Tô Mạt giúp Phồn Phồn đánh răng, tắm rửa và mặc bộ đồ ngủ sạch sẽ.
Tô Phồn Phồn dường như tỉnh táo trong suốt quá trình, nhưng bắt đầu ậm ừ khi Tô Mạt bế nhóc vào giường, lại yêu cầu Tô Mạt kể chuyện.
“ Mẹ, mẹ dỗ em gái ngủ là được rồi.”
Cung Trình đã đi tắm và thay đồ ngủ.
Mái tóc đen vẫn còn ướt, những sợi lòa xòa trên trán khiến nó trở nên mềm mại và dễ thương, vẻ mặt nghiêm túc có chút sững sờ.
“ Vậy thì con phải tự chăm sóc bản thân mình trước đã.”
Tô Mạt rút khăn sạch từ trong vali ra, vừa nhẹ nhàng giúp Cung Trình lau tóc vừa nhẹ nhàng kể chuyện cổ tích.
Tô Mạt có một trí nhớ tốt, và không có vấn đề gì khi kể lại một vài câu chuyện cổ tích.
Ánh đèn mờ ảo và giọng nói nhẹ nhàng, không mất bao lâu để Tô Phồn Phồn, người đang vô cùng buồn ngủ cũng chìm vào giấc ngủ.
Tóc của Cung Trình gần như khô.
"Được rồi." Tô Mạt hạ giọng, nhìn đôi mắt mở to của Cung Trình và mỉm cười:
“Trình Trình cũng muốn nghe truyện cổ tích?”
Cung Trình bĩu môi và lẩm bẩm: "Con không ngây thơ như vậy."
Vừa nói xong, Cung Trình đẩy tay cô vừa nói "Đã qua mười giờ".
Tô Mạt liếc nhìn đồng hồ treo tường, mới nhận ra đã muộn như vậy.
Tô Mạt từng có sức khỏe kém, mặc dù đã cải thiện một chút trong những năm qua nhưng cô vẫn duy trì thói quen làm việc và nghỉ ngơi đều đặn.
Cô hầu như đi ngủ trước 11 giờ mỗi ngày.
Không ngờ Cung Trình còn trẻ mà lại cẩn thận như vậy.
Tô Mạt cong môi, ánh sáng dịu dàng trong mắt cô càng sáng hơn, cô chạm vào đầu Cung Trình.
Ngày hôm sau, Tô Mạt rời khỏi phòng khách sạn, đưa Tô Phồn Phồn và Cung Trình về nhà, sau khi thu dọn đồ đạc, car ba mẹ con cùng ra ngoài.
…
Chiếc xe cũng do Phạm Sênh người quản lý của nước Z mua và giấy phép lái xe của Tô Mạt cũng đã được giải quyết.
Bằng lái xe đã được lấy ngay trước khi rời khỏi nước F.
Mặc dù quá trình này hơi rườm rà, nhưng rất tốt với cô khi sử dụng nó ngay bây giờ.
Nghĩ đến điều này, Tô Mạt cảm thấy mình phải đích thân cảm ơn Phạm Sênh đã giúp cô giải quyết rất nhiều chuyện rắc rối.
Tô Mạt lái xe, còn hai bạn nhỏ ngồi ở hàng ghế sau.
Hôm qua định đưa Cung Trình đi mua cọ, mực, giấy và nghiên mực nhưng lại bị cắt ngang bởi Tô Phồn Phồn muốn về ngủ, đúng là một con mèo nhỏ tham ngủ.
Tô Phồn Phồn có chút xấu hổ, vì vậy hôm nay cô nhóc rất chủ động, nói muốn giúp Cung Trình chọn đồ.
"Quên đi", Cung Trình ghét bỏ liếc cô nhóc một cái, " Anh không thể tin vào mắt thẩm mỹ của em."
“ Mắt nhìn của em rất tốt ”
Mặt của Tô Phồn Phồn có chút mũm mĩm nên khi tức giận hai má căng tròn và dễ thương hơn, trông chúng mềm mại khiến người ta càng muốn bắt nạt.
Cung Trình liếc nhìn “Tốt ở chỗ nào?”
Tô Phồn Phồn mở tròn mắt, đôi mắt to tròn của cô chiếm gần nửa khuôn mặt: "Em nghĩ Trình Trình trông đẹp nhất!"
Cung Trình khịt mũi, quay đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ ngừng nói, nhưng biểu tình trên mặt có chút mất tự nhiên, vành tai nhỏ đỏ ửng.
Tô Mạt đã quen với việc hai người cãi nhau, thấy thú vị nên xen vào:
“ Còn mẹ thì sao? Trông mẹ có đẹp không? "
“Không phải vậy đâu.” Tô Phồn Phồn nghiêm túc nói, “ Mẹ là một nữ thần, mẹ không thể được miêu tả là xinh đẹp, mẹ là một thiên thần! ”
Tô Mạt ngây người ra, chợt cười to.
Cô không biết cô nhóc đã học được từ ai những câu nói ngọt như vậy.
Con bé cường điệu một loạt từ ngữ mà không bị vấp, cùng với giọng điệu chân thành vui vẻ, ít ai có thể cưỡng lại được.
Khi lớn lên, cô nhóc chắc sẽ là một chuyên gia nhỏ, và cô không biết sẽ có bao nhiêu người bị hại trong tương lai đây.
Cung Trình trợn tròn mắt, "Có ai mà không nói những điều dễ nghe đâu."
Tô Phồn Phồn nhìn anh, "Trình Trình sẽ không."
Cung Trình: ...!“ Câm miệng! ” Hây,cậu nhóc lại trở nên tức giận rồi.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...