Ăn cơm xong xuôi thì hai bánh bao nhỏ lấy lý do nên đi tản bộ để dễ tiêu hóa, liền lôi kéo Hề Hề và Mộc Nhược Na đi dạo phố.
Hề Hề còn đang dự tính mua chút đồ cho hai bánh bao nhỏ thì đột nhiên nghe thanh âm của Doãn Ngự Hàm vang lên, tuy giọng nói non nớt nhưng lại tràn đầy tự tin: "Cô gì ơi, phiền cô gói cái này lại cho con, cái này nữa, cái này cũng đẹp, kích thước rất phù hợp, đây là địa chỉ của con, cô giao đến chỗ này nhé."
Hề Hề quay đầu lại nhìn, tức khắc tròn mắt!
Doãn Ngự Hàm vậy mà lại mua một đống túi xách xa xỉ!
Bởi vì cậu nhóc thẻ hội viên VIP của trung tâm mua sắm này, nên có quyền ưu tiên chọn những món đồ đẹp nhất và đắt nhất. Rất đơn giản, ở cửa ra vào thì cậu nhóc đã nói cho nhân viên biết thân phận của mình, sau đó thì không cần xếp hàng nữa mà là trực tiếp đến quầy chiêu đãi dành cho khách hàng VIP, chỉ việc chọn những sản phẩm ưng ý, dặn dò đóng gói giao tận nơi và rời đi nhẹ nhàng!
Cố Miểu thì không có khí phách xa hoa như vậy, nhưng cậu nhóc lại chu đáo theo một cách tinh tế, cậu ngưỡng khuôn mặt bụ bẫm lên nhìn Hề Hề và nói: "Mommy ơi, mommy thích nhà thiết kế theo phong cách nào? Cố Miểu có quen biết rất nhiều nhà thiết kế nổi tiếng ở Paris, mommy có muốn liên hệ với họ không? Mommy ơi, chúng ta bận đồ cặp được không, các bạn ở nhà trẻ hay nói là các bạn đó được bận đồ cặp với mommy, Cố Miểu hâm mộ lắm.. Cố Miểu mang họ của mommy, nhưng mà Cố Miểu chưa bao giờ được bận đồ cặp với mommy cả.."
Đọc truyện Cô vợ hợp đồng bỏ trốn của tổng giám đốc tại đây.
Nói đến đây thì hốc mắt Cố Miểu đã đỏ hoe.. Hề Hề nghe tâm sự của bánh bao nhỏ thì liền mềm lòng, căn bản không để ý chi tiết cậu nhóc nói là mình mang họ của mẹ.
"Con trai ngoan, để dì mua quần áo cặp với con được không?" Hề Hề dịu dàng nói: "Dì không có khả năng mua quần áo xa xỉ đắt tiền đâu, nhưng đó là tâm ý của dì, Cố Miểu đừng chê nhé?"
"Mommy, Ngự Hàm cũng muốn!" Doãn Ngự Hàm giống như viên đạn nhỏ, vọt lại ôm chặt cánh tay của Hề Hề, không ngừng nũng nịu: "Ngự Hàm muốn bận đồ cặp với mommy!"
"Được được được! Chúng ta đi mua đồ gia đình nào!" Hề Hề nhẹ nhàng xoa đầu hai bánh bao nhỏ. Cô không rõ vì sao chỉ cần hai đứa nhóc này nhõng nhẽo một chút thì cô đã không còn sức chống cự.
Mộc Nhược Na đứng bên cạnh oan thán một tiếng: "Hai tiểu quỷ vô lương tâm, cả buổi tối không thèm đếm xỉa đến mẹ nuôi!"
Doãn Ngự Hàm cười toe toét: "Mẹ nuôi, vừa rồi con mua rất nhiều túi xách, có một nửa là kiểu dáng mẹ nuôi thích đó!"
Mộc Nhược Na nghe xong, lập tức vui sướng ôm lấy Doãn Ngự Hàm, hôn cái bẹp vào má cậu nhóc một cái! Con trai ngoan và dễ cưng như vậy, sao không phải là con trai của cô nhỉ!
Bốn người vui vẻ nắm tay nhau bước vào quầy quần áo để chọn mua đồ gia đình.
Từ phía góc đường xa xa có một chiếc xe chậm rãi dừng lại, người trong xe nhìn họ với ánh mắt ôn nhu ấm áp.
"Chủ tịch, chúng ta có đi theo họ không?" Tiểu A thấp giọng dò hỏi.
"Không cần, chúng ta trở về đi." Doãn Tư Thần nhẹ nhàng mở miệng: "Tối nay là buổi tối đầu tiên bọn nhóc được ở cạnh cô ấy, cứ để họ vui vẻ thoải mái. Còn Hề Hề thì ngày mai tôi sẽ gặp cô ấy."
Tiểu A đáp: "Vâng, chủ tịch."
"Còn lễ phục cho tối ngày mai thì nhớ cho người đưa qua sớm một chút." Khoé miệng Doãn Tư Thần hơi nhếch lên.
Một ngày không gặp tựa như xa cách ba thu..
Hề Hề, em đã nợ anh bao nhiêu mùa thu rồi?
Giờ đây, anh sẽ không để em bỏ đi nữa!
Hề Hề dĩ nhiên không mua những sản phẩm xa xỉ, cô chọn một bộ đồ gia đình của một thương hiệu phổ biến. Mộc Nhược Na sôi nổi muốn hưởng náo nhiệt nên cũng chọn đồ gia đình, vậy là cả bốn người đều mua đồ ngủ gia đình.
Sau khi về nhà thì cả bốn người đều háo hức thay đồ ngủ, mặc thử đồ vừa mua, khi nhìn thấy mommy rốt cuộc đã bận đồ ngủ giống y như mình thì Doãn Ngự Hàm và Cố Miểu với thích chí hài lòng.
Để kỷ niệm ngày đầu tiên được bận đồ cặp với mommy, hai bánh bao nhỏ lấy di động ra chụp một loạt tấm hình và đăng lên trang weibo cá nhân. Doãn Tư Thần xem trang weibo của hai cậu quý tử, sau đó yên lặng tải ảnh về và lưu trong di động.
Hề Hề trên ảnh, vẫn như vậy.. một nụ cười tươi tắn và hai má lúm đồng tiền duyên dáng!
Ngón tay thon dài khẽ lướt trên màn hình di động, ý cười trên khoé miệng đều không thể dứt được.
Sau một ngày ầm ĩ thì rốt cuộc đã tới giờ nghỉ ngơi, Doãn Ngự Hàm và Cố Miểu nhảy bổ lên giường lớn của Hề Hề, vui vẻ lăn qua lăn lại.
"Hay là một trong hai con sang ngủ với dì Nhược Na đi? Hoặc là dì qua ngủ với dì Nhược Na, để hai đứa ngủ cho thoải mái nhé?" Hề Hề vừa chuẩn bị chăn mền vừa hỏi.
"Không cần! Bọn con muốn ngủ với mommy cơ!" Hai bánh bao nhỏ đồng thanh cự tuyệt.
Mộc Nhược Na ngáp dài một hơi: "Đúng vậy, cậu dỗ bọn chúng ngủ đi, đừng có quấy rầy tôi tâm sự đêm khuya với trai đẹp nha! Các con trai ngoan, ngủ ngon nhé!"
"Ngủ ngon, mẹ nuôi~!" Hai bánh bao nhỏ tủm tỉm cười, sau đó tung tăng lăn lộn trên giường của Hề Hề.
Hề Hề bất đắc dĩ lắc đầu, cũng leo lên giường nằm, cô nằm ở giữa, Doãn Ngự Hàm và Cố Miểu mỗi nhóc nằm một bên. Cô đưa tay ôm cả hai cậu nhóc, hôn Doãn Ngự Hàm một cái, hôn Cố Miểu một cái: "Chúng ta ngủ thôi!"
"Mommy kể chuyện cổ tích cho bọn con đi?" Cánh tay bụ bẫm của Doãn Ngự Hàm níu áo Hề Hề, ánh mắt tràn ngập vẻ mong chờ: "Mấy bạn ở nhà trẻ nói là mommy thường kể chuyện trước khi đi ngủ."
Cố Miểu gật đầu thật mạnh đồng tình.
"À, được, để dì kể chuyện.. à, chuyện xưa của tổ tiên Vân gia Vân Tử Tiêu vậy." Hề Hề cười cười, cô không nghĩ mấy chuyện cổ tích Grimm có thể thích hợp với hai nhóc tì thông minh này, thôi thì kể chuyện lịch sử thử xem.
Quả nhiên, ánh mắt hai bánh bao sáng ngời!
Hề Hề ôm hai cậu nhóc trong lòng, chậm rãi kể chuyện: "Ở cuối thời Minh, đầu thời Thanh, lúc đó chính trị rất hỗn loạn, khắp nơi nổ lên kháng chiến, còn quân lính ở phương Bắc thì luôn nhăm nhe đại lục. Thời điểm đó ở Vân gia xuất hiện một nữ trung hào kiệt, tên là Vân Tử Tiêu, diện mạo của cô ấy rất giống dì, nhưng cô ấy rất mạnh mẽ, khí phách tung hoành trên lưng ngựa, võ nghệ cao cường, dụng binh như thần.."
Câu chuyện của Hề Hề kể rất dài rất dài.. đến khi cô kể xong thì nhìn lại hai bánh bao nhỏ đều đã ngủ từ lúc nào. Trong lòng cô vô thức cảm thấy ấm áp, sợ đánh thức hai tiểu bảo bối nên cẩn thận nhích người từng chút một và tắt đèn ngủ, để hai đứa bé nằm ngay ngắn ở tư thế thoải mái nhất.
Hề Hề nằm xuống, chìm dần vào giấc ngủ, khoé miệng vẫn nhếch lên nụ cười.
Tuy rằng ngày hôm nay rất mệt mỏi, một ngày làm mẹ bất đắc dĩ.
Bất quá, cảm giác đúng là không tệ.. đêm nay mỗi người đều vui vẻ.
Vui vẻ nhất là..
Hề Hề mơ thấy một giấc mộng, trong mộng cô thật sự sinh ra một đứa con trai, đến khi cô ngẩng lên nhìn kỹ khuôn mặt ba của đứa bé thì hoảng hồn giật mình tỉnh giấc!
Cô vậy mà nằm mơ thấy Doãn Tư Thần!
Rõ ràng cô chỉ mới biết anh có một ngày?
Vậy mà lại nằm mơ thấy mình sinh con cho anh!
Trời ạ, chết người mà!
Hề Hề choàng tỉnh, mở mắt thấy gương mặt mình nóng bỏng lên!
Quay đầu nhìn quanh, hai bánh bao nhỏ đâu rồi?
Hề Hề lập tức thanh tỉnh, cô vội vàng ngồi dậy kêu lên: "Ngự Hàm, Cố Miểu!"
Con trai? Con trai nhỏ chạy đi đâu? Còn sớm như thế này thì hai đứa nhóc có thể đi đâu chứ? Lúc này không nhìn thấy hai bánh bao nhỏ khiến đáy lòng Hề Hề hoảng hốt lo sợ.
Rõ ràng chỉ ở chung với nhau một ngày, nhưng không hiểu sao cảm giác cô dành cho hai đứa bé rất đặc biệt, phảng phất tựa như là con do chính cô sinh ra, cô sợ đến mức run lẩy bẩy.
Ngày lúc này, đột nhiên cửa phòng mở ra, hai bánh bao nhỏ chạy vọt vào.
Hề Hề ôm cả hai cậu nhóc vào lòng, tay hơi run run, vội vàng hỏi: "Hai con đi đâu vậy? Sáng sớm sao không ngủ mà chạy ra ngoài làm gì?"
Doãn Ngự Hàm cười hì hì nói: "Mommy đang lo lắng cho bọn con sao? Mommy không cần lo đâu! Trên thế giới này thì không có ai dám làm hại bọn con đâu!"
Cố Miểu gật đầu thật mạnh tán đồng.
