Hắt hơi linn mấy cái, Thiên Dung cố bụm miệng lại nhưng bà Mỹ Thường đã quay lại chăm chú nhìn cô:
- Có phải con vừa hắt hơi đó không Thiên Dung?
Thiên Dung chối biến:
- Dạ, đâu có...
Rời khỏi ghế, bà Mỹ Thường đi đến bên Thiên Dung và sờ lên chán. Giông bà thảng thốt:
- Sao nóng vậy nà? Con phải cho mẹ biết là con bị bệnh chứ.
Thiên Dung phụng phịu:
- Con chỉ cảm sơ sơ thôi mà.
Bà Mỹ Thường tỏ vẻ không hài lòng:
- Mẹ sẽ đưa con đến bác sĩ. Vấn đề sức khỏe không thể xem thường được đâu.
Thiên Dung dẩu môi:
- Chán ghê. Hễ con hắt hơi vài cái là mẹ lại đem con đến bác sĩ. Con đâu còn nhỏ nhít gì nữa.
Bà Mỹ Thường nghiêm nét mặt:
- Mau thay áo quần rồi đi với mẹ. Không được cãi. Hình như hôm nay Vũ Tuấn có ở nhà đấy.
Nghe mẹ nhắc đến Vũ Tuấn, Thiên Dung vội rùn vai:
- Con không đến anh chàng bác sĩ ấy đâu.
- Vì sao thế?
Thiên Dung xụ mặt. Cô không hiều vì sao mình lại ghét Vũ Tuấn. Vì cái cách anh nhìn cô thật đắm đuối hay vì giọng nói ngọt ngào như mía đường của anh.
Cô giậm chân:
- Lát nữa con nhờ chị bếp khuấy một ly chanh nóng, uống vào là hết sốt ngay. Con không muốn đi bác sĩ đâu.
Bà Mỹ Thường tặc lưỡi:
- Nước chanh làm sao chữa bệnh được chứ.
Thiên Dung hắng giọng:
- Chanh nóng cũng là vị thuốc chữa cảm sốt hữu hiệu mà mẹ.
Bà Mỹ Thường nhíu mày:
- Mẹ không cần biết công dụng của chanh nóng là gì cả. Con bị sốt thì phải khám xem như thế nào. Không uống thuốc sao lành bệnh được.
Thiên Dung thở dài chán nản. Cô ca cẩm:
- Cứ như Đan Phượng và Mỹ Mỹ bạn của con mà sướng. Tụi nó không phải nhu con, chỉ vì hắt hơi vài ái cũng bị mẹ đưa đi khám bệnh.
Bà Mỹ Thường lừ mắt:
- Ai cho phép con nói với mẹ như thế? Mẹ chỉ còn mình con. Tất cả tình thương của mẹ đều dành cho con, lẽ ra con phải hiểu mới phải chứ.
Thiên Dung xụ mặt ngồi yên. Cứ nghĩ đến chuyện phải gặp Vũ Tuấn cô đã cảm thấy khổ sở.
Bà Mỹ Thường giọng nghiêm khắc:
- Con ngồi đó nữa sao? May đi thay quần áo... mẹ chờ...
Chỉ mấy phút sau chiếc Toyota chở bà Mỹ Thường và Thiên Dung lướt nhẹ trên đường phố. Thiên Dung liếc nhìn vẻ mặt nghiêm nghị của bà Mỹ Thường rồi cắn móng tay.
Mẹ cô rất thương cô. Ơ? mẹ cô vừa có sự dịu dàng nhưng đồng thời cũng có cả tính quyết đoán nghiêm khắc.
Nghe tiếng chuông gọi cửa, Vũ Tuấn liền đi ra. Vừa nhìn thấy Thiên Dung và bà Mỹ Thường, giọng anh vui vẻ:
- Chào dì và Thiên Dung...
Thiên Dung đứng lùi lại khuất sau lưng bà Mỹ Thường. Cô không muốn nở một nụ cười với Vũ Tuấn dì chỉ là một nụ cười gượng gạo.
Bà Mỹ Thường xởi lởi:
- Có mẹ cháu ở nhà không Vũ Tuấn?
Vũ Tuấn mỉm cười:
- Mẹ cháu đang tỉa lá sâu trong vườn. Để cháu cho người giúp việc báo là có dì sang chơi.
Bà Mỹ Thường phẩy tay:
- Thôi khỏi... Lát nữa dì ra vườn, luôn tiện ngắm mấy chậu bonsai của mẹ cháu.
Quay sang Thiên Dung. Bà Mỹ Thường bảo:
- Thiên Dung nó bị sốt và nóng, nhờ cháu xem dùm dì.
Nghe thế, Vũ Tuấn liền sốt sắng bảo:
- Dì cứ yên tâm. Cháu sẽ khám cho Thiên Dung chu đáo.
- Dì đi ra vườn đây...
- Vâng...
Chỉ vào phòng mạch nằm kề với phòng khách, giọng Vũ Tuấn ngọt ngào:
- Thiên Dung vào đó đợi anh một lát nhé. Anh đi lấy áo blouse.
Ngồi m6ọt mình trong phòng mạch của Vũ Tuấn, Thiên Dung tò mò đưa mắt nhìn quanh. Căn phòng sạch và ngăn nắp, có trang bị đầy đủ máy vi tính và có cả máy siêu âm hiện đai.
Bước vào phòng với chiếc áo... nghề nghiệp, Vũ Tuấn đặt một ly nước suối mát lạnh trước mặt Thiên Dung:
- Thiên Dung uống đi.
Cô vẫn ngồi im không nhúc nhích, mở to mắt quan sát Vũ Tuấn.
Anh chàng bác sĩ này kể ra cũng khá đẹp trai và phong độ. Cô không biết là có bao nhiêu chú thỏ non đã sập bẫy vì ánh mắt lôi cuối của anh ta.
Riêng cô, cô không hiểu vì sao lại ghét giọng nói ngọt ngào của anh ta đến thế.
Giọng vũ Tuấn ngọt lịm:
- Lâu quá anh không gặp Thiên Dung.
Cô nhướng mày:
- Tuần trước anh có phóng xe đến nhà tôi chơi mà.
Vũ Tuấn so vai:
- Đúng vậy. Nhưng hôm đó trong lúc anh ngồi đợi Thiên Dung ở phòng khách thì Thiên Dung lại xách xe lẻn đi đâu không rõ.
Cô lý sự:
- Tôi đường hoàng dắt xe ra cổng chứ đâu có... trốn.
Vũ Tuân trâm giọng:
- Nửa tiếng sai, chị bếp mới cho anh hay là Thiên Dung đi rồi.
Cô nhìn thẳng vào mắt Vũ Tuấn:
- Tôi bận lắm. Lân sau anh cũng đừng tới kiếm, mất công.
Vũ Tuấn cười nhẹ:
- Dù bận đến đâu thì cũng có lúc Thiên Dung rảnh để tiếp anh chứ. Lần sau anh sẽ ngồi chờ Thiên Dung cho đến tận khuya. Thế nào cũng gặp được Thiên Dung.
Cô nguýt anh một cái thật sắc.
Không hề giận, Vũ Tuấn chùng giọng:
- Thiên Dung có biết là mình có một đôi mắt thật đẹp không? Rất cuốn hút.
Cô dẩu môi:
- Bộ anh là bác sĩ... nhãn khoa hả?
Vũ Tuấn cười. Cách nói chuyện gây gỗ của Thiên Dung không hề làm anh nản. Cô càng gai góc, anh càng yêu.
Giọng anh ấm áp:
- Mắt Thiên Dung người ta gọi là mắt nai.
Cô cong môi:
- Thế nai có cận thị không?
