Cô Vợ Ấm Áp Của Hạ Thiếu

"Chẳng lẽ em muốn trơ mắt nhìn ba mẹ, anh cả cùng anh gánh trên lưng khoản nợ to lớn kia, vượt qua thời gian đói khổ lạnh lẽo sao? Chẳng lẽ thân nhân chúng ta so ra kém hơn chút mặt mũi và tự tôn của em?"

Ôn Hân Mạt há to miệng, "Em... Em không có nghĩ như vậy."

"Những thứ khác anh cũng không nhiều lời. Tự em nghĩ kỹ đi, ngày mai cho anh đáp án là được." Ôn Gia Hào nói xong cũng lên lầu.

Phòng khách to lớn chỉ còn lại một mình Ôn Hân Mạt.

Cô sững sờ mà nhìn mọi thứ quen thuộc trước mắt, thẫn thờ thật lâu.

Cô không rõ, chuyện làm sao lại đi đến bước này.

Cô chỉ là nói về tình yêu, đã yêu một người, tại sao lại gặp phải chỉ trích như vậy?

Cô vì Hạ gia, vì Hạ Kiều Yến trả giá bằng tình cảm, tinh lực, có điểm nào không hơn Tần Dĩ Duyệt chứ?

Nhưng kết quả lại là cô không sánh bằng Tần Dĩ Duyệt.

Nhà của cô, người thân của cô cũng bởi vậy bị liên lụy.

Mà người thân của cô, những người này vốn nên che chở cô, cảm thông cho cô, vì cái gì lại tuyệt không bận tâm đến tâm tình của cô. Vì sao không thể thử đứng ở góc độ của cô xem vấn đề, tại sao phải buộc cô đi tìm bố mẹ Hạ Kiều Yến?

Những năm này, cô kiên trì ở trước mặt người của Hạ gia tranh thủ rất nhiều lợi ích.

Chuyện cho đến bây giờ. Bọn họ hoàn toàn không nhớ rõ cô đã mang đến lợi ích gì cho họ. Chỉ biết lòng vì tham không đáy mà để cho cô đi tranh thủ thêm nữa....

Hạ Kiều Yến cũng thế.

Cô yêu anh như vậy, cho dù biết rõ anh có con rồi, cô cũng bởi vì yêu anh, thử chào đón đứa bé kia.

Cô đơn giản chỉ là muốn tổn thương Tần Dĩ Duyệt. Anh ấy liền không để ý đến tình cảm trước kia. Đem công ty nhà cô phá hoại.


Khi anh hạ quyết tâm hủy đi, có nghĩ tới năm đó cô đã trả giá gì không?

Có nghĩ tới hay không. Nhà cô phá sản rồi, thân thể của cô làm sao để trị liệu. Những cái tiền thuốc men từ đâu tới đây?

Không ai nghĩ cho cô hết!

Ôn Hân Mạt xoa xoa nước mắt không tự giác chảy ra từ khóe mắt, quay đầu lại nhìn nhìn cái nhà không hề cho cô cảm thấy chút dịu dàng nào, lập tức đi ra ngoài.

Đèn đường hai bên vệ đường đem bóng của cô kéo đến rất dài.

Yên tĩnh bước trên đường phố. Ngoại trừ âm thanh chân cô bước đi bên ngoài, mơ hồ còn có thể nghe được tiếng bước chân khác lạ.

Ôn Hân Mạt sợ hãi mà quay đầu, nhìn tháya cáchcô 10m có một cái bóng đen dưới đèn đường.

Đó là người đàn ông với thân hình cao gầy.

Cả người và mặt đều giấu ở bộ quần áo màu đen, như một Hắc Ám U Linh.

"Anh là ai?"

"Là người có thể giải quyết đau khổ của cô."

"Làm sao anh biết tôi đau khổ?"

"Tôi cái gì cũng biết!"