Mommy dĩ nhiên không biết rồi! Tuy hai bánh bao nhỏ đi theo mommy về nhà, nhưng có rất nhiều vệ sĩ lẳng lặng đi theo bảo vệ, chỉ cần hai vị tiểu thiếu gia không gặp nguy hiểm thì các vệ sĩ sẽ không lộ mặt!
Hề Hề nhìn thấy hai cậu nhóc bình yên vô sự, mới yên tâm, thở phào một hơi nói: "Sau này đừng đi lung tung biết không? Chỗ này là Paris, có nhiều khu vực rất phức tạp, dạng người nào cũng có, hai đứa con trông xinh xắn lại mang dáng vẻ con nhà quý tộc, nếu đi một mình sẽ rất dễ bị người khác bắt cóc. Nhớ, không được nói chuyện với người lạ, người ta cho gì cũng không được ăn, càng không được tin lời người lạ nói, biết chưa?"
Chính Hề Hề đã quên mất chỉ mới ngày hôm qua thì cô vẫn là người xa lạ với hai đứa bé, hiện tại lại ngồi giảng giải cho hai cậu nhóc như vậy. Bất quá, Doãn Ngự Hàm và Cố Miểu nghe được những lời này thì hốc mắt đỏ rưng rưng.
Có mommy thật là tốt mà!
Hai bánh bao nhỏ chui vào lồng ngực Hề Hề, ngoan ngoãn ôm lấy cổ của cô, động tác nũng nịu làm người ta không thể không đau lòng.
Trái tim Hề Hề lần nữa mềm lại, thanh âm trở nên nhẹ nhàng hơn: "Được rồi, mommy không phải có ý la mắng hai đứa đâu, chỉ là sợ hai đứa bị người xấu gạt thôi."
Doãn Ngự Hàm và Cố Miểu bỗng nhiên buông tay ra, kinh hỉ nhìn Hề Hề: "Mommy, rốt cuộc mommy chịu nhận là mommy của bọn con rồi~!"
Hề Hề lúc này mới ý thức bản thân quá xúc động, lại buột miệng xưng mình là mommy. Cô há miệng thở dốc: "Dì có thể rút lại câu nói vừa rồi không?"
"Không được!" Doãn Ngự Hàm và Cố Miểu đồng thanh cự tuyệt: "Mommy đã nhận thì không được chối nữa! Mommy là mommy của bọn con, mommy không được bỏ bọn con, không được nói không cần bọn con!"
Hề Hề bất đắc dĩ cười: "Được, trước khi mommy của hai con xuất hiện, thì dì sẽ làm mommy của các con."
Doãn Ngự Hàm cùng Cố Miểu liếc nhìn nhau, cười tủm tỉm.
Thành công rồi!
Hề Hề lôi kéo hai cậu nhóc lại, lần nữa dặn dò đủ thứ việc không nên nói chuyện với người lạ, ra đường phải chú ý cái này cái kia, làm mẹ thật là rầu thúi ruột vì con trai mà!
Mải lo nói một hồi lâu, Hề Hề mới sực nhớ hôm nay cô còn phải đi làm!
A a a! Chuyện quan trọng vậy mà lại quên!
Hề Hề lật đật ra khỏi giường, vọt vào toilet đánh răng rửa mặt, bận quần áo chỉnh tề rồi làm một bữa sáng đơn giản. Thúc giục hai bánh bao nhỏ ăn cơm xong thì cô liền lấy túi xách chạy như điên tới công ty.
Vừa vào công ty, Hề Hề lập tức bị các đồng nghiệp vây quanh!
"Hề Hề, cô nói mau lên nào, quý ngài họ Doãn kia có phải đẹp trai y như trên tạp chí không? Tôi nói anh ta đẹp trai hơn trăm lần so với trên ảnh mà bọn họ không chịu tin tôi! Cô mau nói lời công bằng chứng minh dùm tôi đi!"
"Hề Hề, cô nói xem, ngài Doãn kia thật sự quyến rũ mê người vậy sao? Chúng tôi hôm qua định kiếm cớ đi ngang qua phòng hội nghị để nhìn trộm, rốt cuộc chẳng thấy bóng dáng ai cả!"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...