Bên trong phòng ăn, chỗ góc kín đáo nhất có hai người ngồi –
"Rất xin lỗi, dường như cô cảm thấy rất lo lắng đối với chuyện tôi tìm cô."
Xích Diễm ung dung nhìn Nhã Văn, trong giọng nói không có bất kỳ áy náy.
Nhã Văn không nhịn được ở trong lòng mắng người đàn ông ngồi
đối diện này. Cô đang đi dạo phố thì bị Môn chủ Tông Nham môn như anh
cho mời tới uống trà, cô có thể không sợ sao?
Ban đầu cô nghĩ Cẩn ở đây, không ngờ sau khi cùng anh đi tới phòng ăn mới phát hiện, chỉ có một mình anh, điều này khiến cho cô khó hiểu lại sợ hãi?
Nói không chừng, anh muốn tìm cô báo thù chuyện năm đó cô phản đối Cẩn ở chung với anh.
"Đúng, đúng có chút sợ." Nhã Văn cười cứng ngắc.
"Thật ra thì, tôi có chuyện muốn hỏi cô, là về chuyện của Cẩn." Xích Diễm
chăm chú nhìn Nhã Văn, anh tin tưởng cô nhất định biết nguyên nhân vì
sao ba năm trước Cẩn rời khỏi anh.
"Cẩn? Anh nói là Cẩn? Cẩn thế
nào? Anh chẳng lẽ lại khi dễ cô ấy! Tôi cảnh cáo anh! Chính anh uy hiếp
cô ấy gả cho anh, anh cũng đừng khi dễ cô ấy nữa, anh đã làm Cẩn bị tổn
thưởng một lần, cô ấy sẽ không thể chịu đựng bị anh làm thương tổn lần
nữa đâu. Mặc dù anh là Môn chủ Tông Nham môn, mà tôi cũng thật rất sợ
anh, nhưng mà . . . . . Nếu như anh lại khiến cô ấy đau lòng, tôi, tôi
tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho anh!" Nhã Văn giống như gà mẹ chỉ bảo vệ
con gà con, dáng vẻ như muốn tìm anh tính sổ.
"Tôi nghĩ cô nói
sai rồi." Câu trả lời của cô khiến Xích Diễm cảm thấy hài lòng, như suy
đoán của anh, cô quả nhiên biết được nguyên nhân.
Anh nói tiếp:
"Thứ nhất, hiện tại Cẩn quả thật rất tốt, cũng rất hạnh phúc, tôi hoàn
toàn không có tổn thương cô ấy, cũng sẽ không khiến cô ấy đau lòng, hôm
nay sở dĩ cô ấy không tới, là bởi vì tôi có chuyện muốn lén hỏi cô. Thứ
hai, tôi chưa từng tổn thương Cẩn, năm đó là Cẩn làm tôi tổn thương, ít
nhất tự tôi cho là như vậy, hơn nữa, đến bây giờ tôi còn không biết, tại sao cô ấy lại rời khỏi tôi."
"Ai nói! Năm đó rõ ràng là lỗi của anh, ngày đó tôi cũng đi cùng với cô ấy, kết quả sao?" Nhã Văn tức giận nói, hoàn toàn không tin tưởng lời nói của anh.
"Đây chính là chuyện tôi muốn hỏi cô." Anh tìm được điểm mấu chốt. Cô ấy nói cô ấy cũng đi theo, rốt cuộc là đi đâu?
"Có ý tứ gì?" Nhã Văn hoàn toàn không hiểu lời của anh.
"Cô nói có đi theo cô ấy, vậy rốt cuộc là đi đâu? Ngày đó rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"
"Đương nhiên là cùng Cẩn đến chỗ của anh ."
"Cô nói là cô ấy có đến?" Tại sao anh một chút ấn tượng cũng không có?
Anh còn nhớ rõ buổi tối ngày trước anh tương đối mệt mỏi, cho nên ngủ rất
sâu, chẳng lẽ là nguyên nhân này, anh mới không biết cô ấy đến?
"Ngày đó cô ấy nói có chuyện tìm tôi thương lượng, cho nên thừa dịp anh ngủ
ra ngoài tìm tôi, sau khi tôi và cô ấy nói chuyện xong, cô ấy lại quyết
định đến tìm anh."
"Sau đó thì sao?"
"Sau đó?"
Khuôn mặt Nhã Văn tức giận trừng mắt nhìn anh, đưa ngón tay chỉ vào mặt anh , hoàn toàn quên mất sợ hãi .
"Sau đó vị hôn thê của anh xuất hiện, cô ta khi dễ Cẩn, nói anh đối với Cẩn
chỉ là vui đùa một chút , mỗi lần đều muốn cô ta tới giúp anh kết thúc,
cô ta còn nói Cẩn cút đi!"
Rất tốt, vị hôn thê này rốt cuộc đã
xuất hiện. Nhã Văn nói đến ngày đó, hẳn là ngày anh không tìm được Cẩn,
sau đó. . . . . . một người đàn bà đáng chết đúng lúc xuất hiện ở chỗ
của anh. . . . . .
Phác Vấn Thấm! Rất tốt, đây thật là thật quá tốt, thì ra cái vị hôn thê thần bí kia là cô ta, quả thật là cô ta.
"Kết quả?" Xích Diễm nâng mày, hiển nhiên hết sức không vui.
"Kết quả Cẩn rời đi." Nhã Văn hơi do dự, cô có nên nói cho anh biết hay không?
"Đây chính là nguyên nhân cô ấy rời đi? Cô ấy cho rằng tôi có vị hôn thê cho nên mới rời đi?"
Lần này Xích Diễm càng thêm không vui, anh không ngờ sự tin tưởng của cô
với anh mới chịu một chút xíu đả kích, cô cũng không thèm hỏi lại anh,
liền xử anh bị nốc-ao!
"Làm ơn, nói thật, hai người khi đó mới
quen biết nhau bao lâu? Ở cùng nhau bao lâu? Đột nhiên có một người phụ
nữ xuất hiện ở chỗ của anh, cô ấy làm sao có thể không tin?" Nhã Văn
không nhịn được liếc anh một cái.
"Cô hãy nghe cho kỹ, tôi căn bản không có vị hôn thê, người đàn bà kia là lừa gạt cô ấy."
"Cô ta không phải vị hôn thê của anh ? Vậy cô ta là ai ?" Nhã Văn tò mò hỏi.
Làm sao có thể có loại phụ nữ như vậy, rõ ràng cùng người ta không quan hệ, lại không biết xấu hổ cố ý nói như vậy?
"Cô ta? Người không liên quan." Xích Diễm lạnh lùng hừ một tiếng, lần này anh biết nên tìm người nào tính sổ rồi.
"Vậy anh từ đầu tới cuối đều yêu Cẩn sao?" Nhã Văn sau khi nghe lời của anh, vẫn nghi ngờ hỏi.
"Dĩ nhiên." Chưa bao giờ thay đổi.
"Cho nên. . . . . . hiện tại cũng vậy sao? Anh vẫn còn yêu cô ấy?"
"Tôi cưới cô ấy không phải là?" Vào lúc anh nghĩ là mình hận cô, anh lại tìm hết lý do để cưới cô, để cho cô trở thành vợ của anh, đây chính là minh chứng tốt nhất.
"Vậy. . . . . ." Nhã Văn cố gắng hít một hơi.
"Tôi nghĩ có chuyện. . . . . . Anh nhất định phải biết. Tôi hi vọng. . . . . . sau khi anh biết chuyện này, không nên trách Cẩn, bởi vì chuyện này
cũng làm cô ấy thương tổn rất sâu."
"Là chuyện gì?"
"Cẩn. . . . . .ngày đó, từ trên lầu té xuống. . . . . . Sẩy thai."
*********
Cảm giác ngủ ngon thật tốt. Cẩn từ trên giường ngồi dậy, tinh thần thoải mái.
Bây giờ cô không còn tỉnh giấc lúc nửa đêm, rơi lệ đến bình minh nữa. Với lại . . . . . . bây giờ cô cũng rất hạnh phúc.
"Xích Diễm, Diễm?" Mới vừa nghĩ tới anh, Cẩn phát hiện không thấy người đàn
ông luôn luôn nằm ở trên giường nhìn cô, đợi cô tỉnh lại.
