đầu, nhún vai nói: “Giải quyết không được cũng không sao, em thấy anh ta hình như có bệnh tâm thần, vậy nên không thể so đo bình thường với loại người này.
”
“Cục cưng ngủ ngon, anh sẽ trở về trong thời gian nhanh nhất.
”
“Ngủ ngon…”
Tô Chính Kiêu uống không ít rượu, khi Hoắc Đình Phong tới, anh không định uống, cô không thích ngửi mùi rượu.
Tô Chính Kiêu kêu anh uống, anh không có đưa tay nhận, mà trực tiếp từ chối.
“Bây giờ Hoài Giang đi rồi, không có ai là gáng nặng của cậu nữa, có phải cảm thấy vô cùng tự tại thoải mái không?” Tô Chính Kiêu nói chuyện không dễ nghe, thần trí không tỉnh táo.
Hoắc Đình Phong cảm thấy, chủ đề không có ý nghĩa thì không cần thiết trả lời.
“Vậy Tả Như Bội thì sao? Cô ấy tính là cái gì?”
“Cô ấy là quá khứ, mà tôi bây giờ có người yêu mới rồi, tôi rất yêu cô ấy…” Lần này, Hoắc Đình Phong không hề do dự mà trả lời dứt khoát.
Tô Chính Kiêu lại cười lạnh, trong lòng cảm thấy bị chế giễu: “Quá khứ sao? Cậu đã quên cô ấy chết như thế nào rồi sao? Bởi vì cái gì mà chết?”
“Không quên, nhưng những chuyện đó suy cho cùng là quá khứ, tôi vốn cho rằng tôi luôn dừng ở trong đoạn ký ức đó, cho tới khi gặp được cô ấy, giữa hai điều không có xung đột, tôi vào năm 20 tuổi người tôi yêu là Tả Như Bội, năm 34 tuổi người tôi yêu sâu đậm là Thân Nhã, nếu không xảy ra chuyện như thế, tôi sẽ đi cùng với cô ấy tới già, nhưng không có nếu như, tôi nghĩ gặp được Thân Nhã, là sứ mệnh trong cuộc đời này của tôi, hai đoạn tình cảm, tôi chia rất rõ ràng.
”
Anh luôn chia tình cảm rất rõ ràng, sẽ không mơ mơ hồ hồ.
Ha ha, Tô Chính Kiêu chỉ muốn cười lạnh: “Cô ấy chết thảm như vậy, cậu sao có thể quên chứ? Làm sao có thể yên tâm mà đi thân mật với người phụ nữ khác?”
“Như cậu nói, nếu tôi có thể yên tâm, vậy thì tôi là thật sự đã buông cô ấy xuống, nhớ một người đã mất thì phải mãi mãi giam cầm mình ở trong đau khổ, đó là cảm giác và suy nghĩ của cậu, đừng áp đặt lên tôi….
” Ngón tay dài của Hoắc Đình Phong xoay chai rượu, nhìn chai rượu đang xoay trên đất: “Cậu luôn cho rằng tôi không biết, chỉ là tôi trước nay không có vạch trần, cậu yêu Như Bội…”
Cơ thể chợt cứng đờ, Tô Chính Kiêu siết chặt chai rượu: “Tôi không có!”
“Không có sao? Vậy cần gì phải siết chặt chai rượu như vậy? Nếu cậu dùng thêm sức, nói không chừng chai rượu sẽ vỡ trên tay cậu đấy.
”
“Tôi thích cô ấy! Tôi yêu cô ấy! Thì như nào! Thì như nào?” Tô Chính Kiêu cũng bực tức, gào lên thừa nhận, măt đỏ lên.
…
30 tỷ là đưa bằng chi phiếu, Lâm Nam Kiều gọi điện cho bác sĩ Trương, địa điểm hẹn vẫn là quán cà phê hôm qua.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...