Vũ Tuấn cười:
- Không.
Thiên Dung tỉnh tỉnh:
- Tôi bị... cận thị đến bảy đi- Ốp lận đó.
Vũ Tuấn thú vị:
- Với đôi mắt đẹp đến thế làm sao anh có thể tin được Thiên Dung nói.
Thiên Dung trề môi:
- Tại tôi không đeo gương đó thôi. Cam đoan nếu tôi đep cạp kính dày cộm lên mắt, anh sẽ không bao giờ có can đảm ví mắt tôi là mắt nai nữa đâu.
Vũ Tuấn cười:
- Thiên Dung nói dối anh.
Cô hùng hồn:
- Thật đó.
Vũ Tuấn lắc đầu cười. Cách nói dối của cô cũng thật hồn nhiên.
Nhìn như hút vào đôi môi cong lên như hờn dỗi của cô, Vũ Tuấn chùng giọng:
- Thiên Dung đẹp lắm.
Khẽ nheo mắt, cô châm chọc:
- Thế anh quên là tôi đến đây để làm gì rồi sao? Đâu phải là một cuộc thi người mẫu mà mất công bình chọn.
Vũ Tuấn nhướng mày:
- Dĩ nhiên là anh không quên nhiêm vụ của mình, nhưng chúng ta đâu cần vội. Anh muốn ngii nii chuyện một chút với Thiên Dung cho vui.
Nhìn tới nhìn lui một hồi, cô buột miệng phán:
- Lạ ghê ha.
- Có gì không Thiên Dung?
- Cô phang liền một câu:
- Coi bộ phòng mạch của anh bị ế ẩm há, ngoài tôi ra hình như nãy giờ không có một ma nào tìm đến đây cả. Tay nghề anh coi bộ... hơi cao.
Vũ Tuấn cười:
- Thế là Thiên Dung quên đọc ở chiếc bảng được đặt ngoài cổng. Ngày hôm nay là ngày nghỉ. Không bao giờ anh khám bệnh vào chủ nhật cả. Chỉ có Thiên Dung, anh mới phá lệ.
Hạ thấp giọng, Vũ Tuấn nghiêng đầu soi vào mắt cô:
- Vì Thiên Dung là khách đặc biệt. Rất đặc biệt.
Thiên Dung trề nhẹ môi. Những lời của Vũ Tuấn như một dĩa mật, chỉ tiếc cho anh cô không phải là một... con ruồi.
Cô nheo mắt:
- Thế anh có phải là một bác sĩ... giỏi không?
Như được rà trúng đài, Vũ Tuấn vội nói ngay:
- Anh được tu nghiệp ở pháp mấy tháng. Sắp đến đây, anh lại theo một lớp chuyên tu ở Singapo.
Thiên Dung cười nửa miệng:
- Học nhiều chưa chắc đã là giỏi.
Vũ Tuấn đỏ mặt. Cô là một cô gái đẹp, ngây thơ. Anh biết là Thiên Dung không thích anh. Mtt điều thật kỳ lạ, dường như vì cô ghét anh nên anh càng say cô. Thiên Dung rất dễ thương, cuốn hút. Chỉ có những anh chàng dửng dưng không si mê cô mới là chuyên lạ.
Như để thử thách anh, nhướng mày nhìn anh cô kiêu hãnh bảo:
- Thế anh đoán là tôi bị bệnh gì?
Chưa có con bệnh nào thách đố với bác sĩ như thế cả. Vũ Tuân mìm cười với vẻ chịu đựng. Anh đứng dậy lấy ống nghe và quàng lên cổ.
Giọng anh tỉnh tỉnh:
- Anh sẽ nghe tim phổi Thiên Dung, sau đó mới iết là Thiên Dung bị bệnh gì.
Thiên Dung phát hoảng. Ôi, cô quên mất là Vũ Tuấn có... một quyền hạn rất nghề nghiệp mà cô không có quyền bác bỏ. Nếu anh ta luồn chiếc ống nghe ấy vào áo, cô thà chết đi còn hơn.
Khuôn mặt xinh đẹp cô ửng hồng lên:
- Không... Không...
Vũ Tuấn nghiêng đầu hỏi:
- Sao?
Thiên Dung ngắc ngứ:
- Tôi bị viêm họng. Không cần phải nghe tim, nghe phổi.
Vũ Tuấn lắc đầu cười. Kể ra anh cũng biết cách hù dọa chú thỏ nhút nhát này. Khuôn mặt anh tỉnh queo:
- Như thế làm sao anh chuẩnđoán được Thiên Dung bệnh gì.
Cô bặm môi lại:
- Tôi chẳng bị bệnh gì cả.
Vũ Tuấn hắng giọng:
- Lúc nãy dì Mỹ Thường bảo là Thiên Dung bị cảm sốt đó mà.
Thiên Dung nhướng mày:
- Cũng có thể tạm xem là như thế. Mẹ tôi đã... chuẩn đoán giùm anh. Giở anh chỉ có việc kê toa thuốc nữa là xong.
Vũ Tuấn bật cười:
- Khám bệnh đã lâu nhưng anh chưa bao giờ gặp một ca như thế này cả. Để kê đơn, ít ra Thiên Dung phải để cho anh nghe tim phổi chứ.
Cô xụ mặt:
- Tôi bị viêm họng thôi mà. Hay là tôi... hả miệng ra nhé?
Vũ Tuấn lắc đầu chịu thua. Nếu khám họng cho cô, không chừng cô sẽ cắn phập vào tay anh quá.
Đún lúc đó hì bà Mỹ Thường đẩy cửa bước vào. Giọng và đầy quan tâm:
- Thiên Dung bị bệnh gì vậy cháu?
Thiên Dung cướp lời:
- Bác sĩ chuẩn đoán con bị viêm họng, chỉ nhẹ thôi không cần phải uống thuốc.
Ngỡ thật bà Mỹ Thường mỉm cười:
- Vậy sao Vũ Tuấn?
- Không còn cách nào khác hơn, Vũ Tuấn đành gật đầu xác nhận:
- Dạ...
Chỉ chờ có thế, Thiên Dung liền bảo:
- Mẹ và bác Thuận đã nói chuyện xong chưa? Để con chào bác Thuận một tiếng rồi về.
Bà Mỹ Thường mỉm cười:
- Bác Thuận vừa hỏi thăm con đó. Bác ấy vừa mời mẹ và con ở lại ăn bún riêu cua, chiều về.
Thiên Dung kêu lên:
- Con không ở lại đâu.
Bà Mỹ Thường giọng từ tốn:
- Lúc nãy mẹ cũng xin kiếu nhưng bá Thuận không chịu.
Thiên Dung tròn mắt:
- Vật mẹ tính sao?
Vũ Tuấn xen vào:
- Dì và Thiên Dung ở lại chơi với mẹ cháu. Lâu lâu mới gặp nhau, dì từ chối như thế mẹ cháu cũng buồn.
Bà Mỹ Thường mỉm cười:
- Lúc nãy chị Thuận cũng nói như cháu. Dì đã nhận lời...
Thiên Dung tỏ vẻ thất vọng. Cô quay lại nhìn Vũ Tuấn và bắt gặp ánh mắt vui mừng của anh.
Thật không có gì chán hơn. Cô không muốn ở lại đây chút nào. Nhưng nếu cô bỏ về trước một mình, mẹ cô sẽ không bao giờ tha thứ cho cô chuyện đó.
Chán kinh khủng, cô đi ra vườn. Gặp mẹ Vũ Tuấn, cô đứng lại chào bà và trả lời những câu hỏi của bà. Mẹ Vũ Tuấn rất vui khi nói chuyện với cô. Còn cô, cô phải tạo cho mình một niềm vui thật giả tạo. Ba của Vũ Tuấn mất từ lâu. Bà Thuận và mẹ cô là hai người bạn thân với nhau từ hồi cả hai chưa lấy chồng. Thiên Dung biết là mẹ cô kỳ vọng thật nhiều vào cô. Hình như bà muốn tạo một sợi dây thiêng liêng ràng buộc thêm tình thân giữa hai gia đình. Cô không muốn mình trở thành... một sợi dây chút nào. Cô chỉ muốn mình là một con bé hôn nhiên vô tư.
Vũ Tuấn tìm thấy Thiên Dung khi cô đang dùng cây sào hái mấy trái sơ ri. Vừa nhìn thấy anh, cô liền sa sầm nét mặt.
Đi đến gần cô, Vũ Tuấn khẽ bảo:
- Thiên Dung không thích nói chuyện với anh sao?
Cô dẩu môi:
- Điều đó anh tự biết mà.
Giọng Vũ Tuấn khản đặc:
- Nhiều lú anh phải tự hỏi là anh có gì đáng ghét khiến Thiên Dung tỏ vẻ xa cách lạnh nhạt với anh đến thế.
Cô so vai:
- Thế anh muốn tôi phải làm gì đây?
- Anh muốn Thiên Dung đừng tìm cách lẩn tránh anh.
Cô nhướng mày:
- Anh đòi hỏi như thế là hơi nhiều rồi đấy.
Vũ Tuấn trầm giọng:
- Có gì là cao xa đâu Thiên Dung.
Cô bặm môi:
- Ngoài sách vở, tôi chẳng nghĩ đến một điều gì khác.
Vũ Tuấn nhìn vào rèm mi khẽ lay động của cô:
- Chỉ còn hơn một năm nữa Thiên Dung đã ra trường. Thiên Dung cũng sẽ có một gia đình nhỏ, không thể ở bên cạnh dì Mỹ Thường mãi mãi được.
Giọng cô khiêu khích:
- Sao anh lo xa cho tôi thế?
Vũ Tuấn thở dài. Nếu anh bảo là vì anh yêu cô thì có lẽ Thiên Dung sẽ nổi giận và không bao giờ anh còn có cơ hội để gần gũi nói chuyện với cô nữa. Đây không phải là lúc thuận tiện để anh bày tỏ tình cảm thiết tha của mình với cô.
Vũ Tuấn nói lảng sang chuyện khác:
- Thiên Dung đang hái sơ ri à?
Cô gật đầu:
- Ngồi chờ mẹ tôi và bác Thuận nói chuyện với nhau, tôi không còn cách tiêu khiển nào nữa. Sơ ri nhà anh nhiều kinh khủng. Nếu như hái mà bỏ vào tủ lạnh, ăn rất ngon.
- Không ai hái nên Thiên Dung thấy đó, rụng rơi rất nhiều.
Thiên Dung có vẻ tiếc rẻ:
- Lữ dơi phá đó thôi.
- Sao Thiên Dung biết là dơi?
Cô mỉm cười:
- Biết chứ. Tôi nghe nói dơi và chim đều khoái ổi chín và sơ ri chín.
Vũ Tuấn nhìn như hút vào đôi mắt đẹp như nai của cô:
- Thế con gái có thích sơ ri như... dơi không?
Cô cười thật tươi:
- Anh muốn nói tôi cũng phá phách như... dơi chứ gì?
Vũ Tuấn bật cười. Hình như anh vừa tìm ra cách tiếp cận với Thiên Dung.
Vũ Tuấn mềm giọng:
- Anh hái sơ ri cho Thiên Dung nhé.
Không đợi cô có đồng ý hay không, Vũ Tuấn leo lên cây thoăn thoắt. Để làm vui lòng cô, anh cố chồm người hái những trái sơ ri chín mọng dù chúng nằm đầu ngọn cây rất khó hái.
Lúc đầu thì Thiên Dung tỏ vẻ thờ ơ với sự sốt sáng của Vũ Tuấn, nhưng chỉ mấy phút sau thật hồn nhiên cô lăng xăng chạy chỗ để đón lấy những trái sơ ri từ trên cây Vũ Tuấn thả xuống.
Chỉ một thoáng, bọc áo Thiên Dung đã đầy những trái sơ ri màu đỏ.
Ngồi vắt vẻo trên cành cây. Vũ Tuấn hỏi vọng xuống:
- Thiên Dung còm muốn hái thêm nữa không?
Cô lắc đầu:
- Thôi, anh xuống đi.
- Còn nhiều trái chín lắm mà.
- Làm sao tôi có thể ăn hết ngần ấy được.
- Anh hái thêm để Thiên Dung cho vào tủ lạnh nghe.
Cô lắc đầu:
- Anh xuống thôi. Lúc nào muốn ăn, tôi lại nhờ anh hái tiếp.
Vũ Tuấn vội tụt xuống. Chợt anh trợt dài trên thân cây và ngã xuống đất.
Thiên Dung bụm lấy miệng:
- Ôi...
Nhưng may Vũ Tuấn không hề hấn gì nghiêm trọng, chỉ xước một vệt dài trên cánh tay do tì vào thân cây.
Thiên Dung giọng lo lắng:
- Anh có làm sao không?
Vũ Tuấn cười:
- Anh là bác sĩ mà Thiên Dung. Thiên Dung đừng lo cho anh. Nếu Thiên Dung muốn ăn thêm một thứ cây trái nào, anh cũng sẵn sàng phục vụ Thiên Dung ngay lập tức.
Cô ái ngại:
- Anh sát trùng vết trầy trên tay đi. Chắc hẳn là đau lắm.
Vũ Tuấn nhướng mày:
- Đừng lo cho anh. Như thế mất vui đấy Thiên Dung.
Cô thở nhẹ:
- Thiên Dung không muốn ăn sơ ri nữa đâu.
Vũ Tuấn soi vào đôi mắt cô:
- Sao thế?
Cô trầm giọng:
- Hình như tay anh đang rớm máu. Nếu không hái sơ ri cho Thiên Dung, anh đã không bị như thế.
Khuôn mặt lo lắng của Thiên Dung khiến Vũ Tuấn cảm động. Nếu biết như thế này, lúc nãy anh sẵn sàng tỳ mạnh cánh tay mình vào thân cây xù xì để có một vết xước thật dài hơn và ấn tượng hơn.
Vũ Tuấn trìu mến nhìn cô:
- Thiên Dung chờ anh vào nhà sát trùng vết thương. Anh sẽ ra ngay.
Trở ra vườn với cánh tay đã được dán một đường băng keo dài anh cười với cô:
- Lẽ ra Thiên Dung nên đi nghề y mới phải.
Nhớ lại câu chuyện với Phi Nga, Thiên Dung nhỏ nhẹ:
- Coi bộ Thiên Dung không hợp với nghề y đâu.
Vũ Tuấn mỉm cười:
- Sao thế?
Thiên Dung cười nhẹ:
- Thiên Dung nhát đau lắm. Thấy người khác đau, Thiên Dung cũng thấy như mình cũng đang đau. Như thế làm sao đi nghề y được.
Vũ Tuấn trầm giọng:
- Chính vì cách của Thiên Dung mới hợp với nghề y.
Cô nghiêng đầu hỏi:
- Anh có yêu nghề không?
- Vũ Tuấn nhìn thật sâu vào tận đáy mắt của cô rồi thở nhè nhẹ. Hình như câu hỏi của cô làm cho anh chạm vào một nỗi sâu xa thầm kín nào đó.
Thật lâu anh hắng giọng:
- Anh chọn nghề y vì đó là ước vọng đến cháy bỏng của anh.
Thiên Dung lúng túng đan những ngón tay vào nhau. Một Vũ Tuấn đang ngồi trước mặt cô trên thảm cỏ không phải là một Vũ Tuấn với giọng tán tỉnh ngọt như đường. Có một điều gì đó ở anh khiến cô phải ngỡ ngàng khi đối diện.
Giọng Vũ Tuấn khàn khàn:
- Ba anh mất vì một chứng bệnh nan y. Lúc đó anh mới mười tuổi. Đó là một cú sốc lớn nhất trong đời anh. Những ngày ba anh ở bệnh viện, anh đã tận mắt nhi tthấy một đội ngũ y tá, bác sĩ nhiệt tình cứu chữa ba anh như thế nào. Họ là những con người đáng quý, đáng trân trọng.
Thiên Dung mở to mắt nhìn Vũ Tuấn. Cô thấy anh không đáng ghét như cô vẫn nghĩ. Có thể bên cạnh những cái đáng ghét, anh vẫn có ưu điểm nào đó.
Chợt cô nhận ra rằng, đây là lần đầu tiên anh và cô nói chuyện lâu với nhau. Và dường như điều đó giúp cô hiểu anh hơn.
Nhìn xuống những trái sơ ru Thiên Dung đặt trên thảm cỏ, Vũ Tuấn hắng giọng:
- Để anh nói bà quản gia rửa những trái sơ ri cho Thiên Dung.
Cô ngăn lại:
- Thôi...
Nhưng Vũ Tuấn đã lên tiếng gọi bà quản gia. Những trái sơ ri được rửa sạch và bày trên một chiếc dĩa men trắng toát.
Vũ Tuấn ân cần:
- Thiên Dung ăn đi chứ.
Cô mỉm cười:
- Chưa bao giờ Thiên Dung ăn sơ ri theo cách này cả.
Vũ Tuấn tò mò:
- Vậy cách ăn của Thiên Dung như thế nào?
Giọng cô nghịch ngợm:
- Không bao giờ rửa. Tôi và mấy nhỏ bạn dùng tay... chùi sơ. Hình như làm thế mới ngon hơn.
Anh cười ý nhị:
- Nhưng để vui lòng anh, Thiên Dung sẽ ăn những trái sơ ri này chứ.
Thiên Dung mỉm cười. Nhóm lấy một trái một trái sơ ri đỏ mọng cho vào miệng, cô hồn nhiên bảo:
- Anh ăn với tôi cho vui.
Vũ Tuấn làm theo lời đề nghị của cô. Anh không thấy gì là thú vị. Chợt lạ lùng tự hỏi là tại sao Thiên Dung lại có thể ăn ngon lành như thế. Chỉ một thoáng sau, dĩa sơ ri chỉ còn mấy trái.
Nhìn cô không chớp mắt, Vũ Tuấn trầm giọng:
- Thiên Dung này...
- Gì cơ?
Giọng anh ấm áp:
- Thiên Dung đừng xưng "tôi" với anh nữa, có được không? Cách xưng hô khi... Thiên Dung, khi... tôi của Thiên Dung làm anh muốn đau tim.
Cô lắc đầu cười:
- Tôi chưa hề xưng hô ngọt ngào với một... tên đàn ông nào cả.
Vũ Tuấn ngắm nhìn đôi môi hồng đang cong lên thật bướng bỉnh. Anh yêu Thiên Dung. Mẹ anh rất muốn có một cô con dâu ngoan hiền như cô. Nhưng anh hiểu Thiên Dung hơn ai hết. Nếu anh nôn nóng, có lẽ sẽ không bao giờ anh có được cô.
Thiên Dung vụt đứng dậy. Đập đập tay lên chiếc quần jean để phủi những hạt cát đang bám vào, cô nói giọng trong trẻo:
- Tôi đi vào nhà đây...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...