Cô
xuống giường, thay quần áo đi ra bên ngoài. Sao bây giờ anh không có ở
đây? Đã thành thói quen có anh làm bạn, hiện tại lại đột nhiên không
thấy anh, trong lòng cô thực sự cảm thấy không quen, cảm thấy có một
chút cô đơn.
Đây thật là một chuyện rất đáng sợ.
Thói
quen ỷ lại vào một người nào đó, lại phát hiện anh không có ở bên cạnh,
loại cảm giác này. . . . . . làm cho người ta cảm thấy tương đối bất lực bàng hoàng.
"Diễm?" Cô chậm rãi đi tới thư phòng, nghĩ rằng sẽ gặp được người muốn gặp, nhưng lại không có.
"Phu nhân.'" một người làm đúng lúc đi qua.
"Chào buổi sáng. Anh biết Môn chủ đi đâu không ?" Cẩn mỉm cười hỏi anh ta.
Cho đến bây giờ cô vân không quen cách xưng hô này.
"Môn chủ nói có chuyện đi ra ngoài, trước bữa cơm sẽ trở lại"
"Vậy sao? Cám ơn." Cẩn một mình đi vào bên trong thư phòng, cô ngồi trước
bàn làm việc của anh, nhìn đồng hồ trên tường chỉ đúng mười giờ.
"Ai! Còn phải một tiếng nữa." Vậy là rất lâu.
"Phu nhân." Ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng kêu.
" Vào đi." Cẩn vội vàng ngồi dậy.
"Có một tiểu thư tới, nói là Môn chủ mời cô ấy tới." Người làm mở cửa nói.
"Tiểu thư? Cô ấy ở đâu?" Cẩn đứng lên đi ra khỏi thư phòng. Xích Diễm không có ở đây, sao có thể mời người tới đây?
"Ở trong phòng khách ."
"Được rồi! Vậy tôi đi tiếp đón một chút." Cũng không thể để khách ở đó chờ Diễm trở lại, mặc kệ cô ta sao?
Vì vậy cô đi tới phòng khách chính.
Vừa đi vào phòng khách, Cẩn liền mở miệng nói: "Xin chào, Xích Diễm không có ở đây, tôi --"
Sau khi nghe tiếng của cô, cô gái ngồi ở trên ghế lập tức ngẩng đầu lên.
Nhìn thấy người tới, sắc mặt Cẩn trở nên tái nhợt trong nháy mắt.
Là cô ta . . . . . .Vị hôn thê của Diễm!
"Cô . . . . ." Phác Vấn Thấm hoài nghi nhìn chằm chằm vào Cẩn, cảm giác giống như đã gặp qua cô ở đâu đó.
Cẩn lui về phía sau một bước, cô nhớ lại những lời ba năm trước cô ta từng nói với cô.
"Là cô !" Phác Vấn Thấm đột nhiên nhớ ra Cẩn. Cẩn cũng không nhúc nhích nhìn Phác Vấn Thấm, không cách nào phản ứng kịp.
"Tại sao cô lại ở chỗ này, đây là tổng bộ Tông Nham môn, tại sao cô xuất
hiện ở nơi này?" Khuôn mặt xinh đẹp của Phác Vấn Thấm nhất thời trở nên
dữ tợn.
Cô không ngờ sẽ gặp người phụ nữ đó ở nơi này. Không phải ba năm trước cô ta đã bị cô đuổi đi sao?
"Diễm tìm cô tới?" Cẩn nghi ngờ hỏi.
"Dĩ nhiên, nếu không cô cho rằng tôi có thể tùy tiện đi vào cửa chính Tông
Nham môn sao?" Phác Vấn Thấm kiêu ngạo nói, trên mặt tràn đầy vẻ đắc ý.
Trên thực tế là cô nhận được thông báo của Tông Nham môn, hi vọng cha của cô có thể tự mình tới đây một chuyến, có một số việc muốn tìm ông một
chút, nhưng mà cha cô hiện tại không có ở trong nước, thiệp liền do cô
thay mặt nhận.
