Có Một Cuộc Chia Tay Như Thế
Dù có kìm nén và giả tạo bao nhiêu thì nước mắt cô vẫn rơi ột kết thúc.
Ngày ấy, vì rảnh rỗi chưa có người yêu và vì 80 tin nhắn chỉ 3.000đ của Viettel mà cô đề nghị chị bạn trong lớp học cho số ai đó làm quen. Ban đầu, cô cũng chỉ nói cho oai thế thôi chứ kỳ thực cô cũng không biết nhắn làm quen như thế nào, mà nhất là cô – dù sao cũng là con gái theo cách mà cô vốn nghĩ, không nên chủ động. Nhưng lúc đó nhờ chị bạn cầm điện thoại nhắn tin nhắn mở màn nên giúp cô “thuận buồm xuôi gió” trong “công cuộc” làm quen của mình. Cũng chỉ nghĩ nói chuyện điện thoại, nhắn tin cho vui thế thôi nhưng có lẽ duyên trời run rủi thế nào mà họ quyết định gặp nhau vào tối thứ 7. Kể ra lúc đó cô khá liều mạng khi một mình tới gặp một người không hề quen biết.
Lần đầu tiên gặp nhau, cô và anh cũng chẳng dành cho nhau ấn tượng đặc biệt nào, vì cô – một người con gái quá đỗi bình thường, đúng hơn cô không xinh đẹp, không có gì đập vào để hút ánh nhìn của một người con trai. Còn anh, đối với cô “Trời ơi sao nhìn già và có vẻ đểu đểu đến thế”. Có lẽ sự gặp gỡ ấy cũng làm thất vọng nơi cô, vì dù sao “một anh chàng đẹp trai thì vẫn hơn”. Nhưng với suy nghĩ là bạn, cô vẫn đồng ý gặp anh những lần hẹn tiếp theo. Và rồi họ yêu nhau lúc nào không biết. Cả hai đều xác định tới với nhau, đã từng giới thiệu với gia đinh hai bên và dự định năm nay sẽ làm đám cưới.
Cô và anh là mối tình đầu của nhau, nên tình yêu của họ luôn đẹp và mới mẻ. Trong khoảng thời gian đó, anh luôn tận tình quan tâm và chăm sóc cô, cô thích gì, muốn gì, chưa cần nhõng nhẽo là anh đã chiều cô. Hơn 1 năm quen nhau, cô bị ốm 3 lần, lần nào sau giờ làm anh cũng là người phải chạy hơn 15km để ra chăm sóc cô. Anh đi chợ nấu ăn, bắt cô uống sữa, nước cam… Trước khi ra về bao giờ anh cũng phải cầm được hộp sữa cô uống xong bỏ vào bao rác, chẳng thế mà từ hồi có anh, ai cũng kêu cô “dạo này mập ra à”, và theo như anh nói, có “hơi anh” nên thế. Ngẫm lại cũng đúng như thế thật.
Anh lúc nào cũng nghĩ về cô, luôn mong những điều tốt cho cô cho dù anh có như thế nào. Lúc nào anh cũng phải kiềm chế bản thân để tránh cho những trận giận hờn vô cớ của cô, anh một mình vun vén ối quan hệ đó. Thời gian trôi qua, anh chợt nhận ra cái tình cảm anh dành cho cô không giống ban đầu nữa, anh cố gắng lấp đầy cái khoảng trống đó để vun vén tiếp ối quan hệ. Anh không dám nói cho cô vì sợ cô buồn và suy nghĩ nhiều vì anh quá hiểu tính của cô, yếu đuối và sẽ khóc thật nhiều. Có lẽ anh đã sai vì suy nghĩ đó, tình yêu không bao giờ có thể tốt đẹp khi chỉ một người biết cố gắng, nó phải được vun đắp, xây dựng, cố gắng từ cả hai nhân vật chính. Vì thế, dù có cố gắng, dù có đấu tranh tư tưởng thế nào anh cũng không thể lấy lại được cái cảm xúc ban đầu ấy, điều đó khiến anh ngày càng cảm thấy mệt mỏi hơn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...