Cơ thể cô ở trong giấc mơ rất nhẹ, trước sau trôi bồng bềnh trong không khí, giống như một con sứa không có đầu óc.
Khi còn nhỏ mẹ dẫn cô và Cố Mang đi công viên hải dương, lần đầu tiên Cố Khấu nhìn thấy sứa thì vô cùng yêu thích, một hai đòi phải nuôi cho bằng được nhưng lúc đó cô bận rộn việc học nên ba mẹ đương nhiên là không đồng ý.
Sau đó Cố Chính Tắc dẫn cô đi lặn biển, nhìn thấy đàn cá xinh đẹp bơi qua rạn san hô, cô đột nhiên thất thần, ngẩng đầu nhìn thấy một đàn sứa ở phía trên.
Cố Chính Tắc tưởng cô muốn trồi lên, kéo tay cô, chậm rãi nổi lên mặt nước.
Cô im lặng quỳ gối trên du thuyền nhìn từng sinh vật trôi nổi qua boong tàu, người hướng dẫn lặn người Ý thích chọc ghẹo con gái, giả vờ muốn đẩy cô xuống, “Này, đừng có nhìn, chúng ta xuống dưới chơi đi.”
Cố Khấu nắm lấy lan can không buông, tiếng Trung tiếng Anh và một ít tiếng Ý mới học bì bõm nói ra, loạn xạ mà nói, “Sứa có độc! Muốn đi thì ông tự đi! Tôi không đi!”
Mặt cô bị hù cho trắng bệch, Cố Chính Tắc nhíu mày “Hừm” một tiếng, đi tới kéo cô ra sau lưng mình, đi vào khoang bên trong sấy tóc.
Cố Khấu vẫn nhớ từng bầy cá đó.
Đó là lần đầu tiên cô ra nước ngoài chơi, Cố Chính Tắc luôn rất bận, cuộc họp qua điện thoại hết cái này đến cái khác cho nên cô có cơ hội đi ngắm nhìn hoàng hôn lộng lẫy ở đây.
Hai vợ chồng già nhàn nhã, rạn san hô tươi đẹp, cô còn phát hiện ra ở chợ đêm có người bán sứa, bỏ ở trong một cái chậu nhỏ, phập phồng phập phồng.
Ngày đó ra biển cô hỏi người hướng dẫn: “Bán sứa có phạm pháp không vậy?”
Người hướng dẫn nhún vai, “Bình thường, sứa không phải là động vật cần bảo vệ.”
Ngày hôm sau cô bị viêm ruột thừa phải làm phẫu thuật cắt bỏ, trong lúc gây mê mơ màng ngủ thật lâu.
Chờ đến khi cô tỉnh táo lại, phía ngoài cửa sổ bên cạnh đã là một bầu trời sáng trong.
Vết mổ có chút đau, cô cố gắng quay đầu, thấy trên tủ đầu giường có để một cái chậu nhỏ, bên trong có một con sứa con đang thoải sức bơi lội trong một tấc vuông của nó.
Sứa là dựa vào ánh sáng, không có những cây thủy sinh và màu xanh dưới đáy biển làm nền, chỉ dựa vào ánh sáng mặt trời thật ra cũng không xinh đẹp gì cho cam.
Hoàn cảnh trong bể cá và ở ngoài biển hoàn toàn không giống nhau, con sứa kia không được vài ngày thì chết, Cố Khấu lặng lẽ mang cái chậu nhỏ về nhà.
Sau này Cố Chính Tắc cho cô rất nhiều đồ, nhà ở, xe cộ, cổ phiếu, châu báu, …
Cố Khấu ít nhiều có chút không biết tốt xấu, đều né tránh, nhưng con sứa lần đó là đồ vật đầu tiên Cố Chính Tắc mua tặng cho cô.
Tuy rằng hai người cũng không thân thuộc nhưng dù sao Cố Chính Tắc đã lấy đi của cô rất nhiều lần đầu tiên, cũng mang lại cho cô rất nhiều lần đầu tiên trong đời.