Kể từ sau khi cha về hưu, thật vất vả mới có cơ
hội thấy Xích Diễm, cho nên Phác Vấn Thấm cố ý không nói chuyện này cho
cha cô biết, tự mình cầm thiếp chạy tới.
"Nhưng mà . . . . . ."
Cẩn đột nhiên cảm thấy chuyện có chuyện gì không đúng. Cô nhớ đến vừa
rồi người làm tới thông báo thì nói là "Một tiểu thư tìm anh", mà không
phải là "Vị hôn thê tìm anh", huống chi . . . . . . bây giờ cô đã là vợ
Diễm, người phụ nữ này không nên xuất hiện ở nơi này mới đúng.
"Không nghĩ tới cô thật đúng là không biết xấu hổ, đuổi kịp tới nơi đây rồi."
Phác Vấn Thấm hung tợn trừng mắt với Cẩn, tương đối không cam lòng.
Đuổi theo anh thật nhiều năm mà anh không thèm nhìn cô một cái. Kể từ sau
khi cha về hưu, cô lại càng không có cơ hội đến Tông Nham môn nữa. Mà cô ta, lại quang minh chính đại ở tại nơi này, làm sao cô ta có thể làm
được, cô ta vào bằng cách nào?
"Ban đầu tôi đã nói với cô, đừng
luôn để ý đến vị hôn phu của tôi, tại sao cô cứ không biết xấu hổ như
vậy!" Phác Vấn Thấm đi về phía Cẩn, muốn tát cô một cái.
"Diễm là vị hôn phu của cô? Cô chắc chắn sao?" Cẩn chậm rãi hỏi.
"Cô có ý gì, cô cho rằng tôi nói lung tung? Không sao, vậy chúng ta cùng
chờ ở đây, chờ Xích Diễm trở lại hỏi anh, xem ai nói mới là sự thật."
Phác Vấn Thấm mặt đắc ý nói, dường như thực sự chắc chắn.
"Được
rồi! Vậy chúng ta sẽ chờ Diễm trở lại đi, anh ấy định sẽ trở về ăn cơm." Cẩn quyết định không trốn tránh nữa, cô ngồi ở vị trí chủ nhân tiếp
nhận đề nghị của cô ta, quyết định phải hỏi rõ ràng.
Ba năm trước đây bởi vì cô quá yếu đuối mà bỏ chạy, lần này. . . . . . cô muốn cố
gắng tranh thủ tình yêu của cô, hôn nhân, còn có hạnh phúc cả đời cô. Cô tin tưởng Diễm sẽ không lừa gạt cô, nếu như Phác Vấn Thấm thật sự là vị hôn thê của anh, anh cũng nên cho cô một lời giải thích hợp lí.
"Cô --" Phác Vấn Thấm cho là sau khi nghe được lời của mình, Cẩn sẽ bỏ đi một lần nữa, không ngờ lần này cô lại tính sai.
Cô gái này. . . . . . hình như trở nên dũng cảm? Hừ! Người đàn ông cô không có được, người khác cũng đừng nghĩ có được.
"Làm phiền cô mang hai ly trà tới được không?" Cẩn gọi người làm bên cạnh.
"Dạ, phu nhân."
"Phu nhân?" Phác Vấn Thấm giật mình nhìn Cẩn. Mới vừa rồi người hầu kia gọi cô ta . . . . . . Phu nhân?
"Cô rốt cuộc là ai? Tại sao cô ta gọi cô là phu nhân? !" Sắc mặt Phác Vấn Thấm tái nhợt, cô trợn to mắt chỉ Cẩn.
"Tôi? Tôi là vợ Diễm, chúng tôi đã kết hôn rồi."
"Cô nói bậy! Xích Diễm căn bản không có kết hôn!" Môn chủ Tông Nham môn kết hôn, đây là chuyện lớn, sao lại không có chút tin tức nào?
"Đây là thật." Lúc hai người kết hôn chỉ có vài người tham gia, hơn nữa tin
tức hoàn toàn bị phong tỏa đối với bên ngoài, dĩ nhiên không ai biết.
"Không thể nào, không thể nào. . . . . ." người đàn bà này làm sao có thể trở thành Môn chủ phu nhân Tông Nham môn?
Người đó phải là cô mới đúng, nếu như ban đầu không có người đàn bà này xuất
hiện, có lẽ cô có cơ hội, tại sao một người đàn bà mạc danh kì diệu*
chạy tới, có thể trở thành Môn chủ phu nhân?
(*Mạc danh kì diệu : không giải thích được.)
"Cô . . . . . có khỏe không?" Cẩn nhìn sắc mặt cô ta càng lúc càng xấu đi, giống như bị đả kích, hơi quan tâm hỏi.
"Không cần cô làm bộ tốt bụng! Hừ! Cái đồ tiện nhân này, cô được làm Môn chủ
phu nhân nên rất đắc ý phải không?" Phác Vấn Thấm đứng lên, trong mắt
phóng ra tia u ám đáng sợ, hận ý đối với cô như lửa càng cháy càng mạnh.
Nếu như hôm nay cô không tới đây, cô có thể cả đời cũng không biết, người đàn bà này đã trở thành vợ của Xích Diễm.
"Cô . . . . ." Ánh mắt của cô ta không tốt khiến Cẩn phát hiện tình huống
không ổn rồi, cô vội vàng đứng lên, lại bị Phác Vấn Thấm dùng sức đè
xuống.
"Tôi cho cô biết, tôi nắm giữ nhược điểm của cô, chỉ cần
tôi đem bí mật này nói cho Xích Diễm. . . . . . Anh ấy nhất định sẽ từ
bỏ cô."
"Cô đang nói gì?" Nụ cười quỷ dị của cô ta khiến Cẩn sự cảnh giác trong lòng Cẩn dâng lên, lo lắng cùng sợ hãi từ từ sâu hơn.
"Cô nghĩ thử xem cô có bí mật gì sợ anh ấy phát hiện? " Phác Vấn Thấm không đáp, hỏi ngược lại cô.
"Tôi không biết cô đang nói gì" Cẩn mấp máy môi nói, nhịp tim đột nhiên tăng nhanh.
"Vậy sao? Vậy tôi nói cho cô biết là được rồi." Phác Vấn Thấm cúi người, nắm lấy cằm của cô chậm rãi nói: "Đứa bé."
Cô ta vừa nói xong, sắc mặt Cẩn liền đại biến.
"Cô biết chuyện này?" Lời của cô ta chạm đến vết thương sâu trong nội tâm của Cẩn.
Cô ta. . . . . . cô ta biết chuyện này. . . . . . Làm sao lại như vậy?
"Dĩ nhiên, lúc đầu tôi chỉ muốn khẳng định cô thật sự đã rời đi nên mới đi
theo cô, không ngờ lại nghe thấy bạn của cô nói đến chuyện đứa nhỏ, thế
nào? Sẩy thai phải không? Ha ha ha! Cô thật là vô dụng, ngay cả con của
Xích Diễm cũng không giữ được, cô tư cách gì trở thành vợ của anh. Trở
thành Môn chủ phu nhân Tông Nham môn?" Nhìn thấy bộ dạng bi thương của
Cẩn, Phác Vấn Thấm hả hê cười to.
"Nếu như tôi nói việc này cho
Xích Diễm biết, không biết anh còn muốn cô hay không, nói không chừng,
anh cũng không thèm nhìn cô một cái, mà thân phận Môn chủ phu nhân của
cô . . . . . . Cho nên, cô đi nhanh đi! Rời khỏi nơi này!" Như vậy cô có thể thay thế người đàn bà này trở thành vợ Xích Diễm thực hiện giấc mơ
của cô.
Phác Vấn Thấm cho là mình chỉ cần nói như vậy, Cẩn sẽ ngoan ngoãn rời đi như lần trước.
"Rời khỏi nơi này?"
"Đúng, tôi nghĩ cô cũng không muốn để cho Xích Diễm biết chuyện này chứ? Chỉ
cần cô rời khỏi anh, tôi sẽ không nói ra bí mật này."
"Không thể nào. . . . . . nếu tôi lại rời đi một lần nữa, Diễm sẽ giận tôi một lần nữa." Nếu như cô rời khỏi anh, cô sẽ không có cơ hội cùng anh ở chung
một chỗ.
