Cô Vợ Lưu Manh Của Tôi
Thủ đô Krypton... Trong căn biêt thự của Thượng nghị sĩ Vương Trung Hạo...
- Bốp!
- Súc sinh! Mày có biết mày đã gây họa rồi không?
Vương Trung Hạo mặt mày dữ tợn nhìn đứa con trai đang ngã lăn ra nền nhà của mình. Ngón tay run run chỉ vào mặt tên nghịch tử đó.
- Lão gia! Xin người bớt giận. Có gì từ từ đánh, con nó còn bị thương... Ông đừng đánh nó nữa.
Vương Trung Hạo quay đầu nhìn người vợ đang níu tay áo mình. Tức giận ngồi xuống cái ghế gần đó.
Con trai của Vương Trung Hạo xoa xoa gương mặt có 5 dấu tay, ai oán nhìn về phía cha mình, bất mãn nói.
- Ba! Con đã làm sai chuyện gì mà ba đánh con?
Nghe câu nói của đứa con trai, lửa giận trong lòng Thượng nghị sĩ lại bùng lên.
- Ha ha ha... Mày nói mày không làm sai chuyện gì hay sao?
Ông bật dậy, nhấc chân đá cho đứa con thêm cái nữa, khiến tên con lại ngã lăn thêm lần nữa ra đất.
- Lão gia! Ông đừng đánh con mình nữa... Có chuyện gì thì cứ nói ra. Gia đình chúng ta cùng giải quyết không được sao?
Vương Trung Hạo quay mặt lại trừng mắt bà vợ của mình. Quát lên.
- Đứa con này trở lên bất trị cũng là tại bà, mọi lỗi lầm của nó gây ra bà cũng phải chịu một phần trách nhiệm đó... Bà xem bà đã biến hắn thành cái dạng gì?
- Ba! Thực ra con đã làm sai chuyện gì?
Đứa con trai của Vương Trung Hạo nào dám lớn tiếng hỏi nữa. Qua những biểu hiện của người cha, hắn thầm đoán việc hắn cho người giết đứa con gái tên Long Tú Tú kia đã bị cha biết. Nhưng cha hắn có cần phẫn nộ đến như vậy không. Cô ta cũng chỉ là một đứa con gái thôi mà.
- Giỏi! Giỏi! Tao hỏi mày, có phải mày cho người giết con bé Long Tú Tú kia không?
- Con... con...
Quả nhiên vậy, đứa con trai ấp úng nói, sau đó đưa ánh cầu cứu với người mẹ của mình bên cạnh.
Vợ của Vương Trung Hạo bên cạnh thấy vậy, cất tiếng.
- Tưởng chuyện gì... Đã giết rồi, thì thôi, có gì mà phải khiến lão gia tức giận như vậy?
- Bốp!
Vương Trung Hạo không do dự vung tay tát thẳng vào mặt người vợ của mình. Lão thầm cảm thấy chán nản về vợ với con mình.
- Ngu ngốc! Hai người thì biết cái gì. Có biết thân phận của cô ta như thế nào không?
Đứa con trai thấy mẹ mình bị đánh ngã lăn ra, thì tiến đến đỡ lấy bà.
- Không phải chỉ là con gái của trùm xã hội đen ở thành phố Heylen thôi hay sao? Sao ba lại đánh mẹ con như vậy?
- Mày thật là ngu ngốc. Sao mày không chịu điều tra rõ thân phận đối phương rồi mới làm. Mày đã thấy một Thượng nghị sĩ nào chủ động đến cầu thân với một trùm xã hội đen chưa? Mày nghĩ tao bị ngu hả?
Đứa con trai Vương Trung Hạo nhăn nhó, hỏi:
- Chẳng lẽ cô ta có thân phận gì lớn hay sao?
- Lớn! Vô cùng lớn! Nó chính đứa cháu gái ngoại duy nhất của Thượng Tướng - Tôn Thiết. Lão ta không có con trai, chỉ có duy nhất một đứa con gái. Mà đứa con gái ấy lại sinh ra Long Tú Tú. Vậy mày nói xem, khi có kẻ muốn giết cháu lão, lão sẽ làm gì?
- Ý cha nói chính là Bắc Phạt tướng quân - Tôn Khiết ư? - Đứa con trai giọng run rẩy nói. Hắn biết bản thân mình đã chọc nhầm ổ kiến lửa rồi.
- Còn có ai khác nữa tên Tôn Khiết giữ chức Thượng Tướng nữa sao? Ha ha... Ta - Vương Trung Hạo một đời tinh minh, không ngờ sinh ra đứa con ngu dốt như vậy... Ha ha ha... - Vương Trung Hạo tức quá hóa cười.
- Lão gia, chẳng lẽ không còn cách nào nữa sao? Đám bạn bè quan trường của ông chẳng phải rất nhiều hay sao? - Vợ của Vương Trung Hạo lo lắng hỏi. Bà ta biết cái chức Thượng Tướng có ý nghĩa gì. Một cái chức đủ lớn để đè bẹp tất cả những kẻ có ý muốn chống đối.
Vương Trung Hạo uể oải, ngồi xuống một cái ghế trong phòng, ngửa đầu lên nhắm chặt đôi mắt.
- Bà nghĩ còn ai có đủ sức chống lại Thượng Tướng Tôn Thiết hay sao? Còn có ai đủ sức dám chống lại cơn phẫn nộ của lão sao? Tất cả đều muộn rồi... Ta chỉ sợ cái chết đối với chúng ta thì còn quá đơn giản...
.................................................. .....
- Uầy... uầy...
- Uầy... Này.. này.. Tôi đang nói với anh đó... Anh có nghe không?
Long Tú Tú vẫn quấn chặt cái chăn trên mình. Nàng gọi người thanh niên đang ngồi quay lưng với mình trên giường. Chẳng lẽ hắn giận mình vì không nghe lời hắn hay sao?
Dương Vũ quay mặt lại nhìn Long tiểu thư với ánh mắt căm tức.
- Tôi có tên chứ không phải này nọ gì đâu. Dương Vũ! Dương trong Đại dương bao la, Vũ trong Vũ trụ rộng lớn. Dương... Vũ... Là Dương Vũ có biết không?
- Tôi biết! Nhưng sao anh lại không nói chuyện với tôi. Anh không nói gì làm tôi... làm tôi sợ lắm...
- Tốt! Cô rời khỏi nhà tôi đi. Tôi sẽ nói chuyện với cô...
Long Tú Tú cắn răng, trên đôi mắt đã hiện lên màn sương mỏng. Nước mắt nàng chỉ trực chờ lã chã rơi.
- Tôi sẽ rời khỏi...
- Tốt! Tốt!
- ...Nhưng tôi sẽ nói v
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...