Có Một Cuộc Chia Tay Như Thế

Mất anh rồi cô mới biết mình yêu anh nhiều như thế nào. Cô không muốn đánh mất đi tình cảm hơn 1 năm trời một cách dễ dàng như thế, cô vẫn cảm nhận được anh còn yêu cô qua ánh mắt của anh. Cô quyết tâm phải níu giữ tình yêu này bằng mọi cách. Nếu anh không chấp nhận, ngày nào cô cũng chạy vào và quan tâm tới anh, cô không tin anh có thể không trở lại bên cô. Nhưng rồi, cô hiểu ra rằng có cố gắng một mình như thế cũng không được gì, cô càng khiến anh trở nên mệt mỏi hơn. Cô cũng không muốn nhìn thấy sự mệt mỏi từ người mà cô yêu. Cô gặp anh, nói ra những suy nghĩ của mình và cô cho anh thời gian suy nghĩ lại rồi đưa ra quyết định của mình.
Cô hiểu, anh của cô là người chín chắn, suy nghĩ kỹ trước khi đưa ra một quyết định nào đó, trong thâm tâm cô hiểu không còn gì để có thể trở lại, nhưng cô vẫn hy vọng, hy vọng một ngày nào đó anh trở về bên cô. Khoảng thời gian đó cũng khiến cô cảm thấy bình tĩnh hơn và suy nghĩ thấu đáo hơn. 1 tuần anh trả lời như cô vẫn nghĩ, cô biết nhưng nước mắt vẫn cứ rơi. Cô chấp nhận rời xa anh, chấp nhận chia tay để anh cảm thấy thoải mái cho dù trong tim cô như một vết dao cứa sâu, đau đớn và rỉ máu. Nhưng cô vẫn chấp nhận vì cô yêu anh và một điều sâu thẳm đâu đó, cô vẫn cứ hy vọng, vẫn cứ mong xa cô anh mới nhận ra vẫn còn yêu cô để quay lại…

Cô quyết định gặp anh lần cuối cùng để kết thúc, cô muốn một lần được bên anh, được yêu anh, được làm những thứ mình thích trước khi kết thúc. Cô cảm thấy như thế mình sẽ nhẹ nhõm hơn, thanh thản chấp nhận mọi thứ. Cô hẹn anh vào chiều thứ 7 và tham lam bắt anh dành trọn ngày chủ nhật ình. 28 tiếng gặp nhau, đến cô và anh cũng chẳng nghĩ lại chia tay như thế, vẫn vui vẻ, cười nói như đang còn yêu nhau, vẫn cà phê, gặp gỡ với bạn bè… không một ai biết điều gì đang xảy ra, không một ai có thể tin cô và anh chia tay, chỉ có hai người mới biết mình như thế nào. Đúng hơn ngay cả cô và anh cũng không hiểu vì sao lại thế? Nụ cười ấy, ánh mắt ấy, sự quan tâm ấy và cả những nụ hôn dành cho nhau, tất cả không phải là sự giả tạo hay sự gượng ép, miễn cưỡng. Vậy đó là cái gì? Anh không hiểu và cô thì càng không hiểu? 28 tiếng bên nhau, cô càng trân trọng anh hơn, càng yêu anh nhiều hơn, cô biết anh là người đặc biệt nhất mà cô đã từng gặp và có lẽ sẽ không gặp ai như thế. Anh không vì cái dục vọng cá nhân muốn chiếm đoạt như những người đàn ông khác, 28 tiếng, anh có cơ hội làm điều đó nhiều lần, ngay cả khi chính cô cũng đang muốn điều đó xảy ra, anh vẫn kìm nén được bản thân để giữ gìn cho cô. Cô trân trọng và thầm cảm ơn anh về điều đó. 28 tiếng, điều hạnh phúc nhất đối với cô là được nằm bên anh, được anh ôm để ngủ, được ngắm nhìn anh và nhất là sáng tỉnh dậy anh hoàn toàn là vẫn là của cô, hiện hữu trước mặt cô. Cô với anh giống như một cặp vợ chồng- điều mà bấy lâu nay cô vẫn thường nghĩ sẽ xảy ra… Nhưng giờ đây cô biết cô đã mất đi một tài sản vô cùng quý giá – là anh.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui