Trên hòn đảo, có bóng đôi tình nhân cùng nhau dạo bước trên con đường hoa oải hương, cô ngày càng yêu anh hơn, ngày càng hạnh phục nhờ sự cưng chìu của anh. Còn anh, cái lạnh giá bên trong nhầu như đã biết mất khi cô bên cạnh, anh kềm chế sự nóng giận của mình hoàn toàn, chỉ cần cô nhìn anh với cặp mắt cừu con thế là lửa tức trong anh bụp tắt, nhiều lần anh tự ngồi tự hỏi liệu anh có bị cô cho uống bùa mê thuốc lú hay gì không mà sao anh lại như vậy.
Cũng đã 1 tuần, vết thương của anh đã bắt đầu lành lặng, bác sĩ riêng của nhà cũng đã đến nói rằng 3 ngày nữa sẽ cắt chỉ, cô và anh vui vẻ nhìn nhau, cô hay cầm guitar hát cho anh nghe, cũng hay đánh dương cầm cho anh nghe nữa.
Đêm nay trời rất đẹp, biển rất êm, sao trên trời dày đặc, anh ôm cô ngồi trên ghế ngoài sân, nơi thiên đàng dành riêng cho 2 người. ấm áp đến không tả.
_ Khang! nói xem, anh yêu em từ lúc nào? - cô nhỏ nhẹ nghiêng đầu nhìn anh.
_ Yêu em từ cái nhìn đầu tiên - anh hôn lên má cô nhẹ nhàng đáp.
_ Vậy là lúc trên máy bay hả? - cô tròn mắt nhìn anh.
_ Không phải? - anh cười nhìn cô.
_ Chúng ta gặp nhau lần đầu tiên ở máy bay mà? - cô ngồi hẳn lên nhìn sang anh.
_ Là ở công viên - Anh lấy tay vén lấy những miếng tóc trên má cô.
_ Công viên? Em với anh lần đầu gặp nhau ở máy bay mà? - cô càng khó hiểu hơn.
_ Không! Nơi anh gặp em là công viên trung tâm thành phố - Anh lắc đầu ôm cô vào lòng ngực rắn chắc của mình.
_ Sao em không biết? - Cô nhăn mày, miệng méo xẹo suy nghĩ.
_ Đúng! Em không biết, vì lúc đó anh đứng sau lưng em, Hồng Nhi, em như 1 thiên thần dáng thế có biết không? Anh si mê tiến đàn của em, si mê dáng vẻ cầm đàn của em, si mê giọng hát của em, si mê tóc em, si mê tất cả những thức trên người của em. - anh đặc nụ hôn lên môi cô.
_ Em vẫn chưa hiểu? - cô rời khỏi lòng ngực anh, nhìn anh.
_ Là thế này, ngày hôm đó cách đây 6 tháng, em có đến công viên thành phố ngồi đàn đúng không? - anh kể tiếp.
_ À nhớ rồi, lúc đó em đang đợi Cô Nguyệt, vì em lạc đường, chỉ biết nó là công viên lớn chờ hơi lâu nên em mới vào công viên nghỉ tí, sẳn cao hứng nên đàn thôi - Cô nhớ lại.
_ Đúng đó, anh cùng ba đi dạo, sau khi ông quay về, anh nghe được tiếng đàn của em, liền cất bước theo, ai dè gặp được thiên sứ đáng yêu này, lúc anh nghe điện thoại xong là em cũng đi mất, anh đã cho người tìm em nhưng em đã tự xuất hiện, em đúng là trời định cho anh - anh yêu kiều, nhẹ nhàng cưng chiều cô.
_ Ả? vậy là gặp nhau trên máy bay á hả? - cô lại thắc mắt.
_ Không! lần thứ 2 cùng ngày, anh gặp em ở nhà hàng Romtic. Lúc đó em là nghệ sĩ dương cầm, còn anh là thằng hề 10 giây. - anh nhớ lại khoảnh khắc xấu hổ đó của mình, lòng không khỏi kêu oai oán.
_ Á! vậy anh là cái anh chàng bị đụng bào bàn rồi nhảy lò cò đó phải không? - cô chợt nhớ ra, đập 2 tay vào nhau 1 cái hả miệng ra tươi cười.
_ Chính xác! - anh kể gật đầu cười nhẹ
_ Vậy còn máy bay? - cô tiếp tục suy nghĩ.
_ Là do anh sắp đặc - anh thú nhận mọi tội lỗi.
_ Hèn gì, máy bay không 1 bóng người, em còn tưởng ba em chịu chi mua cho em hàng ghế VIP nữa kìa - lúc này cô mới biết sự thật, với suy nghĩ của cô khá hụt hẫng khi biết ba mình không phải hào phóng đến như vậy.
_ Cừu con, Em thật ngây dại. - anh ôm cô, đầu tựa vào ngực đẩy đà của cô âu ím.
_ Ấy! Kì quá nha. - lần đầu tiên có người con trai dám dựa vào ngực của cô, cô tự vệ, lấy tay nắm tóc anh kéo anh ra.
_ Ứm! Thật là mềm - Anh ghẹo.
_ Đồ háo sắc - cô chề môi, tay nhéo mũi anh.
_ Chỉ háo sắc với em thôi - anh nhe răng cười.
_ Hồng Nhi, Tháng sau chúng ta trở lại đấy liền, cũng là sinh nhật của em, em muốn quà gì nào? - anh thừa biết tháng sau là sinh nhật của cô.
_ Á! quà gì cũng được, miễn anh tặng là thích - cô cưng chiều vuốt tóc anh.
_ Dây chuyền nhé. - Anh nheo mắt
_ Không - cô không thích cái thể loại vướng cổ.
_ Nhẫn kim cương - anh nhìn cô châu mày.
_ Không - cô không thích khoe của vả lại kim cương thì quá già so với cô
_ ĐUNG LOA CÔN GAI ( Đúng là con gái) - anh đã học tiếng việt được 2 tháng rồi, anh học rất lẹ giờ có thể nghe hiểu, nhưng mà nói thì Ngộn quá Ngộn với đây là lần đầu tiên anh nói nên thành ra thế này đây.
_ ĐUNG LOA CÔN GAI.... uhm.... uhm uhmmmm.... Á! đúng là con gái, anh biết tiếng Việt hả.... cô suy ngẫm câu nói của anh. rồi chợt vỗ tay trợn mắt miệng há to, cuời vui vẻ.
_ Uhm! Anh có thể nghe, hiểu nhưng mà nói thì đây là lần đầu tiên anh nói với em cho nên - anh xấu hổ tột cùng đùng tay che 2 con mắt mình lại vẻ mệt mỏi.
_ Oa! Anh học cả tiếng Việt luôn, nếu vậy em sẽ dạy cho anh nói ok không? - cô vui vẻ ôm lấy cổ của anh nhúng nhúng trên đuồi anh con ních đến cùng.
_ Được! - anh ôm cô vào lòng yêu chiều cưng cô vô cùng.
_ Hồng Nhi! Anh hỏi em 1 việc, thành khẩn khai báo - anh đang vui cũng vừa chợt nhớ ra 1 việc cần hỏi.
_ Là việc gì? - cô giờ hết nhúng trên người anh. Lại quay sang dùng tay nghich ngực của anh. Tay xoa xoa nắn nắn 2 bên thich săn chắc của anh.
_ Em biết võ đúng không? - anh mặc kệ cho cô tư tung tự tác trên người mình.
_ À! Hihi... 1 chút, đủ để tự vệ thôi- nghe đến đây cái tai đang xoa nắn cái ngực bên trái của anh dừng lại ít giây rồi lại tiếp tục.
_ Chút ít? Tự vệ?, căn bản người chỉ học để tự vệ thì không có đủ lực mà đá 1 tên con trái cao hơn mình tới 15cm năng hơn mình gấp đôi bay từ cổng nhà sang bên kia đường! - anh bắt đầu nhíu mày với cái vẻ che dấu của cô.
_ Hihihi. Lúc đó em sợ nên dùng hết sức có thể thôi mà. Kì tích thôi,- lúc này biết rằng sắp lộ, cô bảo thủ cho lời biện mình kia.
_ vậy cú bay người lật đuối phương 360 đọ dù nhẹ nhàng cảnh báo nhưng hạ gụt đối phương trong vòng 2 giây ở khe núi hội trại là thế nào? - anh quyết tâm bắt cô khai báo.
Lúc này là cô biết anh đã biết hết rồi, giờ có dấu cũng như không cho nên hít một hơi,dừng lại mọi hoạt động vui chơi trên ngực anh, bắt đầu 1 hơi.
