“Kiến Thành, em xin anh, em biết sai rồi, em cũng hối hận rồi.”
“Anh tha cho mẹ con em một con đường sống đi, anh nhìn mẹ em mà xem, bà ấy đã điên rồi, thậm chí bà ấy còn không biết bản thân mình là ai, em là ai bà ấy cũng không rõ.”
“Bà ấy là người kiêu ngạo như vậy mà ban nãy còn sợ đến mức tè ra quần.”
”Em cầu xin anh thương cho mẹ con em, tha cho chúng em đi.”
Chu Hiểu Tinh quỳ trên mặt đất.
Trên mặt cô ta đã đầy nước mắt.
Nhìn qua vô cùng đáng thương.
Nhưng đáng tiếc người đàn ông trước mặt cô ta đã sớm không phải là “Cố Mạc Hàn” ngày trước.
Anh là Lục Kiến Thành, là Lục Kiến Thành của Nam Khuê.
Cho nên anh sẽ không còn bị dáng vẻ điềm đạm đáng yêu này lừa gạt, càng sẽ không cảm thấy áy náy hay tự trách.
“Cô cầu xin nhầm người rồi.” Lục Kiến Thành chỉ lạnh lùng nói.
”Huống hồ mẹ cô có ý định làm người khác bị thương là sự thật, tôi cũng hết cách, cô có cầu tôi cũng vô dụng.”
Chu Hiểu Tinh như có thể nghe rõ được tiếng trái tim mình vỡ vụn.
Rõ ràng cô ta đã quỳ xuống, đã từ bỏ tất cả lòng tự trọng và kiêu ngạo của mình, từ bỏ tất cả để cầu xin anh.
Nhưng anh lại không muốn buông tha cho mẹ con cô ta.
Xem ra cô ta đã sai rồi, anh thật sự không phải là “Cố Mạc Hàn”.
“Lục Kiến Thành, anh Lục, tôi vô cùng nghiêm túc trịnh trọng gọi tên anh, cầu xin anh cho mẹ con chúng tôi một con đường sống.”
Nói xong Chu Hiểu Tinh khúm núm, trực tiếp quỳ xuống đập đầu.
Tiếp đó là cái thứ hai, cái thứ ba…
Nhưng Lục Kiến Thành chỉ lạnh lùng nhìn cô ta, vẻ mặt bình tĩnh không chút cảm xúc.
Anh đã sớm không còn là Cố Mạc Hàn.
Anh cũng sẽ không bị dạng kĩ thuật diễn vụng về này đùa bỡn xoay vòng.
Đây là tất cả những gì mà mẹ con cô ta xứng đáng được nhận, gieo gió gặt bão.
Sau đó máu tươi chảy ra từ trán cô ta.
Từng giọt máu một nhỏ xuống sàn nhà.
Nhưng Lục Kiến Thành vẫn đứng yên, từ đầu đến cuối anh đều vô cùng thờ ơ.
“Tôi đã nói rồi, tôi không cứu được mấy người, cô có đập thêm mấy lần nữa cũng vô dụng.”
”Không phải tôi không cho hai người con đường sống, mà là chính hai người tự triệt đi đường sống của mình.”
Chu Hiểu Tinh cắn môi, nước mắt rơi xuống.
“Thật xin lỗi anh Lục, tôi sai rồi, tôi thật sự sai rồi.”
“Van xin anh nể tình lúc trước tôi và mẹ đã mang anh về nhà từ bờ biển, cho anh ăn cho anh uống mà cho chúng tôi một con đường sống đi.”
Lục Kiến Thành siết chặt hai tay, cảm thấy vô cùng phẫn nộ.
”Nói thật hay, nếu như không phải do hai người thì tôi đã sớm quay lại bên cạnh vợ tôi rồi.”
”Chứ không phải ở đây chịu dày vò tra tấn ngày đêm thế này.”
Lúc này ngoài cửa vang lên tiếng của cảnh sát: ”Xin hỏi đây có phải là phòng bệnh 806 không?”
Lục Kiến Thành nhìn Chu Hiểu Tinh: “Đứng lên đi, cho dù cô quỳ đến lúc thế giới này có sụp thì tôi cũng sẽ không thay đổi suy nghĩ, những đau khổ mà vợ tôi phải chịu, tôi nhất định phải đòi lại cho cô ấy.”
Lúc này cảnh sát đi đến.
Khi thấy vết thương trên người Lục Kiến Thành, họ lập tức tiến lên hỏi thăm.
Lục Kiến Thành vừa định lên tiếng thì Chu Hiểu Tinh đang quỳ trên mặt đất lao đến trước mặt cảnh sát: ”Là tôi, thật xin lỗi, là tôi đột nhiên bị quỷ ám, vết dao sau lưng anh ấy là do tôi làm.”
”Tại sao lại đâm người khác?” Cảnh sát hỏi.
Chu Hiểu Tinh lau vết máu trên trán, sau đó chỉ Lục Kiến Thành, kiên định nói.
“Còn có thể vì cái gì nữa? Anh ta yêu người phụ nữ khác, còn nhất quyết đòi rời xa tôi.”
”Tôi không chịu được nữa nên mới làm anh ta bị thương.”
Cảnh sát quay người hỏi Lục Kiến Thành: ”Có đúng là như vậy không?”
Trong mắt Lục Kiến Thành có chút do dự.
Cuối cùng anh gật nhẹ đầu, nhẹ nhàng chấp nhận.
