“Thành chủ thật sự muốn thay đổi địa điểm bàn công chuyện sang trà lầu ư?”
“Ừm, ca ca đã hứa với Linh Nhi rồi, sau này không đến Tiêu hồn quật
nữa”. Linh Nhi ăn bánh thơm ngọt ngọt, khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hồng,
kiêu ngạo đắc ý.
Vấn Liễu, Như Yên, Phất Hương đều ngẩn người, nhìn cô nàng nhỏ bé rõ
ràng không hề biết tình là cái chi chi, nhưng lại có thể thao túng trái
tim của một người đàn ông, thật đúng là chuyện kỳ lạ.
“Linh Nhi, nhà muội ở đâu?” Nơi nào mà có thể nuôi dưỡng được một bảo bối như thế này?
“Nhà của Linh Nhi…” Tối hôm qua ca ca hỏi, khi người khác hỏi nhà của Linh Nhi, Linh Nhi sẽ nói như thế nào? Nàng đã nghiêng nghiêng cái đầu
nhỏ, khổ sở suy nghĩ lại những lời thì thầm thân mật bên gối tối hôm
qua. “Linh Nhi không nhớ.”
“Không nhớ?” Ba người phụ nữ kinh ngạc, “Muội không nhớ là nhà của mình ở đâu sao?”
Lẽ nào thành chủ đại nhân thấy con gái nhà người ta kiều diễm, nhất
thời thích mắt, đã dùng thủ đoạn hạ lưu nào đó dụ dỗ con gái nhà người
ta ư?
“…Linh Nhi vẫn không nhớ ra.” Khi ấy Linh Nhi đang buồn ngủ, ca ca nói rất nhiều, Linh Nhi sao có thể nhớ hết được?
“Các tỷ có thể đi hỏi ca ca.”
Vậy… thì thôi đi. Ba người phụ nữ rụt rụt cổ, vội vàng gạt phắt ý định tìm hiểu căn nguyên nguồn gốc.
“Tỷ tỷ, buổi sáng ca ca đưa Linh Nhi ra phố chơi, vừa đẹp vừa vui,
chúng ta cũng cùng đi có được không?” Ca ca nói không có ai đi cùng,
Linh Nhi không được ra phố một mình, có các tỷ tỷ rồi, Linh Nhi không
phải một mình nữa. Hi.
“Hả?” Ba người phụ nữ đương nhiên muốn, muốn vô cùng, nhưng họ nào dám?
“Ca ca cho Linh Nhi một chuỗi những đồng đinh đang, có thể đổi lấy đùi gà để ăn, Linh Nhi đổi cho các tỷ tỷ ăn.”
“Kêu đinh đang hả?” Ba đôi mắt đẹp chớp chớp, qua những lời mang tính tượng hình như thế, họ đã đoán ra đáp án. “Là tiền đồng? Hay là bạc?”
“Tỷ tỷ xem!” Linh Nhi lấy trong chiếc túi thêu vẫn giắt bên eo ra một chuỗi “kêu đinh đang”. “Có phải là kêu đinh đang không? Có thể đổi lấy
đùi gà, đổi bánh bao, còn có cả cháo rất ngon nữa! Tỷ tỷ, ra phố đi được không? Có được không? Được không?”
Đôi mắt to long lanh, khẩn thiết, kỳ vọng, dịu dàng như thế nhìn bạn, trái tim có sắt đá đến đâu cũng sẽ hóa thành một vũng nước mà thôi, ba
người phụ nữ trước sự khẩn cầu của đôi mắt nàng, chẳng ai nói nổi chữ
“không” dù biết rõ làm vậy là rất không thỏa đáng.
“…Được, vậy thì cùng ra phố. Chúng ta đi cửa sau, đi sớm về sớm.” Như Yên quyết định thay ba người còn lại.
