Đã đến Hàn Quốc nhiều ngày, Cẩn trước sau vẫn ở trong phòng, hôm nay khó
có dịp đồng ý nghe theo đề nghị của Nhã Văn, một mình ra ngoài dạo phố
một chút.
Nhưng ra ngoài không tới một tiếng đồng hồ, Nhã Văn đột nhiên gọi điện thoại tới, muốn cô nhanh chóng chạy về.
Giọng của Nhã Văn hết sức khẩn cấp, hình như xảy ra chuyện gì đó rất đáng sợ. Vì vậy cô liền lập tức trở lại nhà Nhã Văn.
"Làm sao vậy, mình vừa mới đi dạo một chút như lời cậu nói, cậu liền cấp
bách gọi mình về nhà. Thế nào? Hối hận vì hào phóng để cho mình chi tiêu không giới hạn trên thẻ của chồng cậu sao?"
Cẩn nhàn nhạt cười nói, nhìn thần sắc Nhã Văn khẩn trương không thôi.
"Được rồi, mình đã giúp cậu đem hành lý của cậu thu dọn xong rồi, chờ một lát tài xế đến, anh ta sẽ dẫn cậu đến biệt thự của chúng mình. Cậu trước
hết tránh mặt ở đó một chút." Nhã Văn cũng không nói lời nào rõ ràng,
chỉ là nhanh chóng giúp cô cầm hành lý, sau đó lại nhanh chóng gọi điện
thoại liên lạc với người khác.
"Rốt cuộc là thế nào? Tại sao đột
nhiên muốn mình rời đi? Không phải cậu nói là tuần sau mới dẫn mình đến
biệt thự nghỉ phép sao? Sao mình phải đi trước? Còn nữa, cái gì tránh
một chút, Nhã Văn, mình nghe không hiểu lời của cậu."
Cẩn phát
hiện có chuyện gì đó không đúng, nhưng thái độ của cô vẫn tỉnh táo trầm
ổn như cũ, cố gắng làm cho tâm tình bạn tốt hòa hoãn một chút.
"Không còn kịp giải thích cho cậu nữa, tóm lại cậu đi nhanh lên, mình không
biết anh rốt cuộc có rời đi không, đến nơi đó , chúng ta sẽ dùng điện
thoại liên lạc, mình sẽ giải thích với cậu rốt cuộc chuyện gì đã xảy
ra." Cô thế nào cũng không nghĩ tới, thân phận người đàn ông kia lại
đáng sợ như vậy!
Nói tóm lại, hiện tại quan trọng nhất là bảo vệ Cẩn, những thứ khác sẽ nói sau.
"Không được." Vẻ mặt Cẩn kiên trì ngồi xuống. "Mình hiện tại muốn biết rốt
cuộc đã xảy ra chuyện gì, nếu không, mình sẽ không rời đi."
Chuyện tiền nhân hậu quả* đều không rõ ràng, cô sợ Nhã Văn gặp phải rắc rối, cô không thể rời đi như vậy.
(*Tiền nhân hậu quả : Nguyên nhân hậu quả)
"Cẩn --" Cô gái này, đến lúc này còn bướng bỉnh cái gì? Nhã Văn bất đắc dĩ rũ tay xuống, không nhịn được thở dài một cái.
"Có lúc mình thật sự chán ghét cá tính ngoan cố bây giờ của cậu, thật nhớ
tới dáng vẻ trong quá khứ của cậu." Nhã Văn biết nếu mình không nói rõ
ràng, Cẩn sẽ không chịu rời đi, vì vậy cô ngồi xuống ghế salon.
"Anh tới." Nhã Văn thận trọng nhìn Cẩn, trong giọng nói rõ ràng có lo lắng.
Cô biết chuyện đã qua kia đã tạo thành tổn thương lớn đối với Cẩn.
"Ai tới? Anh? Anh là ai?" Cẩn nghe không hiểu.
"Người đàn ông kia, Xa Nhân Hạo. Anh ta mới vừa tới nơi này tìm cậu." Lời vừa
nói ra khỏi miệng, toàn thân Cẩn lập tức cứng ngắc, vẻ mặt trong nháy
mắt cũng chuyển thành tái nhợt.
"Cẩn. . . . . ."
"Cậu nói cái gì?" Đôi môi Cẩn không nhịn được khẽ run, cô mở to hai mắt, cho là mình nghe lầm.
"Mình nói Xa Nhân Hạo, anh ta mới vừa tới nơi này tìm cậu." Hơn nữa còn có
một đống người đi theo, từ dấu hiệu trên người thủ hạ, xem ra anh là
người của Tông Nham môn.
Mặc dù Nhã Văn không rõ ràng lắm, Xa
Nhân Hạo ở Tông Nham môn có thân phận địa vị gì, chẳng qua xem tình hình những người đi theo đối với anh vô cùng cung kính, lai lịch của anh
khẳng định không nhỏ.
Chỉ cần là người ở Hàn Quốc, đều nghe qua
chuyện của Tông Nham môn, mà cô gả tới Hàn Quốc cũng được một khoảng
thời gian rồi, dĩ nhiên cũng biết, người Tông Nham môn là không được
chọc.
"Cho nên, bây giờ cậu nên đi nhanh, mình xem thân phận của
anh ta không phải là nhỏ, nếu như cậu bị anh ta tìm được, sợ rằng. . . . . ." Nhã Văn lo lắng kéo lấy Cẩn vẫn đang sững sờ. Những điều nên nói
đều đã nói, lần này cô ấy chịu đi không?
"Không, mình tại sao phải đi?" Cẩn lấy lại tinh thần đột nhiên hất tay Nhã Văn, vẻ mặt hết sức tỉnh táo.
Tại sao cô phải đi? Cô đến Hàn Quốc là có lỗi sao?
Chuyện giữa hai người cũng đã kết thúc vào ba năm trước, anh đến tìm cô làm
gì? Tại sao cô phải trốn? Cô làm sai chuyện gì, có lỗi với anh, làm
thương tổn anh sao?
Không có, từ đầu tới cuối là anh đả thương
cô, là anh khiến cô khổ sở, khiến cô đau đến không muốn sống, hiện tại
sao cô phải tránh đi?
Qua ba năm, Hạ Cẩn cô không còn là người dễ dàng bị người ta tổn thương, ngu ngốc làm cho người ta tùy ý lừa gạt như năm đó.
Vì cái gì cô phải trốn? Không phải là chính anh tìm đến cô sao? Cô có thể lựa chọn không gặp anh.
"Cẩn?"
Ông trời, Cẩn không biết thân phận Xa Nhân Hạo bây giờ đáng sợ đến cỡ nào.
"Làm ơn, cậu bây giờ không nên giận dỗi có được hay không? Mình là vì tốt
cho cậu, cậu phải biết, Xa Nhân Hạo hiện tại. . . . . ."
"Không cần nhắc tới anh ta." Cẩn cắt đứt lời nói của Nhã Văn không chút do dự.
" Bây giờ anh ta cùng mình không quan hệ, mình hoàn toàn không muốn nghe
nhắc đến tên của anh ta, anh ta. . . . Trong thế giới của mình từ lâu đã không có con người này tồn tại."
Chuyện đã qua ba năm, cô một
lần nữa đứng lên thật vất vả, thế nhưng lại nghe đến tên của người này,
anh. . . . . . Tại sao lại xuất hiện một lần nữa?
"Xem ra, tôi xuất hiện không đúng lúc." Đột nhiên, một giọng nam trầm thấp từ ngoài cửa lớn truyền tới.
Bên trong phòng hai cô gái vừa nghe đến thanh âm này, thân thể cũng không
nhịn được cứng ngắc. Nhất là Cẩn, nhịp tim cô không ngừng tăng nhanh,
cảm thấy khó thở.
"Nguy rồi. . . . . ." Nhã Văn quay đầu, nhìn thấy người đàn ông ở cửa. Anh quả nhiên không đi!
"Đã lâu không gặp, tiểu Cẩn." Xích Diễm mang theo nụ cười vô tình, trong
mắt tràn đầy giễu cợt nhìn chòng chọc cô gái đưa lưng về phía anh.
Thân thể Cẩn cứng ngắc, trong lòng không ngừng nhắc nhở chính mình nhất định phải bình tĩnh, sau đó. . . . . .
Cô chậm rãi xoay người lại. . . . . . Người đàn ông ở trước mắt. . . . . . Là ai?
Cẩn hơi nhíu mi, trong mắt xuất hiện tia hoang mang cùng khó hiểu. Thân thể Cẩn bất giác lui về phía sau một chút, lòng của cô như bị người bóp lấy thật chặt, cảm thấy một hồi choáng váng.
Anh. . . . . . Rốt cuộc là ai?
Trong trí nhớ của cô, người đàn ông tổn thương cô, không phải như vậy.
Người đàn ông xa lạ trước mắt này cắt đi mái tóc dài, trên mặt giống như bao
phủ một lớp mặt nạ vô tình. Anh lạnh lùng, nụ cười tràn đầy chế nhạo,
làm cho cô không cảm nhận được sự ấm áp như trước kia.
Ba năm này, anh dường như thay đổi rất nhiều, giống như biến thành một người khác. Mà người này . . . . . .
Dũng khí cô thật vất vả mới hình thành lại vì anh mà bị hủy trong chốc lát.
Xích Diễm nhìn thấy Cẩn, trong nháy mắt, rõ ràng có chút kinh sợ. Cặp mắt to tràn đầy sức sống ngày trước, hôm nay bị nỗi cô tịch cùng lạnh nhạt
thay thế. Nụ cười ngọt ngào khiến người khác nhìn thấy vui vẻ trong quá
khứ thì hôm nay không còn nữa, thay vào đó là lãnh nhược băng sương*, bộ dạng như không còn sức sống.
(*Lãnh nhược băng sương : lạnh lùng, lạnh như băng.)
Cô. . . . . . Là ai? Anh không thể nào liên tưởng cô gái trước mắt cùng Cẩn trong quá khứ trừ gương mặt không đổi cùng một đầu tóc dài đen nhánh,
cô. . . . . . Làm cho anh cảm thấy xa lạ cùng không vui, trong lòng
không khỏi xông lên một cỗ tức giận, anh muốn ép hỏi cô, tại sao đem
mình trở thành như vậy?
Anh cho là. . . . . .Lúc gặp lại cô thì nỗi hận trong lòng đối với cô sẽ càng thêm sâu, nhưng là. . . . . .
"Xem ra cô sống rất tốt." Che giấu tâm tình phập phồng trong lòng, giọng nói lười biếng của Xích Diễm mang theo trêu chọc.
"Có chuyện gì sao?" Cẩn lấy lại tinh thần, cố gắng dùng giọng nói bình thản lãnh mạc đối mặt với anh, cô sẽ không cho là anh tìm tới để ôn chuyện.
"Nghe nói cô đến Hàn Quốc, coi như tôi tới tìm cô ôn chuyện cũ cũng không sai."
Anh cười khẽ, thần sắc trên mặt làm cho người ta khó có thể đoán được tâm tình thực sự của anh.
Nhiều năm qua, anh cố gắng đem cô cất giấu ở sâu trong tâm hồn. Cũng bởi vì
cô, anh bắt đầu thống hận phụ nữ, coi họ như đồ chơi.
Ba năm
này, anh quên cô sao? Không, anh chưa bao giờ quên cô, anh vẫn luôn tìm
hình bóng của cô trên những người con gái khác. Mấy năm này, phụ nữ bên
cạnh anh đều có một điểm giống nhau – hoặc ít hoặc nhiều đều có chỗ
tương tự với cô gái anh thống hận trước mắt này.
Dung mạo tương
tự, cặp mắt, nụ cười, hành động cử chỉ, chỉ cần có một chút, một chỗ,
làm cho anh cảm thấy giống cô, anh đều đem các cô giữ ở bên người một
khoảng thời gian, sau đó, lại vô tình đem họ vứt bỏ.
Anh thống
hận hành động như vậy của mình, nhưng anh không có biện pháp dừng lại
hành động vừa buồn cười lại nhàm chán này. Mà sau khi anh biết cô dâu
của mình là cô, anh điều tra cô.
Khi biết tin tức cô đào hôn thì
trong lòng anh có cao hứng cùng tức giận. Cao hứng, bởi vì cô cự tuyệt
cùng một người đàn ông không quen biết kết hôn. Tức giận, vì người cô cự tuyệt là anh.
Hai tâm trạng gần như đối lập này khiến tâm tình
anh trở nên rất phức tạp. Nhưng bất kể như thế nào, anh cũng quyết định
muốn cô trở thành vợ của anh, trả thù cô ba năm trước đây làm anh tổn
thương.
Ông trời tựa hồ cũng đồng ý với ý nghĩ của anh, để cho
anh dễ dàng tìm được cô, biết được cô đang ở Hàn Quốc, địa bàn của anh.
Lần này, cô có chắp cánh cũng không thể bay.
Quan trọng hơn là. . . trên tay anh nắm giữ lá bài chủ chốt; cô không gả cho anh cũng không được.
Mà cô dường như vẫn không rõ ràng lắm đối tượng mình đào hôn là ai, anh
tính toán tiếp tục giấu giếm chuyện này, tiến hành kế hoạch của anh.
"Tôi và anh cũng không có gì để nói, mời anh rời khỏi đây." Cô hạ lệnh đuổi
khách, hoàn toàn không sợ hãi anh cùng một đám người xem ra không dễ
chọc kia.