"Vậy sao?" Ôn Hân Mạt cười cười, đi hướng ngược lại với người đàn ông kia.

Người đàn ông đó lại không nhanh không chậm theo sát.


**

Hôm sau.

Tần Dĩ Duyệt mới sớm mà đã rời giường, rửa mặt xong xuôi, cô xuống lầu giúp Lưu thẩm ở một chỗ chuẩn bị bữa sáng.

Bữa sáng dọn lên trên bàn, Hạ Kiều Yến cùng Tiểu Bảo cũng lần lượt xuống lầu.

Hạ Kiều Yến nghi ngờ nói: "Hôm nay sao em dậy sớm như thế chứ?"

"Hôm nay bệnh viện muốn làm tổng vệ sinh cuối năm, năm nay đến phiên em tổ chức, nên em cần phải đến sớm một chút." Tần Dĩ Duyệt lơ mơ nói: "Đúng rồi, thổ hào, lễ mừng năm mới của chúng ta sắp xếp như thế nào đây? Thời gian nghỉ ngơi của em rất ít, chỉ có bốn ngày thôi đó."

"Giữa trưa 30 tết về nhà cùng bố mẹ em ăn cơm tất niên, buổi tối lại quay về nhà chính."

Tần Dĩ Duyệt không nghĩ tới anh sẽ làm như thế, "Làm vậy cũng được sao?"

"Bố mẹ em chỉ có một người con là em, năm nay là năm đầu tiên em lấy chồng, không thể để cho hai người họ cảm thấy vắng vẻ được."

"Được. Hôm nay em gọi điện thoại nói với mẹ, cám ơn anh đã sắp xếp như vậy."

Hạ Kiều Yến cười cười, cúi đầu ăn điểm tâm.

Tần Dĩ Duyệt ăn xong bữa sáng thì xe POLO của mình ra ngoài.

Lúc đợi đèn xanh đèn đỏ, cô gọi điện thoại cho mẹ, "Lạc Minh Mị phu nhân, ngày mai chuẩn bị cơm tất niên cho thật tốt, con rể phu nhân nói buổi trưa về nhà cùng người và đồng chí Tần Thu Dương ăn cơm."

"Thật sao? Có được con rể cân nhắc chu đáo, vậy phu nhân ta đi chuẩn bị đây."

"Vâng, mẹ, mẹ nói lúc con với con rể mẹ quay về nhà chính ăn lễ mừng năm mới, con nên biểu hiện như thế nào đây ạ? Có đôi khi con cảm thấy con có chút chất phác, thực tế là vì con rể mẹ nghĩ cho chúng ta đặc biệt chu đáo, khi đó con đã cảm thấy rất băn khoăn."


"Coi như con có chút lương tâm, còn có thể nghĩ như vậy."

Tần Dĩ Duyệt gãi gãi đầu, "Con trước đó cũng cảm thấy như vậy, nhưng lại nhận ra làm không đúng nơi. Mà ngay cả với Tiểu Bảo, con cũng có loại cảm giác này. Vừa mới bắt đầu con đã nghĩ rằng con có thể làm, nhưng sự thật cũng giống như vậy."

Lạc Minh Mị ngữ khí dừng một chút, quan tâm mà hỏi: "Bảo bối, con có phải có chút tự ti rồi không hả? Cái này không giống con nha."

"Con rể mẹ hoàn mỹ không giống người bình thường, cháu ngoại trai của mẹ giống như rất gần gũi với con, nhưng trên thực tế con cũng không có khả năng giúp đỡ thằng bé cái gì. Con có thể nào không tự ti?"

"Được rồi, trong điện thoại nói không rõ. Ngày mai mấy đứa qua nhà dùng cơm, gặp mặt rồi lại nói."

"Được. Mẹ gặp lại sau."

**

Ngoại trừ khám bệnh như cũ, ngoài phòng tuần tra, không ít bác sĩ, y tá đều bận rộn trang trí đồ tết cho phòng bệnh, nên ở trong bệnh viện cũng tràn đầy không khí của lễ mừng năm mới.

