Diệp Nhạc Vân bị hai người chọc cười, lấy một hộp quà ra đưa cho Tô Dương Dương: “Đây là quà của tớ, chúc cậu trăm năm hạnh phúc, sớm sinh quý tử vân vân mây mây, dù sao những lời may mắn cậu tự bổ sung nhé, tớ nói không hết.”
Tô Dương Dương nhận quà, cười hề hề nói: “Đến là được rồi còn quà cáp gì nữa. Lần sau tặng nhiều một chút được không?”
“Lần sau sẽ tặng thứ doạ chết cậu.” Diệp Nhạc Vân cũng cười.
“Chị Tô, đây là quà của em. Chị nhất định sẽ thích.” Tiểu Yên lấy trong túi ra một món quà, đặt lên trên món quà của Dương Nhã Vi.
“Nhìn giấy bọc quà liền cảm thấy quà cũng không ra sao rồi.”
“Đừng nhìn mặt mà bắt hình dong, em tốn rất nhiều sức mới tìm được đó.” Tiểu Yên bất mãn.
Tô Dương Dương đặt hai món quà xuống, mỗi tay ôm một người: “Cảm ơn hai cô gái xinh đẹp, để cho ta đùa giỡn một chút trước nào.”
“Bỏ đi, người ta là em bé có tiết tháo đấy nhé.”
“Tiết tháo là gì? Có ăn được không?”
Ba người cười vui vẻ một lúc.
Tiểu Yên đến lấy nước ở máy đun nước bên cạnh cửa sổ, tuỳ ý nhìn ra ngoài cửa sổ một cái: “Woa, cô gái đẹp quá.”
“Ở đâu?”
Tô Dương Dương và Diệp Nhạc Vân cũng tò mò đi tới.
Tiểu Yên chỉ ra ngoài cửa sổ, vẻ mặt ngưỡng mộ nói: “Phía đài phun nước, cô gái kia thật đẹp. Cô ấy xem như là quý nữ danh môn đúng nghĩa luôn, khí chất thật sự xuất chúng.”
Tô Dương Dương nhìn theo hướng tay Tiểu Yên chỉ.
Đó là một cô gái mặc váy dài màu trắng, bên ngoài khoác một chiếc áo khoác màu hồng nhạt.
Mái tóc dài xoã ngang vai, đội chiếc mũ cùng màu với áo khoác.
Đứng bên cạnh đài phun nước thật khiến người khác cảm thấy cảnh đẹp ý vui.
Ngũ quan cô gái rất mềm mại, mang theo cảm giác ngây thơ vô tôi, là kiểu con gái mà cho dù là nam hay nữ vừa nhìn thấy đều rất muốn bảo vệ.
Trên mặt cô ấy còn mang theo thần sắc bị bệnh, càng làm nổi bật thêm cảm giác này.
Cô gái dường như cảm nhận được ánh nhìn của mấy người Tô Dương Dương liền xoay đầu vẫy tay với các cô, dùng khẩu hình miệng nói ‘chào mọi người’.
“A a a, thât muốn có dáng vẻ như cô ấy.”
Tô Dương Dương liếc mắt nhìn cô ấy: “Đi chỉnh dung đi.”
“Người ta không muốn.”
“Vậy thì nhịn.”
Ba người đang nhìn cô gái ngoài cửa sổ thì Lưu Mộc Miên đẩy cửa đi vào: “Duyệt Duyệt, khách khứa đều đã đến tương đối rồi, ra ngoài làm quen họ hàng bên thông gia đi.”
“Vâng.” Tô Dương Dương đáp.
Ba người lần lượt rời khỏi phòng nghỉ.
Cùng lúc đó bóng người Hàn Khải Uy xuất hiện bên đài phun nước.
**
Ưu Hạnh Mai thấy Hàn Khải Uy đi tới thì đứng dậy: “Khải Uy.”
“Sao cô lại tới đây?”
“Em muốn nhìn thấy anh.” Ưu Hạnh Mai nhẹ giọng nói.
“Hồ đồ!”
“Khải Uy, em biết hành vi của mình sẽ mang đến phiền phức lớn cho anh nhưng em thật sự không khống chế nổi bản thân. Sau khi ba mẹ em biết em trở về đã tức giận không muốn để ý đến em. Em không biết phải làm sao? Để em trong chớp mắt mất đi anh và người thân, em không chịu được.”
Hàn Khải Uy nghiêm túc nhìn Ưu Hạnh Mai, nối từng chữ một: “Vợ tôi là Tô Dương Dương.”
Ưu Hạnh Mai ngạc nhiên nhìn Hàn Khải Uy, trong lòng nhất thời có chút không kịp hồi thần: “Anh, anh từng nói, anh sẽ đợi em khoẻ lại mà. Nếu như không có anh, sao em có thể cố gắng chữa bệnh đây? Sao có thể mạo hiểm tính mạng chịu đựng bay mười mấy tiếng chứ?”
“Hạnh Mai …”
“Khải Uy, quyết định này của anh em không đồng ý. Vốn dĩ em không muốn miễn cưỡng anh, em cũng không muốn khiến anh có bất kỳ cảm giác cưỡng ép nào. Nhưng em không chịu được anh thừa nhận người con gái khác. Vì sao em lại trở nên suy yếu như này, vì sao tiểu Bảo lại trở thành như thế, anh cũng vẫn nhớ. Em vì cứu tiểu Bảo mới trở nên như vậy. Người nhà em cũng vì em có tình yêu thương của anh nên mới không oán giận cho em chữa bệnh. Từ khi có tin tức anh kết hôn, bọn họ liền mắng em không giữ được anh. Những điều này em đều có thể chịu đưng, vì em biết người anh để tâm là em, em còn có thể tranh giành, thuyết phục bọn họ. Kết quả anh xoay người liền thừa nhận người con gái khác. Anh có thể cưới cô ấy, có thể kết hôn với cô ấy, em cũng không so đo tính toán. Điều này có lợi cho bệnh tự kỷ của tiểu Bảo, em sẽ không bụng dạ hẹp hòi so đo. Nhưng, xin anh đừng tán thành cô ấy trước mặt em. Như vậy sẽ khiến em cảm thành mình đã trở thành người một chút giá trị cũng không có.”
Hàn Khải Uy nhìn nước mắt của Ưu Hạnh Mai.
Cô gái này bề ngoài là một người rất dễ khóc nhưng trên thực tế số lần cô ta khóc trước mặt anh có thể đếm trên đầu ngón tay.
Anh biết, cô ta đã vứt bỏ sự kiêu ngạo và tự tôn của mình để đến tìm anh.
Tim Hàn Khải Uy hơi giật giật, đưa tay vuốt tóc cô ta: “Anh bảo tài xế đưa em về bệnh viện. Hợp tác giữa nhà em và tập đoàn Hàn thị sẽ không vì anh kết hôn mà thay đổi, bảo bọn họ không cần lo lắng.”
“Vậy em thì sao?” Ưu Hạnh Mai lã chã chực khó nhìn Hàn Khải Uy: “Chúng ta ở bên nhau ba năm cũng không đủ để anh cầu hôn em, anh quen Tô Dương Dương mới bao lâu đã khiến anh và người nhà anh bằng lòng vui mừng đón cô ấy vào cửa?”
Ưu Hạnh Mai thật sự luống cuống.
Hàn Khải Uy không giống những công tử khác trong giới quyền quý, anh không giống những người đó thích tiếp xúc gần gũi với phụ nữ.
Đến những nhân viên công tác đi gần bên cạnh cũng đa phần là nam, nhân viên công tác là nữ giới rất ít.
Trong thời gian qua lại với cô ta, bọn họ cũng không có hành động gì quá thân mật, nhưng bên anh cũng chỉ có mình cô ta.
Khi Hàn Khải Uy đột nhiên lộ ra chuyện có con trai, cô ta và người nhà đều không thể tiếp nhận được.
Cô ta không để ý đến sự phản đối của Hàn Khải Uy mà chia tay anh.
Khi đó lại không ngờ tới, có một đứa bé nhưng cũng không hề ảnh hưởng tới mị lực của Hàn Khải Uy.
Sau đó anh vào tập đoàn Hàn thị, dùng thời gian năm năm để đưa tập đoàn Hàn thị lên tầm cao mới, khiến tiền vốn và sức ảnh hưởng của tập đoàn Hàn thị không thể nói như ngày thường được nữa.
Ưu Hạnh Mai cũng biết hành động khi đó của mình đã làm tổn thương Hàn Khải Uy đến nhường nào.
Khi đó Hàn Khải Uy vừa mất người thân, lại đối mặt với áp lực của tập đoàn Hàn thị, cô ta lại còn chia tay anh.
Những ngày tháng đó không thể nghi ngờ chính là thời gian anh đau khổ nhất.
Nếu như cô ta không liều mình cứu tiểu Bảo trong lúc cậu bé gặp nguy hiểm thì e rằng đến cả cơ hội đứng trước mặt Hàn Khải Uy lần nữa cũng không có.
“Tô Dương Dương là người thích hợp nhất.” Hàn Khải Uy lạnh nhạt nói: “Hôn lễ sắp bắt đầu rồi, tôi gọi tài xế cho cô.”
Ưu Hạnh Mai trong lúc Hàn Khải Uy xoay người gọi điện thoại, đột nhiên ôm lấy eo Hàn Khải Uy, tiến lên muốn hôn anh.
Hàn Khải Uy quay đầu tránh đi nụ hôn của cô ta.
Nụ hôn của Ưu Hạnh Mai liền in lên chiếc áo sơ mi trắng của anh.
Hàn Khải Uy nhíu mày nhìn cô ta: “Cô tự gọi đi.”
Nói xong, anh không hề quay đầu rời đi.
Mà dáng vẻ hai người khi nãy vẫn bị máy ảnh trong bóng tối chụp được.
**
Tô Dương Dương và Tô Thạch Diễn đứng sau cửa lớn người chủ trì chỉ định, nghe âm thanh huyên náo bên trong.
Không lâu sau, khúc nhạc quân hành hôn lễ chậm rãi vang lên.
Cánh cửa đóng chặt trước mặt cô cũng chậm rãi mở ra hai bên, mọi người trong khán phòng đều quay đầu nhìn về phía cô.
Tô Dương Dương ngay ánh mắt đầu tiên đã nhìn thấy người đàn ông đứng đầu bên kia thảm đỏ.
Anh bình tĩnh đứng đó, giống như cây lao thẳng tắp khiến người khác không thể bỏ qua.
Tô Thạch Diễn đứng bên cạnh Tô Dương Dương cười nói: “Bảo bối, ba dẫn con qua đó.”
“Cảm ơn ba.” Tô Dương Dương khoác lấy cánh tay Tô Thạch Diễn.
“Vốn dĩ ba muốn nuôi con đến năm 35 tuổi rồi mới cho con kết hôn. Không ngờ con mới 26 tuổi đã gả đi rồi.”
“Sau này ba cũng có thể tiếp tục nuôi con.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...