Ba người bọn họ hối hận rồi, hối hận vì đã không giữ vững sự kiên định, hối hận vì mềm lòng trước nhan sắc…
“Các tỷ tỷ, mau đi thôi, ở ngay phía trước, có món cháo rất ngon,
chính là ở ngay phía trước!” Linh Nhi giống như một con bướm bay nhanh
về phía trước, ba người phụ nữ chỉ sợ lạc mất nàng, kẻ kéo tay, người
khoác tay, người bám theo sát gót, mệt tới bở hơi tai, mồ hôi thánh
thót.
“Linh Nhi, chậm thôi, bọn tỷ theo không kịp nữa…” Thành chủ rốt cuộc
là đã tìm được tiểu bảo bối này ở đâu ra không biết? Rất lanh lợi, hoạt
bát, muốn lấy ba cái mạng già của họ hay sao.
“Nhưng, i chậm là cháo không còn nữa đâu!” Linh Nhi nghe lời đi chậm lại, nhưng mặt mày nhăn nhó, cái miệng nhỏ trề ra.
Bà cô nhỏ này sẽ không định khóc đấy chứ? Ba người bọn họ bỗng cảm
thấy bất lực, thở dài: “Cháo sẽ không hết được đâu, hết rồi chúng ta
cũng có thể xin thành chủ gọi sư phụ đó về bếp nhà nấu cho muội ăn,
nhưng mà Linh Nhi bảo bối này, muội đừng có khóc ở đây, hiểu không hả?”
“Linh Nhi không khóc.” Đôi mắt to tròn nước mắt vòng quanh lại bắt đầu cười tươi hớn hở.
“Ngoan”. Ba người phụ lại yêu thương dào dạt. “Chúng ta đừng đứng ở
giữa đường thế này nữa, mau đi thôi. Lát nữa muội ăn mấy bát cũng có.”
Ăn mấy bát cũng có? “Linh Nhi thích tỷ tỷ!”
Ba người phụ nữ vừa cười vừa lắc đầu: “Muội ấy à…”
“Ô, ai thế này? Không nhìn nhầm đấy chứ, đây là mấy vị “nhàn nhân” trong phủ của thành chủ đại nhân phải không nhỉ?”
“Đúng là oan gia ngõ hẹp.” Sau khi nhìn rõ kẻ chắn đường phía trước, Vấn Liễu lườm một cái, khẽ lẩm bẩm.
Phất Hương thì xì một tiếng, “Chó ngoan không cản đường, chó này ở đâu ra đây, sao dám đứng chắn giữa đường các bà đi thế này?”
“Phì phì, mồm ai thối thế, chẳng trách không giữ nổi chân của thành
chủ đại nhân trẻ tuổi phong lưu.” Ba kẻ kia, đều là những mỹ nhân yêu
kiều, dáng điệu vô cùng phong tình. Vị ở giữa mặc một chiếc váy quay
ngực màu hoa lựu, áo khoác ngoài bằng lụa, đôi hoa tai bằng ngọc thả hờ
hững trên vai, làm nổi bật đôi mắt đen láy cùng ánh nhìn chế giễu châm
biếm. “Thành chủ đại nhân tối hôm qua còn nói, trong nhà nuôi mấy khúc
gỗ sống dở chết dở, cuộc sống thực sự chán ngán, cũng may còn có tỷ muội bọn ta, thế giới mới trở nên sắc màu phong phú hơn.”
“…Thế ư?” Phất Hương liếc một cái nhìn về phía tiểu linh lung bên
cạnh mình, lập tức cười tươi như hoa. “Ý của Vân Tước cô nương là muốn
nói cho bọn ta biết rằng tối hôm qua thành chủ đã lại chỗ cô nương ư?”
Vân Tước lấy khăn che miệng, tiếng cười lảnh lót như tiếng đàn: “Ta không nói thế, nếu muốn ngươi có thể đi hỏi thành chủ.”
“Có gì mà không được?” Vấn Liễu cũng đáp lời, “Quay về bọn ta sẽ hỏi
thành chủ. Tốt xấu gì, bọn ta cũng vẫn là những người bước vào cửa phủ
một cách đàng hoàng, đúng chứ?”
Không nghi ngờ nữa, câu nói này đá đánh trúng vào điểm yếu nhất trong trái tim con người ta, mặt Vân Tước thoáng biến đổi, ngay lập tức có tỷ muội khác đứng ra đỡ lời giúp cô ta.
“Ồ, bước được vào cửa phủ thì giỏi giang lắm hay sao? Trong phủ của
thành chủ, đám a hoàn nô tài chẳng phải cũng đường hoàng vào từ cửa ấy
à? Theo ta, phải khiến thành chủ yêu thích mới là điều quan trọng, Vân
Tước tỷ làm sao bì được với đám “nhàn nhân” từ đầu năm tới cuối năm cũng chẳng được gặp mặt thành chủ lấy một lần như các ngươi. Bọn ta chỉ mong thành chủ đại nhân biết thương hoa tiếc ngọc, đừng khiến Vân Tước tỷ
mệt chết là được.”
Con gái thanh lâu nói chuyện, đúng là to gan lớn mật. Vấn Liễu, Phất
Hương bình thường tính cách khá ghê gớm nhưng cũng không bì được với cái kiểu ăn nói chua ngoa thế này. Hai người tức đỏ cả mắt, tức trắng bệch
cả mặt, môi mấp máy mấy lần, nhưng không tìm được lời nào thích hợp để
phản kích.
Như Yên vỗ vỗ vai hai người an ủi, hỏi tiểu linh lung bên cạnh mình:
“Linh Nhi, tối qua thành chủ đại nhân có cho muội ăn thịt gà không?”
“Ai là thành chủ đại nhân?”
“Chính là cái người mà muội gọi là “ca ca” đó, huynh ấy có bón thịt gà cho muội không?”
“Ừm…” Đôi mắt to xinh đẹp của Bách Linh Nhi sáng lên, bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ. “Ăn thịt gà, ăn cả cá, còn có tôm…”
Khuôn mặt nhỏ nhắn vì nhớ lại những ký ức tươi đẹp mà trông cũng ngọt ngào hơn, nhưng ngay sau đó lại oán thán: “Nhưng, ca ca xấu lắm, không
cho Linh Nhi ăn nhiều, ca ca nói bữa tối ăn nhiều sẽ đau bụng, bụng Linh Nhi có đau đâu, ca ca xấu lắm!”
Thật sự rất thông cảm với thành chủ đại nhân. Như Yên cố nén cười: “Dùng xong bữa tối thì sao? Thành chủ có đi ra ngoài không?”
“Ai là thành…ồ, là ca ca! Ca ca đương nhiên không thể đi rồi, phải
cùng tắm bọt với Linh Nhi, phải ôm Linh Nhi ngủ. Ca ca là lò sưởi của
Linh Nhi, không có ca ca, Linh Nhi không ngủ được!”
… Nghiến tới đau cả răng. Nghe nàng một tiếng “ca ca”, hai tiếng “ca
ca”, lại còn dùng giọng điệu ngọt ngào mềm mại như thế để gọi, sao có
thể khiến người ta chịu đựng được đây? Dáng điệu xinh đẹp yêu kiều,
thuần khiết ngây thơ hết sức tự nhiên ấy, dù có tới một nghìn một vạn
Vân Tước cũng khó có thể tranh giành được cái gì của nàng.
“Ồ” Hiểu được dụng ý của Như Yên, giờ tới lượt Phất Hương cười yêu
kiều. “Thế thì phải làm thế nào đây? Không lẽ thành chủ của chúng ta còn có thuật phân thân, có thể vừa làm lò sưởi của Linh Nhi, vừa có thể tới Tiêu hồng quật ôm Vân Tước, quả không hổ danh thành chủ phong lưu, đặc
biệt nổi trội.”
“Ca ca không đến Tiêu hồn quật!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...