Khi Hoắc Ti Yến đến thì Lục Kiến Thành đã say mèm trong quán bar rồi.
Khắp nơi trong phòng bao đều là chai rượu, rượu vang, rượu trắng, bia, không biết là có bao nhiêu, vỏ chai rải đầy tán loạn trên mặt đất.
Lục Kiến Thành nghiêng người gục trên sofa, trong tay còn cầm một bình rượu không ngừng uống.
Cái này đâu phải uống rượu giải sầu, rõ ràng đang tự tìm cái chết thì đúng hơn.
Hoắc Ti Yến bước tới, giật lấy bình rượu trong tay anh: “Cãi nhau với Nam Khuê rồi? Uống hăng thế này?”
“Không phải.” Lục Kiến Thành lắc đầu: “Còn nghiêm trọng hơn cãi nhau nhiều.”
“Nếu là anh em thì đừng nói chuyện, cứ cùng tôi uống rượu là được rồi.”
Dứt lời, Lục Kiến Thành lại nhặt bình rượu trên đất lên, nhẹ nhàng mở ra sau đó không ngừng dốc vào miệng.
Rượu trong tay anh hoàn toàn không giống rượu, lúc này cứ đổ vào bụng giống như nước lọc vậy.
“Đừng uống nữa.” dù đều cùng là đàn ông, biết rõ một vài lúc cần mượn rượu để giải sầu, thế nhưng Hoắc Ti Yến cũng không nhìn được nữa, anh ta cướp bình rượu ném đi, đồng thời nói: “Còn uống nữa thì mạng của cậu cũng vứt ở đây rồi.”
“Haha…”
Lục Kiến Thành cười lạnh hai tiếng, đột nhiên anh ôm lấy bụng, lảo đảo chạy vào nhà vệ sinh.
Trong nhà vệ sinh, anh nôn mửa giống như nôn ra cả mật đắng.
Đến cuối cùng, toàn bộ bồn vệ sinh đều là máu.
Trên khoé miệng khô khan của anh cũng dính đầy máu.
Hoắc Ti Yến không nhìn nổi nữa, trực tiếp đưa anh đi bệnh viện.
Kết quả chẩn đoán có chút bất ngờ: Ngộ độc rượu, xuất huyết dạ dày.
Không cần nghĩ cũng biết anh đã uống bao nhiêu là rượu.
Vào lúc này, trong một biệt thự độc lập.
Quý Dạ Bạch từ trên xe xuống đá tung cửa, nổi giận đùng đùng bước vào.
Thấy là Quý Dạ Bạch, Hạ Nhu lập tức buông chén tổ yến trong tay xuống, vui vẻ tiến tới: “Con trai, sao giờ con lại về?”
‘Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe.
Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu.
Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.’
Thế nhưng lúc nhìn thấy trên người và mặt Quý Dạ Bạch đều là vết thương, trong nháy mắt bà ta cực kỳ đau lòng: “Mặt con bị làm sao thế này? Ai đánh?”
“Ai đánh mẹ không biết sao?” Quý Dạ Bạch lạnh lùng nhìn bà ta cười chế giễu.
“Tất cả mọi thứ đều là kế hoạch của mẹ đúng không?”
Thấy Hạ Nhu không nói gì, lửa giận trong lòng Quý Dạ Bạch càng điên cuồng bùng lên.
“Vậy thì làm sao?” Hạ Nhu nói xong, bộ mặt dịu dàng ấy trong nháy mắt liền trở nên xấu xa: “Mẹ nhẫn nhịn bao nhiêu năm, oan ức biết bao nhiêu năm rồi đều là vì có một ngày con có thể quay về Lục gia, lấy lại tất cả mọi thứ của con.”
“Mẹ, rốt cuộc thì đến bao giờ mẹ mới có thể từ bỏ đây? Lục Minh Bác căn bản không yêu mẹ, ông ta cũng sẽ không chấp nhận thằng con trai là con đây, con không muốn quay về Lục gia, càng không muốn tài sản của Lục gia, sao mẹ cứ phải cố chấp như vậy? chúng ta tự sống cuộc sống của mình không tốt sao?”
“Mẹ muốn có địa vị, con cho mẹ rồi, mẹ muốn có vinh hoa phú quý, con cũng có thể cho mẹ, tại sao mẹ cứ nhất định phải nhìn chằm chằm vào đồ của Lục gia?” Quý Dạ Bạch tức điên lên.
Từ lúc anh ta biết bản thân mình là con riêng của Lục gia, anh ta đã nghĩ phải dùng trăm ngàn cách cũng muốn tách ra khỏi Lục gia.
Căn bản anh ta không muốn thân phận của Lục gia, ngược lại, thân phận này chỉ đem lại cho anh ta gánh nặng và sự nhục nhã thôi.
“Con trai, những năm này con bỏ ra biết bao nhiêu mới có một chút thành tựu như ngày hôm nay, mẹ con chúng ta ở nước ngoài sống như thế nào con đều quên rồi sao? Nhưng còn Lục Kiến Thành kia thì sao? Chẳng qua cũng chỉ là dựa vào thân phận Lục gia, cậu ta muốn gió được gió, muốn mưa được mưa, một mình cậu ta có thể ngồi trên cả Lục gia, dựa vào đâu chứ? Một phần Lục gia nên là của con.”
“Đến cả những thành tựu kia của con, ở trước những vinh hoa của Lục gia cũng không đáng nhắc tới.”
Quý Dạ Bạch dùng sức bóp chặt lấy cánh tay Hạ Nhu: “Mẹ, mẹ tỉnh lại đi, Lục Minh Bác đối với chúng ta căn bản không có tình yêu thương gì cả, mẹ thấy ông ta sẽ để con quay về Lục gia sao? không thể nào đâu.”
Hạ Nhu cười giễu: “Vậy thì có sao? Không cần biết ông ta có thừa nhận hay không thì con cũng vẫn là con trai ông ta, là con cháu Lục gia.
Mẹ cũng mang thai chín tháng mười ngày, trăm đau vạn khổ sinh ra con, mẹ không phục.
Đến bây giờ động lực lớn nhất cuộc đời mẹ chính là để con nhận tổ quy tông, cướp đi hết thảy của Lục Kiến Thành, cướp đi mọi thứ của Lục gia.”
“Thế nên…” Quý Dạ Bạch chán nản nhìn bà ta: “Mẹ sớm đã biết thân phận của Nam Khuê rồi đúng không?”
“Sớm đã biết cô ấy chính là vợ trước của Lục Kiến Thành rồi đúng không? Mẹ, rốt cuộc thì mẹ đang mưu tính cái gì? Để con đi cưới vợ trước của anh ta, mẹ coi con trai mẹ thành cái gì rồi?”
“Đúng.” Hạ Nhu nhìn Quý Dạ Bạch thấp giọng gầm lên: “Đúng là mẹ lợi dụng con, vì để báo thù, mẹ không tiếc lợi dụng con trai mẹ.”
“Mẹ muốn con cướp hết mọi thứ của Lục Kiến Thành, người cậu ta yêu, sự nghiệp của cậu ta, tất cả của cậu ta, mẹ sẽ không bỏ qua bất cứ thứ gì hết.
Mẹ muốn khiến cho bọn họ đang khổ, khiến bọn họ đau khổ.”
“Vậy còn con? Con cũng là quân cờ trong tay mẹ sao?” Quý Dạ Bạch đau lòng nhìn bà ta.
Hạ Nhu bước tới trước nhẹ nhàng vuốt mặt Quý Dạ Bạch: “Con trai, sao con có thể giống nhau được? Tuy mẹ lợi dụng con nhưng mẹ đều là vì muốn tốt cho con, mẹ là yêu con mà.”
“Yêu con?” Quý Dạ Bạch cười lạnh: “Mẹ chỉ là muốn cho bản thân hả giận mà thôi.”
“Không phải đâu Dạ Bạch, sao con có thể hiểu nhầm mẹ như vậy chứ? Có biết tại sao mẹ lại muốn con nhất định phải cưới Nam Khuê không?”
“Không phải vừa rồi mẹ nói để báo thù Lục Kiến Thành sao?”
Hạ Nhu lắc đầu: “Đây chỉ là một nguyên nhân thôi, nguyên nhân lớn nhất là vì trong tay cô ta có cổ phần của Lục gia, con trai, chỉ cần con cưới cô ta, hai đứa trở thành vợ chồng rồi, cổ phần trong tay người phụ nữ này chính là của con rồi, chúng ta thu mua thêm chút cổ phần của những người khác là hoàn toàn có thể đuổi Lục Kiến Thành đi, đến lúc đó con quay về nắm quyền điều hành Lục gia.”
Quý Dạ Bạch trợn to mắt quả thực không thể tin nổi nhìn Hạ Nhu.
Anh ta còn cho rằng mẹ anh ta chỉ là ăn nói linh tinh, nói cho qua chuyện, không ngờ được bà ấy thật sự lên kế hoạch từng bước một.
“Mẹ, mẹ tỉnh lại đi được không? Làm gì mà dễ dàng như vậy được? Cổ phần của Lục gia đều do Lục Kiến Thành nắm giữ, chúng ta căn bản không đuổi nổi anh ta.”
“Không, không, mẹ đã điều tra qua rồi, cậu ta chỉ giữ 30% số cổ phần, năm đó ông già kia đưa đưa hơn 20% cổ phần cho Nam Khuê, chỉ cần chúng ta nắm được số cổ phần của Nam Khuê thì sẽ có thêm một tia hy vọng rồi.”
“Đây tuyệt đối không thể nào, ông già kia sao có thể đưa cho Nam Khuê nhiều cổ phần như vậy được.” Quý Dạ Bạch không tin.
“Là sự thật, chuyện này là do Lục Minh Bác tự mình nói ra khi say rượu, hơn nữa còn có di chúc, tuyệt đối không thể sai được.” Hạ Nhu khẳng định.
Nghe đến đây, không thể không nói, trong lòng Quý Dạ Bạch đã dao động rồi.
Anh ta ngẩng đầu lên nghĩ những năm này bản thân mình ở nước ngoài lênh đênh không có nơi nương tựa, lại nghĩ đến thời hoàng kim phồn vinh của Lục gia.
Nếu nói không hận thì là giả.
Nhưng lúc trước anh ta luôn cảm thấy bản thân ở Lục gia cũng chỉ là châu chấu đá xe, căn bản không có bất kỳ năng lực nào chống đỡ lại được.
Thế nên anh ta chỉ muốn bỏ đi thật xa, căn bản không muốn có bất kỳ quan hệ gì với chữ ‘Lục’ này.
Thế nhưng bây giờ hình như mọi thứ đều khác rồi.
Anh ta có con át chủ bài.
Dao động không?
Đương nhiên.
Đàn ông đối với quyền thế và địa vị luôn có khát khao muốn chinh phục, anh ta cũng không ngoại lên.
“Mẹ, dù mẹ nói đều đúng, Nam Khuê cũng không chắc sẽ gả cho con, người cô ấy thích là Lục Kiến Thành.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...