"A! Không có gì để nói sao?" Xích Diễm châm biếm, lông
mày anh nhướng lên nhìn về phía Nhã Văn đang đứng một bên không ngừng ám hiệu.
Xem ra cô đã biết thân phận của anh rồi. Anh nháy mắt với người đứng đầu, không bao lâu, toàn bộ đám người đó rời đi.
"Không bằng trước hết chúng ta hàn huyên một chút chuyện ba năm trước đây đi,
hay là. . . . . . Hàn huyên một chút xem cô dùng thủ đoạn như thế nào để đem hai người đàn ông đùa giỡn trong lòng bàn tay?" Anh đi về phía
trước, nhìn thẳng vào hai mắt của cô.
Ánh mắt lợi hại của anh làm tầm mắt cô không cách nào dời đi, mở to hai mắt, nhìn anh giống như
quái vật. Anh đang nói gì? Vừa nghĩ tới ba năm trước đây, trái tim cô
lại bắt đầu đau nhói, trong mắt thấp thoáng hiện lên bi thương cùng đau
lòng.
"Tôi không biết anh đang nói gì, cũng không muốn cùng anh
nói chuyện. Mời anh rời đi, nơi này không hoan nghênh anh." Cẩn chỉ cửa
chính lần nữa hạ lệnh đuổi khách, đau thương trong mắt rõ ràng có thể
thấy được.
Tại sao anh chỉ trích cô? Là anh đem cô đùa giỡn
trong lòng bàn tay, là anh tổn thương cô, dựa vào cái gì anh có thể dùng ánh mắt xem thường nhìn cô?
Thái độ của Cẩn vốn tỉnh táo và tràn đầy tự tin hoàn toàn tan rã, chỉ còn lại sự yếu ớt.
"Anh đi, đi - một... không ....phải là hiện tại đi khỏi tầm mắt tôi."
Xích Diễm không hiểu nhăn mày lại. Cô đang đau thương? Từ trong mắt cô, anh
nhìn thấy thống khổ cùng khổ sở, còn có. . . . . . Đối với anh là không
tha thứ cùng trách cứ?
Thật buồn cười! Ban đầu không phải cô làm tổn thương anh sao? Vậy tại sao, nhìn thấy biểu tình đau khổ của cô như thế thì tim của anh lại có chút đau lòng?
Ba năm, cho dù hai
người hơn một ngàn ngày không gặp nhưng sự hấp dẫn lẫn nhau vẫn không hề giảm đi, tựa như bọn họ chính là một thể, không nên chia lìa, anh thậm
chí có thể cảm thấy khổ sở trong lòng cô . . . . . .
"Tốt, tôi
đi. . . . . . Chỉ là, tôi có một tin tức muốn nói cho cô, tin tức này -- hết sức quan trọng." Quẳng đi sự quan tâm đối với cô trong lòng, Xích
Diễm nghĩ tới lá bài chủ chốt anh giữ ở trên tay.
"Có chuyện gì nói nhanh một chút." Cô chỉ cầu xin anh có thể nhanh rời đi ngay lập tức.
" Người chị trốn nhà đi của cô kia . . . . . . Mạng ở sớm tối."
"Anh . . . . . . Điều tra tôi?"
"Không sai, kể cả người nhà của cô, tôi biết hai chị em cô đồng thời trốn nhà
đi, mà cô chị Hạ Chi Liễn của cô ở Italy bị trúng đạn, tình huống. . . . . .vô cùng nguy hiểm." Xích Diễm cười tàn nhẫn.
"Anh nói láo,
Liễn làm sao có thể trúng đạn?" Bằng hiểu biết cô đối với các chị em
trong nhà, người chị khác có lẽ có thể nhưng người nhát gan như Liễn
không thể nào đi chọc vào nguy hiểm, huống chi. . . . . . Vi nhất định
cũng đi theo bên cạnh Liễn, chị ấy không thể nào để cho Liễn ở trong
hoàn cảnh nguy hiểm.
"Cô không tin? Cô nghĩ tôi xuất hiện ở đây là vì cái gì? Tìm cô nói giỡn? Xin lỗi, tôi không có nhiều thời gian như vậy."
"Tại sao tôi nên tin tưởng anh? Anh cho rằng nói cho tôi biết điều này, tôi
sẽ cảm kích anh ?" Cô hoàn toàn không nghĩ anh sẽ tốt bụng vì chuyện này mà tìm đến cô.
Từ trong mắt anh, cô nhìn thấy anh đối với cô có
hận ý. Tại sao anh hận cô ? Chỉ vì năm đó cô phát hiện anh có vị hôn
thê, sau đó cự tuyệt tiếp tục ở bên cạnh anh?
"Có tin hay không
tùy cô, lần thứ nhất tôi nhắc nhở cô, chị cô hiện tại mệnh ở sớm tối,
nếu như không có sự trợ giúp của tôi, cái mạng nhỏ của cô ấy sợ rằng khó giữ được."
Biểu tình trên mặt anh, xem ra không giống đang nói
đùa. Sắc mặt Cẩn trở nên nặng nề, tâm trạng lo lắng làm cho cô không
cách nào tỉnh táo để suy nghĩ lời nói của anh là đúng hay sai.
Không tin anh. . . . . . Có lẽ anh nói dối, cô có thể cảm nhận được rõ ràng,
anh bày bẫy rập, muốn ép cô nhảy xuống. Nhưng. . . . . . nếu như Liễn
thật sự trúng đạn như lời anh nói, hình như anh là người duy nhất có thể cứu chị ấy?
Cô nên làm gì bây giờ?
Đang chần chừ không
biết làm thế nào cho phải, Nhã Văn từ đầu tới cuối cũng không mở miệng
đột nhiên lên tiếng, vẻ mặt cô cảnh giác nhìn chằm chằm Xích Diễm,
"Cẩn, cậu phải hiểu rõ ràng, anh ta nhất định là có mục đích, cậu không nên
tin lời của anh ta, trong lòng anh ta không biết đang tính toán cái gì
nữa."
Cẩn nhìn Nhã Văn, nở một nụ cười an ủi. Cô biết, sao cô có thể không biết, chỉ là. . . . . .
"Nếu như không tin tôi, không bằng. . . . . . Hiện tại liền đi cùng tôi, máy bay tư nhân của tôi đã chuẩn bị xong, lập tức có thể lên đường đi
Italy." Xích Diễm nhàn nhã nói.
Từ trong báo cáo anh điều tra được, anh biết Cẩn tuyệt đối sẽ đồng ý, tình cảm chị em các cô vô cùng tốt.
"Anh?" Cẩn nhướng mày, sự nghi ngờ trong lòng càng lúc càng lớn. Anh. . . . . . Rốt cuộc thân phận của anh là gì?
"Chỉ cần là chuyện Tông Nham môn muốn làm, không có gì làm không được." Xích Diễm lạnh lùng cười, nụ cười kia lại không chạm tới đáy mắt.
"Tông Nham môn?" Cẩn nhíu mày không hiểu, còn Nhã Văn bên cạnh thì nhìn anh một cách nghi ngờ.
"Thân phận của anh ?"
" Cô cứ nói đi?" Xích Diễm không đáp mà hỏi ngược lại.
"Anh sẽ không phải là. . . . . ." Nhã Văn trợn to mắt khiếp sợ, đối với tương lai Cẩn càng cảm thấy lo lắng thêm.
"Trả lời tôi nhanh một chút, tôi đang đợi cô trả lời, tôi nhưng không có
nhiều thời giờ phí phạm cùng cô, chỉ sợ chị cô cũng không có nhiều thời
giờ chờ cô suy tính như vậy " Anh quay đầu nhìn về phía Cẩn. Phải bay
đến Italy, chỉ sợ cũng phải tiêu tốn một ít thời gian.
"Được." Cẩn không chút nghĩ ngợi gật đầu.
Cô lựa chọn tin tưởng anh. . . . . .
Nếu anh đã nói ra, chứng tỏ Liễn nhất định đã xảy ra chuyện gì, nếu sự thật là như vậy, cô nhất định phải đi xem, nếu không cô không an tâm.
"Cẩn --" Nhã Văn hoàn toàn không đồng ý, kéo Cẩn lại.
Biết rất rõ ràng đó là một cái bẫy, tại sao Cẩn muốn nhảy xuống?
"Nếu như Liễn xảy ra chuyện gì thật, mình biết rõ lại thấy chết không cứu, mình sẽ đau lòng." Cẩn vỗ tay Nhã Văn giải thích.
"Anh ta rõ ràng. . . . . ."
" Mình biết ." Không đợi cô nói hết lời, Cẩn gật đầu tỏ vẻ hiểu rõ. Cô
thừa nhận, nếu như cô và anh thật phải dính dáng với nhau một lần nữa,
cô sẽ không chạy trốn.
Cô. . . . . . đã không còn là Hạ Thiên Cẩn yếu ớt của quá khứ rồi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...