Đây là một giấc mơ kỳ lạ, vẫn không mơ thấy bất kỳ tình tiết gì cụ thể chỉ là cơ thể cứ bay bổng. Đến cuối cùng, Cố Khấu cảm thấy nhàm chán, cố gắng tỉnh táo lại, nhìn xem đồng hồ, vậy mà đã là buổi chiều.
Bộ váy lễ phục ngày hôm qua cô mặc đang treo ở trên đầu giường, trên góc váy bằng tơ lụa có dấu nhăn.
Ngoài trời tuyết trắng xóa, mặc dù tuyết đã ngừng rơi nhưng vẫn còn đọng lại một lớp mỏng.
Cố Khấu chỉ nhớ hôm qua cô túm lấy tay áo của Cố Chính Tắc không chịu buông tay, không biết tại sao anh lại không chịu nằm xuống, rõ ràng cô đã rất lạnh.
Cố Chính Tắc nhét cô trở vào trong chăn, bất đắc dĩ nói: “Hôm nay không được.”
Cố Khấu trấn tĩnh một hồi lâu, cuối cùng ngồi dậy, chậm chạp bò ra bên ngoài, đập vào mũi là mùi thức ăn, sau đó cô mới hiểu ra vì sao “Hôm nay không được.”
Bởi vì Cố Mang cũng ở nhà.
Cố Mang ngồi trên bàn ăn chơi di động, Cố Chính Tắc đứng ở mép bàn xem một quyển sổ gì đó, tình cảnh giống y hệt như ngày đó Cố Mang và bạn cùng phòng của mình ở trong văn phòng nhà trường.
Cố Khấu nghi ngờ hai người họ đánh nhau.
Cố Mang gần đây đang sung sức, tuổi không lớn cũng không dễ bị lừa gạt nhưng Cố Chính Tắc cũng không phải là người lòng dạ hẹp hòi đi đánh một đứa trẻ. Mà Cố Mang cũng không đủ cho anh đá hai cái.
Cô là nửa kiệt sức nửa khiếp sợ, đang miên man suy nghĩ ở cửa phòng khách khoảng chừng nửa phút, cổ cũng sắp ngóc đến gãy thì hai người kia mới để ý đến bệnh nhân này.
Cố Chính Tắc vừa quay đầu đã phát hiện ra người đứng sau cửa, “Tỉnh rồi?”
Cố Mang đang gặm táo cũng quay đầu lại, nhìn thấy Cố Khấu, lập tức từ trên ghế nhảy xuống, đưa tay sờ trán của cô, “Chắc là hạ sốt rồi? Chị đúng là có khả năng đó, ngủ giống như một … Chị trừng mắt với em làm gì?”
Cố Khấu cũng không biết tại sao mình lại trừng mắt với em trai, có điều không trừng không được.
Cô không biết chuyện của cậu và Cố Chính Tắc là như thế nào, muốn Cố Mang giải thích rõ ràng cho mình. Nhưng mà cậu em này lại không mấy sâu sắc, không đọc hiểu được ánh mắt của cô càng khiến cô mụ mị thêm.
Cố Mang đột nhiên dí sát mặt vào, nhỏ giọng nói: “Chị có thể chú ý hình tượng một chút được hay không? Mặc áo ngủ con nít cũng tạm được nhưng chí ít cũng phải chải cái đầu đã.”
Cố Khấu thật sự váng vất đầu óc, đưa tay cào cào tóc.
Cố Mang vừa lòng kéo chị gái đi ăn cơm.
Mấy món ăn sắc hương vị đều không nguyên vẹn, có thể nói là thảm không dám nhìn, không biết là ai đang muốn đầu độc người khác, Cố Khấu không dán động đũa, cũng may Cố Chính Tắc rót cho cô ly nước, “Uống thuốc trước đã.”
Cố Mang và Cố Chính Tắc cũng không ai chịu nhường ai, giống như là có thâm thù đại hận.
Cố Khấu không biết nên giải vây như thế nào, vừa muốn uống nước, vừa suy nghĩ.
Thuốc vừa mới nuốt xuống, cô đột nhiên nghe Cố Mang nói: “Anh rể, chị em bị câm rồi hở?”
...Anh rể?
Anh là anh rể của nó vậy!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...