Mặt khác, bệnh viện cũng phát không ít quà tặng, một người căn bản nâng không nổi.

Tiểu An và Dương Nhã Vi đều không có xe, Tần Dĩ Duyệt liền lái xe đưa hai người hai cái về nhà.

Dương Nhã Vi là chuyến xe đêm nay, Tần Dĩ Duyệt sẽ chở cô về nhà cầm hành lý sau tiễn cô đi nhà ga.

Hai mươi chín tết nhà ga tràn đầy người chen chúc, đi đi lại lại đều tốn sức.

Tần Dĩ Duyệt nhìn trận chiến này cảm thấy da đầu run lên.

Cô từ nhỏ đã sinh sống ở Tần thành, từ mẫu giáo đến tốt nghiệp nghiên cứu sinh đều là học tại Tần thành.

Tuy thường xuyên cùng bố mẹ đi bốn phương, nhưng không có trải qua xuân trên xe đâu.

Tần Dĩ Duyệt hỏi: "Cậu khiêng hành lý đến cửa trạm như thế nào đây?"

"Cậu đi qua, bọn họ tự nhiên sẽ nhường đường đấy." Dương Nhã Vi không sao cả cười cười, "Đem hành lý cho tớ, rồi cậu về đi."


Tần Dĩ Duyệt nhìn Dương Nhã Vi tay chân lèo khèo, "Tớ vẫn nên tiễn cậu lên xe."

"Vậy cậu cẩn thận một chút."

Tần Dĩ Duyệt gật đầu, mang theo hai hành lý lớn theo sau lưng Dương Nhã Vi, chen vào đám người.

Đoạn đường 20m ngắn ngủi, cứ thế mà đi mất năm phút đồng hồ.

Chỗ kiểm phiếu vé vốn là người kiểm vé không cho phép người không có vé đi vào, nhưng người kiểm vé đó nhìn thấy Dương Nhã Vi cùng một đống hành lý lớn, lại thấy Tần Dĩ Duyệt cũng không giống phần tử khủng bố, liền miễn cưỡng đồng ý.

Tần Dĩ Duyệt giúp Dương Nhã Vi đem hành lý và quà bệnh viện tặng cho nhét vào khoang hành lý của xe, dặn dò: "Cậu lúc xuống xe đừng tiết kiệm mấy đồng tiền, để cho người bên nhà ga đem hành lý ra giúp, biết không?"

"Đã biết, em tớ sẽ đi tới đón tớ đấy." Dương Nhã Vi cảm kích mà nhìn Tần Dĩ Duyệt, "Dĩ Duyệt, cám ơn cậu. Còn có, cám ơn cậu đã tặng quà sinh nhật cho tớ."

"Giữa chúng ta cần khách khí như vậy sao? Cậu lên xe đi, tớ thấy người chỗ kiểm vé trừng tớ rồi, thuận buồm xuôi gió đấy."

"Ừ."

Tần Dĩ Duyệt thật vất vả đi khỏi nhà ga, lái xe về nhà.

Lạc Minh Mị thấy cô khiêng đống quà tặng trở về, nghi ngờ nói: "Bệnh viện phát sao?"

"Vâng. Cầm nữa cho mẹ với baba, một nửa khác ngày mai cầm đến nhà chính, con sắp xếp như vậy có được không ạ?"

"Rất tốt." Lạc Minh Mị giương cằm, "Cầm vào phòng bếp đi, thuận tiện rửa tay, chuẩn bị ăn cơm rồi."

____________________________________________

TRUYỆN CHỈ ĐƯỢC ĐĂNG TRÊN WATTPAD @GameSo_BBB

Vote và cmt để cổ vũ tớ nhé^^

Editor: Game Sơ (@GameSo_BBB)

Chuyện gì đây~~~


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui