Cô Vợ Bá Đạo Của Trương Tổng
“C.h.ế.t t.i.ệ.t, sao lại bị xóa hết đi rồi? Chúng mày làm ăn kiểu gì đấy?”
“Bà chị cứ bình tình đã, việc này không phải do mạng xóa mà là do có người đã chặn nó.
Có lẽ nào họ đã biết bà chị phá đám không?’
“Nói thật với bà chị, từ bỏ đi.
Chúng tôi nhận được mấy đồng tiền của bà mà nghe bà mắng mỏ, hạch sách, nhờ vả hết lần này đến lần khác.
Nói thật chứ tôi thấy họ không lấy bà là may lắm rồi đấy.
Họ đang đẹp đôi thì bà chị đây cứ ở nhà phá đám hỏi sao người ra ghét.”
“Mày i.m m.i.ệ.n.g lại ngay, nếu chúng mày làm được thì làm không được thì tao thuê người khác.” Nhược Di lên tiếng dọa nạt.
“Nếu chị thích cứ tìm, bọn này không cần mấy đồng tiền lẻ.
Nói trước nhé, bà chị không tìm được ai thay thế đâu.
Đắc tội với Trương Tổng thì chỉ có nước xuống mồ thôi.
Chúng tôi đã quá liều mạng để nhận công việc này.”
“Chúng mày không làm thì đứng trách tao vì sao cái sản nghiệp của mày tan nát đấy.”
“Bà chị còn quên mất việc bọn tao còn đăng giữ thằng bạn trai của mày nữa đấy.
Đừng để tao lôi lên trên mạng kể hết những việc này và thả nó ra cho nó đến đây đấy.” Vừa nói tên cầm đầu vừa tiến đến gần Nhược Di ép cô vào tường.
Một tay hay bóp lấy cằm cô, nó đau giã man luôn, lực của tên to con đó có thể b.ó.p n.á.t xương cằm cô ra thành trăm mảnh, thậm chí là vỡ vụn.
“Mày… mày… bỏ tao ra!” cô ta giãy dụa, cào cấu, cắn xé hắn ta nhưng sức lực của cô với hắn chỉ như gãi ngứa, cô không thể nào chống cự lại được.
Để cô ta giãy dụa một hồi lâu thì cũng đã thấm mệt.
Hắn quăng cô ta xuống sàn nhà, lực khá mạnh nên cô ta bị đập mạnh người xuống đất, đau điếng cả người.
“Đi thôi chúng mày.
Còn mày cứ liệu hồn đấy con ranh.” Hắn ta gọi người chuẩn bị rời đi nhưng không quên để lại lời đe dọa như lưỡi dao sắc bén cho ả ta.
Đấy là những gì ả phải trả vì làm những việc vô đức.
Ở một bãi biển xinh đẹp, thơ mộng có hia gia đình đang tận hưởng những giây phút hạnh phúc nhất sau đêm tối hôm qua.
“Ủa, đã đến đây một cách bí mật mà sao vẫn lên báo được vậy?” Cô ngạc nhiên khi buổi sáng thức dậy lại trở thành tâm điểm chú ý của cả mạng xã hội.
“Em thử nghĩ xem sao mọi người lại biết.” Anh không nói là mình mời nhà báo đến để tham dự nên để cô tự đoán xem sao.
“Chắc là họ đang đi chơi với gia đình rồi bắt gặp chúng ta.” Cô vẫn rất ngay thơ đoán mò.
“ Vậy ý hả? Có cả chuyện trùng hợp như vậy sao?” Anh vẫn đùa với cô.
*Cốc cốc cốc*
“Hai đứa đã dậy chưa? Đi ăn sáng thôi.” Giọng bà Mẫn nhẹ nhàng hỏi ngoài cửa.
Thấy tiếng của mẹ cô lon ton chạy ra mở cửa cùng với giọng nói dễ thương.
“Bọn con dậy rồi ạ.
Sao bà với bố mẹ không ngủ thêm chút nữa đi ạ.
Sao mọi người đã dậy sớm thế.”
“Thì..
thì bố mẹ với bà già rồi, khó ngủ lắm nên dậy lâu rồi.”
“Thôi hai đứa chuẩn bị nhanh lên bố mẹ với bà ở ngoài kia chờ hai đứa nhé.”
Anh và cô tức tốc chuẩn bị quần áo rồi nhanh chóng khóa của rồi đi ra sảnh chờ.
Mọi người đã có mặt đầy đủ, ai cũng khoác lên mình một bô quàn áo vô cùng xinh đẹp và thời thượng nhưng không kém phần thoải mái.
Cô thấy mọi người đã đứng ở đây chờ lâu nên cũng cảm thấy hơi có lỗi.
“Con chào bà, con chào bố mẹ, em chào anh chị.
Xin lỗi mọi người vì đã phải đứng đây lâu chờ bọn con ạ.”
“Không sao đâu cháu.
Chúng ta đi thôi nào.” Mọi người lần lượt đi bộ ra khu vực nhà ăn của khu nghỉ dưỡng.
Cô chạy lon ton đằng sau theo bố mẹ.
Vì ông bà Trương đang bàn công việc với Minh Khánh nên cô không muốn làm phiền.
“Tối qua bố mẹ ngủ có ngon không.” Cô đi theo bố mẹ nhẹ nhàng hỏi.
“Bố mẹ ngủ ngon.
Con thì sao?” Mẹ cô hỏi lại
“Con ngủ ngon.”
“Mẹ dặn này.
Sau này lấy chồng rồi thì nhớ ngoan ngoãn, nghe lời bà nội với bố mẹ chồng nhé.
Mọi người nói thì phải tiếp thu đấy nhé không được cãi.
Mà ngủ thì phải để báo thức mà dậy nhé.
Đừng để mẹ chồng vào gọi hỏi tận cửa như sáng nay nhớ chưa?”
“Ông bà sao cứ khách sáo với nhà tôi ấy nhỉ? Đều là con cháu trong nhà hết cần gì đâu mà phải khách sáo? Con cứ ngủ thoải mái, lúc nào dậy cũng được bố mẹ không gọi.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...