Trần Uyển Đình vì quá mải mê ru Kha Nguyệt nên cô quên mất Vũ Phong vẫn còn ngồi trong phòng.
Cô giật mình nhìn anh ta, Vũ Phong nhếch mép nói.
-Cảm giác thế nào hả? Phu nhân.
Anh nói rồi nở một nụ cười châm chọc.
Uyển Đình mím môi lại.
Cô biết anh ta đang khinh thường cô vì khi nãy cô diễn vai một người vợ tốt.
Lúc này Cẩn Mai từ bên trong xuất hiện, vì ở phòng tổng tài có cả phòng ngủ.
Cẩn Mai bước ra từ chỗ đó, Uyển Đình nhìn cô ta bất giác điếng người.
Cẩn Mai mặc đồ không chỉnh tề như ban sáng, trên cổ còn có những vết đỏ chót.
Uyển Đình chợt nhận ra rằng anh trai của cô đã phá hỏng việc tốt của Vũ Phong rồi.
-Anh yêu, đứa trẻ đó là ai thế?
Cẩn Mai ngồi bên cạnh Vũ Phong cau mày nhìn đứa bé mà Uyển Đình đang bế trên tay.
Uyển Đình hắng giọng quay người lấy chiếc xe đẩy.
-Xin lỗi vì đã làm phiền anh.
Cô nói rồi quay người rời khỏi phòng.
Vũ Phong không nói gì chỉ nhìn theo, thật sự ngày hôm nay cô đã làm cho anh mở mang tầm mắt.
Ngày thường cô chỉ quanh quẩn vài bộ đồ và anh ít khi nào thấy cô tô son, hôm nay cô giống như lột xác thành một con người mới vậy.
Bên này, Uyển Đình vừa mới ra khỏi phòng đã bị Minh Hoàng chặn lại, cậu ta bất ngờ khi thấy cô ôm một đứa bé trên tay.
-Uyển Đình, đây là con của ai?
Cậu tròn mắt hỏi cô, Uyển Đình trả lời qua loa.
-Là cháu của em.
Nói xong cô bước đi, Minh Hoàng đứng đó khó hiểu.
Nhưng khi nhìn vào trong phòng thì cậu đã biết lí do vì sao Uyển Đình lại vô cảm như thế.
Vũ Phong và Cẩn Mai đang tòm tem với nhau trong phòng, tới cậu cũng thấy ngứa mắt thì một người vợ như Uyển Đình sao lại dễ chịu được.
Uyển Đình bế bé con xuống tầng dưới, cô cho con bé nằm trong xe đẩy, ngay lập tức những nhân viên gần đó tò mò mà chạy tới cưng nựng.
Là chắt của Trần gia thì đã xinh đẹp từ trong trứng.
Việc này là không thể chối cãi, Kha Nguyệt thừa hưởng những nét đặc biệt nhất của Trần gia như đôi mắt.
Tròn trĩnh và long lanh.
-Dễ thương quá.
Vân sờ vào cái má phúng phính mà cảm thán.
Hùng và Loan cũng cảm thấy bao mệt nhọc đều tan biến hết khi có trẻ con trong văn phòng.
-Đình Đình, nó là con của ai thế?
Hùng mắt thì nhìn Kha Nguyệt, miệng thì hỏi cô, Uyển Đình trả lời.
-Là con của anh trai em, bất đắc dĩ nên em mới phải trông nó.
Uyển Đình nói rồi nhíu mày, cô đang chăm chú làm việc, còn một chút nữa thôi là xong rồi.
Khi đánh những dòng chữ cuối cùng thì tốc độ đánh bàn phím của cô bỗng nhanh hơn.
Cuối cùng là nút enter.
Cô thở hắt một hơi nhẹ nhõm, vậy là xong rồi, cô chỉ cần in và ngày mai mang tập tài liệu này đi đàm phán là xong.
-Đỉnh thật đấy, tới chị còn phải thức mấy ngày liền.
Chị Loan vỗ vai cô mà nói, Vân cũng tròn mắt kinh ngạc.
Uyển Đình cười nhạt, bây giờ cô chẳng còn việc gì làm nữa cho nên cô sẽ chăm sóc Kha Nguyệt.
Nhưng khi cô nhìn sang thì con bé ngủ mất rồi.
Một lúc sau, Uyển Đình đang gục mặt trên bàn chợp mắt thì bị tỉnh giấc.
Cả căn phòng đang tĩnh lặng tuyệt đối thì bị phá vỡ bởi tiếng khóc của trẻ con.
