Cũng không biết phải trả lời như thế nào, Diệp Giai Nhi dứt khoát im lặng, chỉ là cười nhẹ, cô có thể nhìn ra thái độ của Thẩm Thiên Canh đối với cô không phải là thích, nhưng mà cũng không tới mức chán ghét.
“Anh, tình huống hiện tại như thế nào rồi, vật tư, cứu viện, đều đã vào vị trí hết chưa?” Thẩm Hải Băng nói.
Trong nháy mắt, biểu cảm của Thẩm Thiên Canh trở nên nghiêm túc, ông ta nặng nề nói: “Vật tư đã đến được một phần rồi, nhưng mà căn bản vẫn còn chưa đủ, còn quân cứu viện cũng đã đến nơi rồi.
Sức khỏe của em vẫn còn chưa hồi phục, đừng có nghĩ nhiều như vậy nữa, những chuyện này đã có người phụ trách.
”
Vừa mới nói xong, ông ta lại nói tiếp: “Còn có mấy căn phòng trống, một lát nữa để Tiểu Trương đưa bọn con đến đó, ba chỉ có thể nhín chút thời gian đến đây xem một chút, đi trước đây.
”
Thẩm Hoài Dương và Thẩm Trạch Hy tiễn ông ta ra khỏi phòng bệnh.
Mấy người bọn họ lại ở trong phòng bệnh một hồi lâu, Diệp Giai Nhi còn đút cho Thẩm Hải Băng ăn một chút cháo, lại lau mặt giúp cho cô ta.
Đợi đến khi Thẩm Hải Băng ngủ say, bọn họ mới đi theo trợ lý Tiểu Trương vẫn luôn chờ đợi bọn họ.
Nơi ở cách với bệnh viện khoảng chừng mười phút, rất nhanh liền đến nơi, căn phòng đơn giản sạch sẽ, phòng bếp, phòng vệ sinh, cái nào cần có cũng đều có.
Nhưng có lẽ là bởi vì bị động đất, ở trong phòng vẫn không đủ ấm cho lắm, rất là lạnh.
Rót một ly nước ấm, Diệp Giai Nhi nắm ở trong tay, nhiệt độ từ trong ly truyền ra ngoài, lòng bàn tay của cô cũng ấm áp hơn.
Cởi áo khoác để qua một bên, Thẩm Hoài Dương ngồi ở bên giường, bàn tay nhẹ nhàng xoa xoa mi tâm.
Hai ngày nay không chợp mắt, lúc này, cảm thấy đầu có hơi đau.
Diệp Giai Nhi có thể nhìn thấy rõ đôi mắt đỏ ngầu cùng với sắc mặt mệt mỏi của anh: “Buồn ngủ thì đi ngủ đi, tôi đi ra ngoài một chuyến.
”
“Đi đâu vậy?” Anh nâng mắt lên, lông mày hơi nhíu lại, lời nói thoát ra khỏi đôi môi một cách rất tự nhiên.
“Đi đến phòng của Trạch Hy, vali vẫn còn đang để ở trong phòng của cậu ấy, anh nghỉ ngơi trước đi, một lát nữa tôi sẽ về.
”
Vừa nói xong, còn chưa đợi anh đáp lời, Diệp Giai Nhi đã cầm ly nước ở trong tay đi ra khỏi phòng.
Thẩm Hoài Dương liếc nhìn bóng lưng của cô, đôi mắt đang nheo lại từ từ trở nên tối hơn.
Ở một bên khác.
Thẩm Trạch Hy đang nằm ở trên giường, không cảm thấy buồn ngủ, trong hơi thở dường như vẫn còn thoang thoảng mùi quýt thuộc về cô, tươi mát như thế, dễ ngửi như thế.
Sau đó, trong đầu dần dần hiện ra gương mặt trắng nõn, cánh môi đỏ tươi cùng với hơi thở vuốt ve cần cổ của cậu ta, ấm áp, hơi ngứa.
Hai mươi tuổi, chính là độ tuổi huyết khí dương cương, khí huyết tràn trề.
Đưa tay ra, cậu ta hung hăng gõ vào đầu của mình.
Cô ấy là chị dâu của cậu ta, làm sao cậu ta có thể có suy nghĩ hèn hạ như thế.
Lúc đang ảo não, cửa phòng đột nhiên lại bị đẩy ra, Diệp Giai Nhi bước vào.
Nhìn sang một cái, Thẩm Trạch Hy hốt hoảng thiếu chút nữa là đã té xuống từ trên giường, ánh mắt không dám nhìn thẳng vào cô.
“Trạch Hy còn chưa ngủ nữa hả?” Cô không để ý đến sự khác thường của cậu ta, chỉ là mở miệng nói: “Tôi thấy cửa phòng cậu mở ra, cho nên mới đẩy cửa ra bước vào, có ảnh hưởng đến cậu không vậy?”
“Không có… không có…” Đầu lưỡi của Thẩm Trạch Hy không kiềm chế được mà thắt nút, cảnh tượng lúc nãy, chắc là cô không nhìn thấy, anh ta âm thầm suy đoán ở trong lòng.
“Tôi đến đây lấy vali.
” Cô chỉ tay vào cái vali đặt ở trong góc giường, như là nghĩ đến cái gì đó, bước chân hơi dừng lại: “À đúng rồi, Trạch Hy, năm nay cô bao nhiêu tuổi vậy?”
Đối với vấn đề này, trong lòng của cô vẫn luôn rất tò mò.
“Ba mươi mốt tuổi, lớn hơn anh trai một tuổi, nhưng mà cô là được nhận nuôi.
”
Nghe nói vậy, chân mày của Diệp Giai Nhi cau lại, còn có sự thật như thế này nữa à, cô hơi kinh ngạc: “Nhận nuôi hả?”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...