Về phần Chu Hiểu Tinh nhận tội, đây vốn là tội của mẹ cô ta, đối với anh mà nói cũng không quá khác nhau.
Nhưng đối với Chu Hiểu Tinh mà nói, đây là lần đầu tiên cô ta hi sinh bản thân, dũng cảm bảo vệ mẹ của mình trong suốt hơn hai mươi năm được bà ta bảo vệ.
Mặc dù tính cách của bà Chu không tốt, tính tình cũng không ổn.
Thậm chí là một người phụ nữ thực dụng đến mức khiến người ta căm hận.
Nhưng có một chuyện không ai có thể nói bà ta sai.
Là một người mẹ, bà ta đã dốc hết sức lực của mình chỉ để con gái vui vẻ hạnh phúc.
Đã lớn như vậy rồi nhưng đây là lần đầu tiên Chu Hiểu Tinh làm gì đó cho mẹ mình.
Cho nên cô ta không hối hận.
Ngược lại cô ta còn cảm thấy rất vui vẻ, trong lòng cảm thấy vô cùng thỏa mãn.
Trước khi đi, cô ta nhìn về phía cha Chu: “Cha, mẹ giao cho cha.”
”Bà ấy vì cha mà vất vả cả một đời, cũng đã chăm sóc cha cả một đời, bây giờ đến lượt cha chăm sóc mẹ, xin cha đừng ghét bỏ mẹ, cha nhất định phải chăm sóc mẹ thật tốt, được không?” Chu Hiểu Tinh dặn dò cẩn thận.
Cha Chu nghiêm túc gật đầu: “Con yên tâm, cha nhất định sẽ chăm sóc bà ấy thật tốt.”
”Được.”
Chu Hiểu Tinh gật đầu, khóe miệng nâng lên thành một nụ cười nhạt.
Lúc này ánh nắng giữa trưa chói mắt chiếu lên người cô ta, khiến cô ta trở nên ấm áp hơn, không còn u buồn như cũ.
Chu Hiểu Tinh đón ánh nắng ấm, cô ta nhìn Lục Kiến Thành, nhẹ nhàng nói bằng khẩu miệng: ”Cảm ơn anh.”
Khẩu hình rất đơn giản, tất nhiên Lục Kiến Thành cũng nhìn thấy.
Nhưng anh cũng không thương hại hay cảm thấy day dứt.
Đây là sự trừng phạt mà hai mẹ con cô ta xứng đáng phải nhận.
Sở dĩ anh không lật tẩy lời nói dối cuối cùng của cô ta là vì dù sao anh cũng nhận một ân tình của mẹ con cô ta.
Phần ân tình này, một khi trả hết thì giữa họ cũng kết thúc.
Trước khi bị cảnh sát áp giải đi, Chu Hiểu Tinh nhìn mẹ Chu gọi một tiếng: ”Mẹ!”
Nhưng mẹ Chu vẫn ngồi yên trên đất như cũ, ánh mắt bà ta vẫn đờ đẫn như cũ, không có chút phản ứng gì.
Chu Hiểu Tinh cũng không làm chuyện gì gây quá nhiều sự chú ý của bà ta, cô ta quay người nhìn cảnh sát: ”Được rồi, chúng ta đi thôi!”
Nhưng ngay khi lúc Chu Hiểu Tinh sắp rời đi.
Mẹ Chu đột nhiên đẩy cha Chu ra, kéo rèm cửa ra, điên cuồng đuổi theo Chu Hiểu Tinh.
Bà ta chạy đến nhìn Chu Hiểu Tinh, miệng mở to, nóng nảy ô ô a a lẩm bẩm gì đó, cuối cùng không nói được chữ nào.
Nhưng Chu Hiểu Tinh lại cười cười, nhẹ nhàng nói.
“Mẹ, mẹ nhận ra con, đúng không?”
Mẹ Chu dùng sức gật đầu, vẫn ú ớ như cũ, không nói được chữ nào.
”Mẹ, mẹ yên tâm, con không sao, không phải con thất tình sao? Tâm trạng có chút không tốt nên muốn ra ngoài giải sầu một chút.”
”Chờ tâm trạng con tốt rồi thì nhất định sẽ quay về chăm sóc mẹ.”
“Mẹ ở nhà phải nghe lời cha, chăm sóc bản thân thật tốt, đừng khiến con lo lắng, được không?”
Mẹ Chu tiếp tục gật mạnh đầu.
Trước khi Chu Hiểu Tinh bị mang đi đã quay đầu lại, mẹ Chu đột nhiên nâng tay vẫy tay với cô ta, miệng càng phát ra những tiếng ú ớ không rõ.
Lời kia không ai có thể nghe hiểu.
Nhưng Chu Hiểu Tinh lại cảm thấy cô ta dường như nghe hiểu.
Cô ta đeo còng tay đi theo cảnh sát đi trên hành lang bệnh viện.
Lúc này cô ta lại gặp vị bác sĩ quen thuộc lúc trước.
Cô ấy vốn chuẩn bị kiểm tra phòng, kết quả vừa đến đã thấy Chu Hiểu Tinh đeo còng tay đi ra, bà ấy lập tức hỏi: ”Xảy ra chuyện gì vậy? Đã xảy ra chuyện gì?”
”Cô ta phạm tội cố ý làm người khác bị thương nên nhất định phải cùng chúng tôi về cục cảnh sát điều tra.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...