Uyển Đình mau chóng bế con bé lên, tay còn lại thì kiếm bình sữa pha sẵn trên xe đẩy.
Nhưng cô kiếm hoài không thấy.
Lúc này có một cánh tay lấy bình sữa rồi đưa cho cô, Uyển Đình cầm lấy nó rồi ngẩng đầu nhìn lên, là Vũ Phong.
Con tim cô như muốn đứng lại, cô bị tỉnh thức bởi tiếng khóc oe oe của Kha Nguyệt, ngay sau đó cô đã cho con bé uống sữa, cơn khóc đã ngưng.
Cái miệng chúm chím mút lấy dòng sữa ngon lành.
-Anh làm gì ở đây?
Cô rụt rè hỏi, Vũ Phong đút hai tay vào túi quần nhìn cô bằng con mắt sắc lạnh.
-Tôi không có quyền đi lại ở trong công ty của mình à?
-Ý tôi không phải như thế.
Cô hơi nhíu mày nhưng không dám cãi lại, cúi mặt xuống nhìn Kha Nguyệt ngoan ngoãn uống sữa.
Vũ Phong không nói gì, anh chẳng biết phải nói gì bây giờ, anh không có lí do để mắng cô, không có lí do để đánh cô, cũng chẳng có lí do để sỉ nhục cô, đúng là một ngày thật tẻ nhạt.
-Cô làm xong tài liệu rồi sao?
Mặc Vũ Phong liếc nhìn đống tài liệu trên bàn.
Uyển Đình gật đầu, bỗng nhiên lúc này Kha Nguyệt bị ọc sữa.
Vũ Phong bất ngờ lùi ra phía sau.
Uyển Đình nhíu mày lau sạch sẽ dòng sữa bị ọc ra tay cô.
Sau đó cô bế nó lên đứng ra cửa kính, bây giờ thì Kha Nguyệt không còn buồn ngủ nữa, tới giờ chơi của con bé rồi.
Vân ngồi đó đang rất muốn chạy lại cưng nựng Kha Nguyệt, nhưng vì có sếp ở đây nên không dám làm gì cả.
Chị Loan ngồi đó lén nhìn Vũ Phong, rồi lấy điện thoại ra nhắn vào nhóm chat trên mạng xã hội.
Vân và Hùng đồng loạt nhận được tin nhắn, người thì nói sếp hôm nay kì lạ quá, người thì bảo ánh mắt của sếp khi nhìn Uyển Đình trông rất trìu mến.
Chị Loan và Hùng cau mày nhìn Vân, người đã nhắn rằng ánh mắt của sếp nhìn Uyển Đình rất trìu mến.
Rồi cả ba nhìn sang Vũ Phong.
Ánh mắt của anh đúng thật là không nghiêm như thường ngày, nó kì lạ lắm.
Trong khi cả bọn đang tò mò thủ thỉ với nhau thì Cẩn Mai đúng lúc bước vào làm mất hứng.
Vũ Phong xoa đầu cô ta rồi hỏi.
-Em chuẩn bị xong chưa?
-Xong rồi.
Cẩn Mai ôm chặt người Vũ Phong mà trả lời, cô ta liếc nhìn Uyển Đình đằng kia mà nhếch mép.
Cả hai rời đi, Uyển Đình vẫn đứng cô độc ở cửa kính, cùng đứa bé, chỉ một mình.
Cô thở dài, bên ngoài trời rất đẹp, nhưng lòng cô lại ngập tràn bão tố, con tim sớm đã tan thành từng mảnh.
Sớm biết tình yêu này sẽ không thành nhưng cô không buông nó được.
Cô luôn tự nhủ rằng đừng quan tâm đến Vũ Phong nữa, nhưng cô lại không làm được.
Kha Nguyệt giờ đây vô tư hồn nhiên cười vui vẻ, con bé sờ lên khuôn mặt đã sớm tẩy đi lớp trang điểm, mái tóc đã được buộc gọn lại, Uyển Đình đã trở thành Uyển Đình như ban đầu.
Không trang điểm đậm đà mới chính là cô.
Kha Nguyệt dường như cũng ít khóc hơn khi thấy cô không trang điểm.
Thi thoảng còn mút lấy vai cô làm chiếc áo sơ mi ướt đẫm, mắt cô cũng ướt đẫm từ lúc nào.
Kha Nguyệt bập bẹ vài câu bâng quơ như muốn an ủi cô, rồi nó lấy bàn tay nhỏ xíu quệt ngang hàng nước mắt đang rơi trên má Uyển Đình.
