Cô Nhi Viện Angle

             Khuê Hiền đứng hình. Mất…mất cái gì cơ? Khuê Hiền lắp bắp:
-Umma….. Umma nói gì cơ ạ?
-Nó….. gặp tai nạn hôm con theo ba mẹ nuôi về Hàn Quốc, khi tỉnh dậy thì nó không hề biết con là ai nữa.- Harong hơi cúi đầu, tay vân vê gấu áo
-Con… con không tin mà.- Khuê Hiền lắc đầu, mắt lộ rõ vẻ bàng hoàng, anh quay sang Thịnh Mẫn đang đứng nhìn 3 người với vẻ mặt đầy khó hiểu- Mẫn nhi! Hãy nói đi!!! Hãy nói là em nhớ hyung, hãy nói em nhớ hyung mà!!!!!- Khuê Hiền gào lên, tay lay cật lực Thịnh Mẫn
-A…. Đau….Anh làm cái trò gì thế!!!- Thịnh Mẫn hét lên khi cánh tay của Khuê Hiền cứ siết lấy vai cậu
-Hiền nhi!!! Buông Mẫn nhi ra!!- Hika chạy lại cố gỡ cánh tay Khuê Hiền ra.
-Đừng nói dối!!! Đừng trêu anh mà!!! Hyung biết em đang đùa hyung!! Hãy nói em đang đùa Mẫn nhi! Hyung…. Là Hiền ca của em, Mẫn nhi à!!!!- Khuê Hiền gào lên một cách bất lực khi ánh mắt khó chịu xen chút xa lạ của Thịnh Mẫn cho anh
-Anh điên sao??? Đã nói tôi không nhớ anh là ai mà!!!- Thịnh Mẫn hét lên, gạt phăng Khuê Hiền ra. Ánh mắt lộ rõ sự khó chịu và bực tức
Cánh tay Khuê Hiền buông thõng, lời nói của Thịnh Mẫn như mũi tên nhọn xuyên qua lòng anh, 1 vết thương nặng nề. Màu đen bao phủ quanh anh khiến anh như bị xoay vòng trong cái hố đen tối tăm lạnh lẽo…… Khuê Hiền ngước nhìn Thịnh Mẫn bằng đôi mắt vô hồn:

-Vậy…. em thực sự không nhớ tôi là ai sao?
-Phải! Tôi không quen anh!- Thịnh Mẫn lạnh lùng
Khuê Hiền nhếch môi cười 1 cách cay đắng, anh quay sang gắng gượng nhìn Harong:
-Con … xin lỗi, con hơi mệt, mai con sẽ qua thăm mọi người. Bây giờ con xin phép. Umma, Hika tỷ tỷ em về. Mẫn nhi…. Hyung đi nhé….- Khuê Hiền quay người ra và vào chiếc xe Audi đỗ ngoài cô nhi
-Tiểu Hiền.- Hika ái ngại
Khuê Hiền mỉm cười, vẫy tay rồi chui vào trong xe. Anh ra lệnh:
-Về công ty.
-Vâng, thưa cậu Jo.
………………………….
Hika kéo Thịnh Mẫn vào trong ngay khi trước Audi của Khuê Hiền khuất bóng. Cô bắt Thịnh Mẫn ngồi xuống rồi kể mọi chuyện nhằm gợi chút kí ức trong cậu nhưng tuyệt nhiên không hề khiến Thịnh Mẫn nhớ ra Khuê Hiền. Đến khi đã hết chịu nổi, Thịnh Mẫn gào lên:
-Ya!! Tên đó có gì mà tỷ bắt em ngồi đây để nghe tỷ ca ngợi về hắn chứ?? Em không cần biết. Nếu em nhớ tất cả mọi người mà quên hắn thì chứng tỏ hắn là người đáng quên! Có gì tỷ phải phải bắt em nhớ hắn chứ???? Em không quan tâm!
-Lý Thịnh Mẫn.- Nhi từ ngoài đi vào- Em đừng như vậy, cậu ấy đã rất trông chờ ở em. Cậu ấy nhất định không phải người em muốn quên.
-Kể cả thế thì giờ tỷ muốn em phải làm sao?? Kí ức về người tên Khuê Hiền em đã mất từ 10 năm trước, giờ tỷ muốn em làm gì chứ? Kể cả dù không mất trí nhớ em cũng sẽ hận tên đó!!!! Suôt 10 năm trời không 1 lá thư, không 1 lời thăm hỏi, không 1 cú điện thoại thì tỷ bảo em phải nhớ thế nào????- Thịnh Mẫn bức xúc gào lên
-Được rồi, đừng cãi nhau nữa. – Cỏ appa từ ngoài đi vào- Nếu như Thịnh Mẫn không nhớ cũng đừng ép nó làm gì, dù gì hồi đó 2 đứa vẫn là 1 đứa bé, có không mất trí nhớ thì kí ức ấy cũng chả sâu đậm lắm đâu. Bây giờ 2 đứa hãy làm quen lại đi, như thế là tốt nhất.
-Appa các con nói đúng, dù thế nào Hiền nhi vẫn từng là hyung của con, hãy làm quen với cậu ấy đi, như với mọi người thôi mà Mẫn nhi.- Harong khẽ vuốt mái tóc Thịnh Mẫn
-Con…- Thịnh Mẫn băn khoăn, dù gì thì ấn tượng đầu của cậu về Khuê Hiền cũng không tốt lắm.

-Thôi nào, nhớ ra 1 hyung đệ cũng không phải tốt sao?- Hàn Canh từ ngoài nhảy vào hóng hớt
Thịnh Mẫn miễn cưỡng gật đầu
-Được rồi! Vậy ai liên lạc với Hiền nhi đi, mai chúng ta sẽ làm cơm thiết đãi nó. Hỏi tội nó luôn, 10 năm trời không liên lạc với mọi người gì hết á.- Cường Nhân cười khanh khách
-Appa chỉ giỏi phá hoại chứ được gì???- Chung Vân nhếch mày
-Hỗn láo vừa nhá!! Dù gì thì ta cũng là appa con à!!!
-Sự thật mất lòng appa nghe câu đấy chưa?- Chung Vân vẫn xỏ xiên
-Húc nhi~~ Thằng Vân nhi nó hỗn láo với appa kìa~~ Con mau mau dạy dỗ nó đi~~- Mất thế, Cường Nhân quay qua…. ăn vạ với thằng con trai
Thịnh Mẫn nhân cơ hội mọi người ồn ào bỏ về phòng. Cậu lấy nước tưới cho chậu hoa hồng xanh giờ đã chiếm hơn nửa diện tích cái cửa sổ phòng cậu. Umma đã nói chậu hoa này rất quan trọng nên cậu phải giữ kĩ, dù không rõ lắm nhưng suốt 10 năm qua không khi nào Thịnh Mẫn không chăm sóc nó cẩn thận. Cậu có cảm giác đặc biệt về chậu cây này. Giờ gặp Khuê Hiền lòng cậu dấy lên cảm giác tò mò, hắn là gì mà khiến mọi người lo lắng thế? Và cậu cũng cảm giác hắn liên quan gì đó đến chậu hoa này thì phải. Lòng Thịnh Mẫn nhộn nhạo hết lên, có gì lành lạnh chạy dọc sống lưng cậu khiến đầu óc cậu hơi hoang mang. Jongie tỷ tỷ đã từng nói là như thế là điềm xấu nên đâm ra Thịnh Mẫn cũng hơi sợ sợ. Có thờ có thiêng có kiêng có lành mà. Nhưng Thịnh Mẫn cũng lắc đầu rồi ngồi vào bàn cắt dán đồ chơi thủ công cho lũ trẻ
-------------------------
Lúc ấy, ngoài sân:
-Appa, đã liên lạc với Tiểu Hiền chưa?- Ân Hách thì thầm

-Rồi, đã phổ biến kế hoạch, lúc đầu thằng bé hơi shock vì Mẫn nhi quên sạch bách mọi thứ về nó nhưng appa nói cho nó hiểu rồi. Nó đồng ý- Cỏ appa tặc lưỡi
-Thế… có tội cho Mẫn nhi quá không chồng? Thiếu gì cách, giấu nó thế này vợ thấy……- Harong cắn môi
-Umma đừng lo, cái này tội Hiền nhi chứ Mẫn nhi lợi không à, chỉ việc ngồi hưởng thôi mà, Hách nhi nhỉ?- Đông Hải cười ha hả quay sang Ân Hách
-Bé mồm không Mẫn nhi nó nghe bây giờ cái thằng này!- Cỏ appa kí đầu thằng con 1 cái
-Appa ác thế, sưng đầu con giờ!
-Thôi, chạy mau không Mẫn nhi nó ra giờ.- Ân Hách đánh 1 phát vào bàn tay đang lăm le dưới hông cậu của Đông Hải, quay sang appa và umma
Cả đám lại lục tục kéo nhau ra khỏi bụi cây.
Một trang sách mới được mở ra trong đời Lý Thịnh Mẫn rồi. Và nghe chừng trang sách này sẽ sặc sỡ lắm đây.        


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui