Cô Nàng Giả Nai Của Tổng Giám Đốc Sói

"Vị hôn thê của tôi đây nhỉ?" Tiếng của người tới nghe bùi tai, giọng nói hấp dẫn, nhưng lại khiến tôi triệt triệt để để ấm ức.

Mắt chảy thành thác đổ, tôi âm thầm ai oán: Bà nội, sao người lại cử tên
vua gây rối tới đón con chứ?! Sợ con chưa đủ xấu hổ chết sao?!

"Anh có thể đừng khiến người chán ghét như vậy được không?" Âm Hạng Thiên ghét bỏ nói.

"Vị hôn thê của anh thích anh." Vua quấy rối chính xác tìm thấy tôi, ngón tay thanh mảnh nhẹ véo má tôi: "Đúng không, Bách Khả?"

Tôi khóc không ra nước mắt, gật đầu: "Anh hai nói gì thì là cái đó."

Câu trả lời này nâng tâm trạng Âm Nhị Nhi lên rất tốt: "Ăn sáng chưa?"

Tôi lắc đầu.

Anh thân mật ôm eo tôi, vừa đi ra ngoài vừa nói: "Gần đây mới mở một quán cà phê mới, chúng ta đi thử đi."

Tôi không từ chối! Tôi vui mừng còn không kịp, gật lia lịa như gà mổ thóc,
cám ơn Đức Phật từ bi vào giờ phút này đóng cửa hệ thống ác ma của Âm
Nhị Nhi.


"Bách Khả." Giọng trầm của Âm Hạng Thiên từ sau lưng truyền đến.

Âm Nhị Nhi dừng bước, ôm cả tôi xoay người đối mặt Âm Hạng Thiên: "Chú phải gọi cô ấy là chị dâu hai."

"Anh im đi!" Âm Hạng Thiên trừng mắt nhìn anh, rồi đưa cho tôi chậu cây mắc cỡ mà tôi thích nhất: "Mang về chăm sóc."

Ánh mắt anh thật ảm đạm, và mất mác.

Đáy lòng khẽ động, một nỗi đau vụt thoáng qua, tôi vô thức kéo vạt áo: "Anh cứ chăm nó đi, tôi có rất nhiều hoa rồi."

"Này cũng nằm trong số đó, từ lâu trước kia, nó đã là của em rồi." Anh bình thản nhưng thái độ kiên định.

Tôi che giấu mớ cảm xúc hỗn độn, nhận lấy bồn hoa, nói tiếng cám ơn.

"Cậu ta nói là của em, cần gì cám ơn?" Âm Nhị Nhi giơ tay lên định chạm vào Hàm Tu Thảo, liền bị Âm Hạng Thiên chặn lại.

"Cảnh cáo anh, chớ đụng chạm lung tung!" Anh nói chuyện với Âm Nhị Nhi, nhưng lại nhìn chằm chằm trên eo tôi.


Tôi vô thức rủ mắt, thấy Âm Nhị Nhi đang khoác tay lên ngang hông tôi.

"Trong tất cả mọi người, chỉ có chú là không có tư cách nói câu này ." Âm Nhị Nhi lơ đễnh cười cười, ôm cả tôi rời đi.

Ngay lúc tôi cho rằng "tai nạn" đã kết thúc, nhưng chết tiệt bọn ăn cắp
truyện của d.iễn đ.àn l.ê qu.ý đô.n, tại sao khi chúng tôi đợi thang
máy, người đi ra lại là Nhiễm Du và Nhiễm Nghiên?!

"Hạng Kình......" Nhiễm Nghiên lạc giọng ngay khi vừa thấy tôi.

Nhiễm Du si ngốc nhìn chậu hoa trong tay tôi, khẽ cắn môi hồng, mắt tràn đầy u oán và tổn thương.

"Sớm như vậy đã tới tìm lão Tam?" Âm Nhị Nhi lạnh nhạt mở miệng.

Nhiễm Nghiên khinh thường liếc tôi một cái, lịch sự đối phó: "Hạng Thiên muốn bàn với Nhiễm Du chuyện chọn bệnh viện nào chờ sanh, tôi sợ kẹt xe, nên tới sớm một chút."

"Gấp gáp vậy? Không phải còn hơn một tháng
mới tới ngày sinh dự kiến sao?" Âm Nhị Nhi cười cười liếc nhìn Nhiễm Du, cái loại ánh mắt ấy cứ như con rắn rình chằm chặp con ếch.

"Sức
khỏe Nhiễm Du yếu, theo ý của Hạng Thiên thì vài ngày nữa nên đến bệnh
viện chờ sanh, hiện tại quyết định bệnh viện cũng không tính là sớm."

"Sức khỏe yếu cũng đừng chạy loạn, đứa nhỏ này quý giá lắm, ba thành viên
trong gia đình đang trông chờ mòn con mắt đấy." Âm Nhị Nhi nhẹ nhàng cất tiếng, nhưng khiến Nhiễm Du như bị con bò cạp chích, hơi co rúm người
lại.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui