Mộc Tuyết Nhu đang tìm quyển sách định nằm xuống xem, cửa lại vang lên tiếng gõ.
Mộc Tuyết Nhu không muốn những ánh mắt của người nhà họ Mạc cứ ở trên đỉnh
đầu mình mà nhìn xuống, cô chỉ nghĩ phải nhịn đến mức Mạc Duy Uyên chán
ghét sau đó ly hôn.
Cô thở dài, nói "Vào đi."
Cửa mở ra một âm thanh của nữ vang lên, là em gái của Mạc Duy Uyên - Mạc Duy Thiến.
"Chị dâu." Mạc Duy Thiến mặc một bộ lễ phục, trong tay cầm cái túi màu tím,
cười ngọt ngào. Còn nhớ trước đây không lâu cô ta mới cảnh cáo cô nhưng
mà những lời nói đó làm như chỉ là giấc mộng của cô.
Mộc Tuyết Nhu ngầm run rẫy, không có chuyện gì mà ân cần, không phải gian trá tức là trộm cắp.
Cô để sách xuống, đứng lên cười ngọt ngào, cùng một dạng với Mạc Duy Thiến "Duy Thiến có chuyện gì sao?"
Nụ cười của Mạc Duy Thiến trong nháy mắt cứng ngắt, gọi ngọt như vậy làm
gì, cô cùng cô ta làm như rất quen thuộc sao, "Là như vậy, em muốn đi
tham gia một tiệc rượu, nhưng không có ai đi cùng, muốn mời chị đi cùng
em. Anh hai không có ở đây, chị dâu nhất định rất cô đơn, em nói chuyện
với ông nội, ông nội cho em mời chị đi cùng, nói là sớm muộn gì chị cùng phải quen với điều này, không bằng em dẫn chị đi"
Mang ông nội
ra nói, cô còn có thể nói gì, trong cái nhà này chỉ có ông nội Mạc đối
với cô mới có sắc mặt tốt. Con người kiêu căng Mạc Duy Uyên kia mặc dù
là bị gia tộc ép buộc nhưng mà trong thời gian ngắn chắc cũng không cùng cô ly hôn.
Cho nên cô không thể đắc tội ông nội Mạc.
"Nhưng
mà... Chị không có lễ phục" Mạc Duy Uyên kia thật đúng là không đem cô
xem là vợ, trong ngăn kéo phần lớn là quần áo của anh ta, những quần áo
chuẩn bị cho cô chỉ là những bộ đồ bình thường, không có loại trang phục dạ tiệc, xem ra là chưa từng tính toán mang cô đi tham dự tiệc rượu.
Mạc Duy Thiến hình như có chuẩn bị sẵn, "Anh hai thật sơ ý, chị dâu yên
tâm, em đã chuẩn bị cho chị." Cô lấy cái túi ở bên cạnh, "Chị dâu thay
đi, em chờ."
Mạc Duy Thiến đưa cho cô là một bộ đồ ôm ngực lộ
lưng, Mộc Tuyết Nhu dáng người không tính là đẹp, nhưng toàn thân đều
cân xứng, nhất là đôi chân dài và đẹp.
Từng có bạn tốt nói đôi chân của cô có thể làm đàn ông ** muốn.Mộc Tuyết Nhu cho rằng những lời đó không là gì.
Cô không được tự nhiên mở miệng:"Bộ này quá lộ liễu."
Mạc Duy Thiến nhìn người trước mặt mà nụ cười cứng ngắt, sắc mặt có chút u
ám, nhưng rất nhanh bị cô che dấu, thân mật nắm tay Mộc Tuyết Nhu, "Chị
dâu đi thôi."
Mộc Tuyết Nhu đến cuối cùng cũng không được tự nhiên,
đối với cô mà nói bộ lễ phục này quá lộ liễu còn mang đôi giày cao gót
cao tám tấc, vừa đi vào liền có rất nhiều người nhìn.
Cô không biết đây là tiệc gì, chẳng qua là thấy cả đám người uống rượu nói chuyện phím, có cười có nói.
Mạc Duy Thiến dẫn cô tới đây liền bỏ cô lại tại cửa rồi đi tìm bạn tốt của
mình để chơi, để lại Mộc Tuyết Nhu một mình đứng ở đó không biết làm
sao.
Mộc Tuyết Nhu hít một hơi đè sự hoảng hốt xuống, muốn tìm một ly nước rồi đến nơi hẻo lánh mà uống.
Trong lúc lơ đảng lướt qua một đám người, liền phát hiện Mạc Duy Uyên vốn nên xuất hiện ở đây đang ôm một mỹ nữ xinh đẹp cho cô ấy một nụ hôn nóng
bỏng, làm mọi người chung quanh ồn ào lên.
Mộc Tuyết Nhu đầu đầy vạch đen, rốt cuộc cũng hiểu ý đồ của Mạc Duy Thiến.
Nhưng mà thật là đáng tiếc, cô không hề yêu Mạc Duy Uyên.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...