Những người trong phòng chẳng ai biết tâm trạng cô thế nào, họ chỉ nghĩ cô đang chơi đùa với đứa bé trên tay.
Nhưng họ không nhận ra rằng bóng lưng đó đang rất cô độc, chẳng còn gì ngoài những suy nghĩ của chính mình.
[…]
Buổi chiều, Uyển Đình cùng những người khác tan làm, cô bế Kha Nguyệt còn Hùng thì kéo chiếc xe đẩy theo sau.
Chị Loan và Vân thì vẫn không ngừng chơi đùa cùng con bé cho tới khi ra khỏi công ty.
Mọi người về hết.
Cô đợi một chút thì Hi Văn cùng với Bác Thành đến.
-Hở, sao em lại đứng đây?
Hi Văn kéo cặp mắt kính thời trang xuống mà nhìn cô.
Uyển Đình “trả” con lại cho hai người họ rồi trả lời.
-Tới giờ tan làm thì em rời khỏi công ty đi về chứ gì nữa.
-Vũ Phong đâu, sao em không về cùng nó?
Bác Thành nhíu mày ẵm Kha Nguyệt trên tay.
Hi Văn cũng nhíu mày theo, hai vợ chồng hành động giống nhau y đúc khiến Uyển Đình giật mình đôi chút.
Cô gãi đầu nói cho qua chuyện.
-Anh ấy đi họp nên sẽ về trễ, Vũ Phong còn bảo em về trước đừng đợi anh ấy.
-Thật không đấy, nếu thế thì xe đâu? Đừng bảo là cậu ta kêu em đi taxi về nhà nhé.
Hi Văn hơi lớn giọng, Uyển Đình chối đây đẩy.
-Làm gì có, em chỉ vừa mới xuống nên xe chưa tới.
Cô vừa dứt lời thì thấy có một chiếc xe đi lại dừng ngay chỗ của cô, người trong chiếc xe ấy chính là Hùng.
Uyển Đình mau chớp lấy thời cơ.
-Xe đến rồi, thôi em về nhé.
Cô nói rồi mở cửa xe ngồi vào trong.
Chiếc xe mau chóng rời đi, Hi Văn thấy kỳ lạ mà quay lại nhìn chồng mình.
-Em cứ có cảm giác con bé đang nói dối.
-Anh cũng thế.
Bác Thành trả lời cộc lốc khiến Hi Văn bực bội.
-Anh không nghĩ con bé bị ức hiếp ở Mặc gia à?
-Không đâu, hồi sáng anh có gặp Vũ Phong, vợ chồng con bé trông rất hòa thuận, anh không nghĩ con bé bị ức hiếp.
Bác Thành nói rồi một tay bế Kha Nguyệt, tay còn lại kéo Hi Văn vào xe cùng về nhà.
Hi Văn vẫn còn chút bán tín bán nghi nhưng vì chồng đã nói thế thì cũng không suy nghĩ nhiều nữa.
Uyển Đình ngồi trong xe mà thở phào.
Nếu Hùng không tới kịp lúc thì chắc cô đã bị phát hiện rồi.
Đi được một đoạn thì cô kêu Hùng dừng xe lại rồi nói với anh ta.
-Cám ơn anh nhé, đi đến đây là được rồi, còn lại em sẽ tự về!
Hùng khó hiểu mà hỏi cô.
-Để anh chở em về luôn không được sao?
-Không đâu, em tự về được, cám ơn anh nhiều.
Cô nói rồi từ tốn rời khỏi xe.
Hùng nhìn thấy cô bắt taxi khác thì tính bám theo nhưng anh lại không chắc nên lấy điện thoại gọi cho ai đó.
-Chủ nhân, cô ấy không cho tôi đưa đi mà bắt xe khác rồi, có cần theo dõi không?
-Không cần, cô ấy muốn thì cứ để cô ấy đi.
-Đã rõ.
Hùng nói rồi tắt điện thoại.
Phía bên đầu dây bên kia, Tuấn Lãng thở dài vứt điện thoại sang một bên.
Tâm tư của Uyển Đình thật khó đoán, khi nãy Hùng đã báo cáo lại cho anh biết những chuyện đã xảy ra ngày hôm nay, cả những tấm hình lúc cô bế đứa bé.
Nó khiến cho anh càng ngày càng muốn đem Uyển Đình về cho riêng mình.
-Tôi muốn em chỉ là của riêng tôi…
Tuấn Lãng lẩm bẩm.
Vậy nên anh sẽ không ngồi yên nữa, anh đã chuẩn bị kĩ càng để được ở gần cô hơn rồi..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...