"Vậy sao? Nhưng mà như vậy sẽ tốt hơn việc anh ấy biết
cô đã hại chết con của anh. Mà tôi, cũng có thể thuận lợi thay thế cô, ở bên cạnh anh. "
Phác Vấn Thấm đắc ý nghĩ. Chỉ cần người phụ nữ
này đi, cô sẽ nói cho Xích Diễm, là người phụ nữ này thỉnh cầu cô thay
thế cô ta ở bên cạnh anh. Sau đó sẽ lấy nhu tình đánh hạ tim của anh,
làm cho anh yêu cô cũng không khó.
Cẩn khép chặt mắt, hồi lâu, trong lòng cô rốt cuộc có một quyết định –
"Không, tôi không đi." Cô lẳng lặng đứng dậy, không muốn mình lại làm một Hạ Thiên Cẩn yếu đuối.
"Sau khi cô rời đi, tôi sẽ ở bên cạnh anh, không bao lâu nữa, anh ấy sẽ
không còn nhớ đến sự tồn tại của cô, suy nghĩ một chút, đây không phải
là giao dịch tốt nhất sao? Tôi giúp cô bảo vệ bí mật này, mà Xích Diễm
cũng sẽ có được hạnh phúc. . . . . . Đợi chút, cô mới vừa nói gì? Cô
không đi?" Phác Vấn Thấm kinh ngạc trợn to hai mắt, nhìn Cẩn trước mặt,
không thể tin được cô ta sẽ cự tuyệt cô.
"Đúng, tôi sẽ không đi,
phải đi chính là cô, hiện tại tôi là Môn chủ phu nhân nơi này, mà cô . . . . . . Chỉ là người ngoại lai*, tôi sẽ không để cho cô nói chuyện này
với Diễm." Lúc nói chuyện cô khẽ run, không thể tin được chính mình có
thể nói như vậy, nhưng mà . . . . .
Cô muốn ở bên cạnh người đàn ông cô yêu, nếu như rời đi một lần nữa, cô vĩnh viễn sẽ không có cơ hội lần sau.
(*Ngoại lai : người bên ngoài đến.)
"Cô dựa vào cái gì cho là tôi phải nghe cô?" Phác Vấn Thấm lớn tiếng thét
chói tai, hoàn toàn không thể tin cô gái trước mắt chính là cô gái nhát
gan từng bị cô đuổi đi trong quá khứ.
"Với thân phận hiện giờ của tôi." Cẩn lạnh giọng nói.
"Nói rõ một chút. . . . . . nếu như hiện tại tôi. . . . . . muốn giết cô . . . . . . cũng không phải không có khả năng, cô nên biết." Thân phận Môn
chủ phu nhân Tông Nham môn, lại giống với Môn chủ, chỉ cần cô hạ lệnh
một cái, người nơi này cũng tuyệt đối nghe lời của cô.... ....., cô biết rõ.
"Cô dám? Tôi tin rằng cô cũng không dám! Đúng, cô tuyệt đối
không dám. Nếu như cô muốn giết, vậy cô liền giết đi, nếu như tôi chết ở đây, có lẽ là phương pháp tốt, như vậy Xích Diễm nhất định sẽ biết
chuyện tôi tới nơi này, sau đó anh sẽ hỏi tại sao cô làm như vậy, anh ấy sẽ thấy rõ cô là một người đàn bà độc ác đáng sợ. Ha ha ha!" Phác Vấn
Thấm hoàn toàn không tin Cẩn sẽ làm ra việc gì tổn hại đến cô, người phụ nữ này tâm địa quá thiện lương, ngay cả khả năng bắt nạt người khác
cũng không có, làm sao có thể to gan như vậy?
"Thì ra đây chính là phương pháp tốt cô nói sao?"
Ngoài cửa đột nhiên truyền đến một giọng nói trầm thấp, sau đó xuất hiện bóng dáng của một người đàn ông. Xích Diễm mặt không biểu cảm tiêu sái đi
vào.
"Diễm. . . . . ." Cẩn bất lực nhìn anh, lo lắng rốt cuộc anh đã nghe được bao nhiêu.
"Xích, Xích Diễm?" Phác Vấn Thấm hơi kinh hoảng, cô không nghĩ tới anh lại đột nhiên xuất hiện.
"Phác Vấn Thấm, đã lâu không gặp, tôi hình như không có tìm cô, cô vào bằng
cách nào?" Xích Diễm nhìn Cẩn ngồi ở trên ghế sợ hãi một cái, rồi nhìn
Phác Vấn Thấm một chút .
"Tôi, tôi là cầm thiệp của cha, ông ấy,
không có ở trong nước, tôi, tôi muốn nói cho anh biết một tiếng." Phác
Vấn Thấm trong lòng không nhịn được rùng mình một cái.
"Vậy sao?
Khó được cô có lòng như vậy." Xích Diễm ngồi ở ghế bên cạnh Cẩn, thuận
tay cầm ly trà người làm mới vừa đưa cho Cẩn uống.
"Ngồi đi! Cô
đã đến, chúng ta sẽ nói chuyện một chút. Lúc đầu tôi muốn tìm cha cô
đến, chỉ muốn hỏi xem ông ấy có liên quan đến chuyện của cô không. Nếu
ông ấy không có ở đây, mà nhân vật chính như cô lại chủ động xuất hiện,
không bằng tôi trực tiếp hỏi cô." Trên khuôn mặt Xích Diễm hiện lên nụ
cười nhàn nhạt, buông trà trên tay, lấy ra một cái khăn tay cho Cẩn.
Động tác nhỏ như vậy khiến Cẩn hơi giật mình, cô giương mắt nhìn Xích Diễm.
Xích Diễm đưa cô ánh mắt nhu tình lại an ủi không thôi. Cẩn tiếp nhận
khăn tay của anh, khóe miệng lộ ra nụ cười nhàn nhạt.
"Nghe nói. . . . . . ba năm trước đây cô trở thành vị hôn thê của tôi phải không?
Tin tức quan trọng như vậy, tại sao tôi lại không biết? Cô có thể giải
thích một chút không ?" Xích Diễm mở miệng hỏi, trong mắt lạnh lùng cùng sắc bén làm cho người ta rùng mình.
"Tôi, tôi không có, này,
chuyện này tôi cũng không biết, không biết là người nào nói, tôi , tôi
cái gì cũng không nghe nói." Phác Vấn Thấm không nghĩ tới anh muốn hỏi
chuyện này, cô hung dữ trợn mắt nhìn Cẩn một cái, nghĩ rằng Cẩn nói.
"Không có? Như vậy chuyện vị hôn thê là nhầm lẫn!"
"Đúng, đúng, tôi. . . . . . Tôi không biết chuyện này." Cô chỉ có thể cố gắng
phủ nhận, cô biết không thể đắc tội với anh, nếu không kết quả. . . . . . Cô nghĩ cũng không dám nghĩ.
Nghe được lời nói của Phác Vấn Thấm, Cẩn hơi kinh ngạc.
Cô, cô ta mới vừa nói cái gì, cô ta không phải là vị hôn thê của Diễm? Vậy. . . . . . Vậy chuyện này là cô ta lừa gạt mình sao?
Cô bị lừa . . . . . . Ba năm? Cũng không giải thích được hận Diễm ba năm?
"Thì ra là như vậy, chỉ là. . . . . . vậy tại sao ba năm trước đây cô
nói cho vợ tôi biết, cô là vị hôn thê của tôi, còn khiến chúng tôi bởi
vì hiểu lầm này mà chia tay ba năm? Cô thật đúng là lợi hại nha! Nghĩ
một tay che trời?" Xích Diễm nói rõ ràng từng chữ, giọng nói càng lúc
càng lạnh.
"Tôi, tôi thật xin lỗi, đây chẳng qua là một trò đùa,
không, không biết cô ấy sẽ tưởng thật, tôi, tôi không phải cố ý." Bị anh phát hiện, cô chỉ có thể thừa nhận.
Cô tin tưởng Xích Diễm, sẽ nể mặt cha mình đối với Tông Nham môn trung thành mà tha thứ cho cô.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...