Khi họ bước về phía trước, bóng dáng của cả hai cùng hòa vào ánh sáng của buổi chiều tà.
Khi đi ngang qua cô, Nam Khuê mơ hồ nghe thấy được cuộc trò chuyện của bọn họ.
“Rất đau có phải hông?” Giọng nói của Cố Mạc Hàn vô cùng nhẹ nhàng.
“Ai da” tiếp theo là giọng nói đầy quyến rũ của Chu Hiểu Tinh: “Mạc Hàn, em đã nói là không sao, chỉ là không may bị trẹo chân mà thôi, anh không cần lo lắng quá mức như thế.”
“Hơn nữa, trên bờ biển còn có nhiều người như vậy, anh cứ vậy mà bế em đi, em cảm thấy rất ngượng ngùng đó!”
Một cơn gió thổi qua, bóng dáng hai người dần dần đi xa.
Nam Khuê không nghe được câu trả lời của Cố Mạc Hàn.
Nhưng cô nghĩ, đáp án của anh chắc chắn rằng sẽ vô cùng ôn nhu, ấm áp và hợp lòng người.
Chỉ tiếc, người cảm thấy ấm áp lại không phải là cô.
Thấy vậy, Trần Tranh không khỏi lo lắng nhìn về phía Nam Khuê.
“Thiếu phu nhân, gió đã bắt đầu thổi rồi, bệnh của cô vừa mới ổn hơn một chút, đừng để bản thân bị trúng gió.”
Vừa dứt lời, ngón tay thon dài của anh đã đem áo khoác khoác lên người của Nam Khuê.
“Cảm ơn anh, Trần Tranh, anh vẫn luôn cẩn thận và chu đáo như vậy.”
“Chỉ cần thiếu phu nhân cần, tôi sẽ luôn đồng hành cùng với cô.”
Trần Tranh nói xong, sau đó giống như một cây cổ thụ cao lớn đứng thẳng lưng ở bên cạnh Nam Khuê.
Thời gian cứ như thế mà trôi đi.
Một tuần cũng trôi qua một cách nhanh chóng.
Trong một tuần này, Nam Khuê chủ yếu là ở trong nhà.
Trước đây, cô luôn đến bãi biển để đi dạo khi mặt trời lặn, lúc đó cả bầu trời đều được nhiễm một tầng màu đỏ hồng đẹp mắt.
Nhưng gần đây, cô đã đổi thời gian đi, vẫn luôn đi vào lúc 9 giờ sáng, lúc đó mặt trời vừa mới mọc, cũng không quá nóng.
Trần Tranh nói: “Thiếu phu nhân, buổi chiều, lúc hoàng hôn buông xuống sẽ càng đẹp hơn.”
Cô làm sao lại không biết được cơ chứ!
Cô chỉ không muốn trong lúc đang tận hưởng cảnh hoàng hôn lại gặp phải hai người đó.
Hôm nay, Trần Tranh cũng đi dạo cùng Nam Khuê, sau khi đi xong, hai người cùng nhau trở về.
Vừa bước vào cửa, nhìn thấy người ngồi trong đại sảnh, cô lập tức sững sờ.
Ngay sau đó, cô cảm thấy vô cùng bất ngờ cùng vui vẻ ngoài ý muốn.
“Tiễn Nam, sao anh lại ở đây?” Nam Khuê ngạc nhiên nhìn về phía anh.
Chu Tiễn Nam bước đến bên cạnh cô, vẫn lịch sự và ấm áp như mọi khi.
Trên mặt anh nở một nụ cười ấm áp như gió xuân: “Đã lâu không gặp cho nên muốn đến nhìn em một chút!”
“Mấy ngày gần đây em sống thế nào?”
Nam Khuê gật đầu, trên môi nở một nụ cười vô cùng rạng rỡ.
“Tôi không sao.
Trên WeChat cũng đã nói với anh và Họa Họa rồi không phải sao? Thời tiết ở bãi biển vô cùng ấm áp, bình minh và hoàng hôn cũng rất đẹp, nhất là khi đi dạo trên biển vào ban đêm, cảm giác vô cùng thoải mái.”
“Đúng rồi, mấy bức ảnh tôi chụp rồi gửi cho mọi người, mọi người đã xem chưa?”
“Đã xem qua, đúng là rất đẹp.” Chu Tiễn Nam gật đầu.
Chỉ là đôi mắt của Nam Khuê không biết từ lúc nào đã trở nên sâu thẳm và u ám lạ thường.
Cô không vui vẻ!
Mặc dù cô đang mỉm cười giống như không có chuyện gì xảy ra, dùng giọng điệu vui vẻ vẻ nhất khi nói chuyện cùng với anh.
Nhưng anh chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhìn ra, Nam Khuê đang không vui.
Cô ở chỗ này, không cảm thấy tốt một chút nào.
Kể từ khi hai người gặp lại nhau, cô vẫn luôn nở nụ cười trên môi, nói chuyện vô cùng vui vẻ, hơn nữa còn nói rất nhiều.
Nhưng tất cả đều liên quan đến cuộc sống hàng ngày của cô hoặc là phong cảnh ở nơi này.
Đối với những chủ đề liên quan đến Lục Kiến Thành, cô đều chưa từng đề cập đến.
Chỉ riêng điểm này thôi, Chu Tiễn Nam đã biết rằng cô đang giấu giếm chuyện gì đó trong lòng.
Khuê Khuê, cô gái nhỏ này chỉ đang miễn cưỡng nở nụ cười để làm cho anh yên tâm mà thôi.
Buổi tối, Nam Khuê để bảo mẫu làm vài món đặc sản ở bên bờ biển.
Bởi vì đang ở bờ biển cho nên các loại hải sản không chỉ to mà còn vô cùng tươi ngon.
Nhưng lúc này nhìn một bàn hải sản ở trên bàn, Chu Tiễn Nam không hề muốn ăn một chút nào.
Điều mà anh quan tâm cùng lo lắng chính là tình trạng của cô.
Bởi vì toàn bộ món ăn là hải sản không tốt cho bà bầu cho nên Nam Khuê ăn rất ít.
“Chờ một chút đã.”
Vài phút sau, Chu Tiễn Nam mang theo hai cái hộp đi tới.
Sau đó đem đồ ở bên trong lấy hết ra bên ngoài: “Bên trong hộp đều là mấy món do tôi đặc biệt nhờ người đóng gói, đều là hương vị mà em thích, được đóng gói hút chân không có thể bảo quản được một khoảng thời gian, nếu em muốn ăn có thể nhờ bọn họ hâm nóng lại giúp em.”
“Hộp còn lại là đồ ăn vặt mà Đông Họa chuẩn bị cho em.
Cô ấy nói đây đều là những món mà em thích ăn, sợ em ở đây cảm thấy nhàm chán cho nên mang cho em chút đồ ăn vặt để ăn lúc xem tivi.”
Nam Khuê nhìn hai hộp đồ ăn, trong nháy mắt liền cảm thấy khóe mắt cay cay.
Trong lòng cảm thấy vô cùng cảm động.
Bọn họ vì cô mà suy nghĩ rất chu toàn.
Trong bữa ăn, cả hai người đều cười nói vô cùng rôm rả.
Sau khi nói chuyện lâu như vậy, Chu Tiễn Nam còn mang đến cho Nam Khuê một bất ngờ vô cùng lớn.
Ngay khi nhìn thấy đoạn video trên điện thoại của Chu Tiễn Nam, trước khi nó được mở ra, cô đã không kìm lòng được mà rơi lệ.
Những giọt nước mắt trong suốt như pha lê không ngừng rơi xuống.
Là Tư Mục cùng Niệm Khanh.
Nam Khuê bấm vào nút play và ngay lập tức trên điện thoại xuất hiện hình ảnh của hai đứa trẻ.
“Mẹ, con là Tư Mặc!”
“Mẹ, con là Niệm Khanh!”
“Mẹ, video là chú Chu nói chúng con quay đó, chú nói muốn dành cho mẹ một bất ngờ, mặc dù chúng con cũng muốn đi cùng với chú Chu, chúng con cũng rất nhớ mẹ nhưng chúng con không muốn gây thêm phiền phức cho mẹ.
Mẹ bây giờ đang mang thai em gái nhỏ, đã vô cùng vất vả rồi.”
“Mẹ ơi, chúng con đoán khi mẹ xem được video này nhất định sẽ khóc.
Mẹ ơi, đừng khóc, mẹ là một người phụ nữ xinh đẹp, mẹ thiên thần của chúng con, nếu mẹ khóc thì sẽ không xinh đẹp nữa, hơn nữa chúng con cũng sẽ rất đau lòng.”
“Mẹ, chú Chu và dì Họa Họa nói rằng mẹ đang đi tìm cha, có thể sẽ mất một khoảng thời gian, chờ mẹ tìm được cha rồi hai người sẽ cùng nhau trở về.”
“Chúng con cũng rất nhớ cha.
Mẹ, mẹ phải cố gắng lên nhé!”
“Còn chuyện này nữa, mẹ nhất định phải nghe lời, ngoan ngoãn ăn cơm, ngoan ngoãn đi ngủ, giống như chúng con khi còn nhỏ đó, không được khóc nhè đâu nhé!”
“Mẹ, Tư Mặc (Niệm Khanh) rất nhớ mẹ.
Chúng con sẽ ngoan ngoãn ở nhà chờ mẹ trở về.
Cố lên, cố lên, cố lên!”
Cuối cùng, cả hai đứa nhỏ đều hướng mặt về phía màn hình gửi tặng một nụ hôn.
Nam Khuê đã cảm động đến mức không tự chủ được bản thân nữa.
Nước mắt cũng đã bất tri bất giác mà rơi xuống.
Tuy nhiên, khi nghĩ đến những gì Niệm Khanh cùng Tư Mặc dặn dò, cô lập tức lấy giấy lau khô nước mắt, đồng thời nén tiếng nức nở nói: “Không khóc, tôi đã hứa với Tư Mặc cùng Niệm Khanh, chúng rất ngoan, tôi cũng phải ngoan ngoãn nghe lời.”
“Tôi không khóc, tôi không thể khóc.”
Có lẽ Nam Khuê vẫn luôn tự động viên chính mình cho nên cuối cùng cô cũng có thể bình tĩnh lại, không còn khóc nữa.
Hai người lại nói chuyện với nhau rất nhiều, duy chỉ có chuyện liên quan đến Lục Kiến Thành là chưa từng nhắc tới.
Sau một thời gian tìm kiếm, Chu Tiễn Nam cũng đã tìm được Trần Tranh.
Trần Tranh cũng không giấu giếm, đem những chuyện đã xảy ra trong khoảng thời gian này nói toàn bộ cho Chu Tiễn Nam biết.
“Chẳng tránh.”
Anh thở dài, trong lòng vô cùng buồn bực.
Nhìn về cảnh hoàng hôn phía chân trời, trong lòng anh chợt nảy ra một ý tưởng.
“Không phải em nói hoàng hôn bên biển đặc biệt đẹp sao? Sau khi ăn xong có thể dẫn tôi đi dạo giới thiệu cho tôi một chút được không?” Chu Tiễn Nam nhìn về phía Nam Khuê, chủ động đưa ra lời đề nghị.
Nam Khuê do dự mất một lát.
Đã rất nhiều ngày cô không còn đi dạo trên biển vào buổi chiều hoàng hôn rồi.
Chỉ đơn giản là muốn tránh gặp mặt bọn họ.
Nếu bây giờ lại đi chắc chắn sẽ lại gặp nhau.
“Có phải là không tiện không?”
Thấy Nam Khuê do dự, Chu Tiễn Nam hỏi.
“Không, hoàng hôn thật sự rất đẹp, lát nữa tôi sẽ dẫn anh đi thưởng thức.”
“Được.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...