_ Lên 3 em bị bạn trong trường mẫu giáo ăn hiếp, lên 4 gần nhà em có 1 lão sư quy ẩn nên em đã bái sư học. Vốn chỉ tính học vài đòn để có thể trả thù bạn, nhưng càng học càng mê, càng học càng say. Lên 6 em tuổi đánh bại 1 anh học lớp 10, lên 8 tuổi em đánh bại giáo viên của trường, năm 10 tuổi em đánh bại sư phụ mình, tổn thời gian đó em dành được tất cả là 372 cái huy chương tất cả đều là huy chương vàng. Lên 12 tuổi sư phụ em qua đời, em cũng không học nữa.Nhưng mà hầu như khoảng thời gian đó em chưa bao giờ dùng hết nội công. chỉ dùng có 1/2 công lực thôi, mà cũng khá chán, mới vào trận có mấy giây mấy bạn đó nằm bất tỉnh, em muốn đánh thêm cũng không được. Sự việc là như thế - cô kể 1 lèo, đôi mắt cừu non kể anh nghe, đầu lắc qua lắc lại tỏ ra vô tội.
Lúc này phải nói là Viên Phúc Khang nhà chúng ta đã biến thành 1 bước tượng điêu khắc bị lỗi, mắt trợn to, miệng giật giật, mồ hôi hột bắt đầu đổ người có chút ớn lạnh khi nghe về cái thành tích vĩ đại đến kinh khủng của cô. Ngay cả anh cũng không thể làm được đến mức như vậy.
_ Sư phụ dạy em bằng cách gì? - anh có hơi ngu người nhưng vẫn giữ được tí gọi là phong độ
_ À, đánh quyền tay thì tập dưới cây đa 200 tuổi mà nó bị em đánh ngã lúc 10 tuổi rồi. còn tập quyên chân thì xuống hồ bơi lăng xuống đấy hồ 15 mét tập, còn cước, kiếm, côn, thì tập trên bê tôn. - cô nhúng vai như chuyện nhẹ nhàng
( bà ơi! Bà có nổ quá không vậy?).
_ Vậy số người em có thể đánh 1 lần là bao nhiêu? - mồ hôi anh đổ ngày càng nhiều, môi không còn giật giật nữa mà chuyển qua thành rung. Bảo bối của anh còn kinh khủng hơn anh nghĩ.
_ À, con trai thì khoảng 40 người, con gái thì gấp đôi hoặc nhiều hơn cũng được. - cô vui vẻ tiếp tục đùa nghịch với ngực của anh.
_ Em à! Em có biết rằng em đang làm anh sợ không? - anh bắt đầu sợ rồi.
_ Nhưng với người tập võ thường tay chân và thân hình sẽ chai cứng, sao rm lại mềm mại như vậy? - anh hỏi rất đúng lúc.
_ 12 tuổi thầy mất, em cũng không tập nữa, mẹ bảo em thân hình con gái phải mềm mại cho nên suốt 1 thời gian rất dài, mẹ cho em đi tập lại dáng đi, thường xuyên đi Spa tắm sửa, mua kem loại tốt nhất cho em rồi cho em tập thể dục nhịp điệu cho mềm dẻo lại nên mới được như vậy - cô gái thích.
_ Bởi vậy! Đừng có hỏi em mà... huhu... em biết thầy của em dạy võ không có như người ta. Lúc đầu chỉ là tự vệ thôi nhưng mà lại thành ra thế này. - cô mếu máo.
_ Vậy ngày mai em có muốn đi xã gân cốt không? - anh thật sự muốn tự mắt chấn kiến tài lực của cô.
_ Lâu rồi em không đánh! Với lại nếu anh thấy em trên võ đài, chắc chắn anh sẽ hết yêu em mà thành ra sợ em mất - cô thật sự lo sợ về điều này
_ Không sao! Em là người của anh. Dù em có thế nào. Anh cũng yêu - anh thật sự thấy may mắn khi đã nhặt được 1 thiên thần đầy tài năng hơn người này.
_ Anh toàn nịnh - cô nhéo ngực anh
_Bảo bối! Anh biết em còn nhỏ. Nhưng tuổi của em cũng đã học qua giáo dục giới tính, rm có biết rằng, em đang đốt lửa không hả? Hay giờ anh không nói không có nghĩa là chuyện xấu sẽ không xảy ra - anh thật sự khao khát cô đến tột cùng rồi. anh kềm chế bản thân mình xuống nữa năm, cô thì cứ vô tư. lại đi đốt lửa trong anh nữa chứ, thật là 1 Tiểu cừu yêu mà.
_ Á! Em không cố ý. anh.... anh.... ráng kềm chế... em sẽ không nghịch dại nữa. - cô hiểu rồi,mặt cũng đỏ rồi, dưới mông cô khối thịt lạ đã nhô lên, cứng cứng, nóng nóng rồi,mặt đồ mùa hè mỏng nên rất dể nhận biết
_ Em thật hư! Phải trừng phạt - anh nhíu mày. Ôm lấy eo cô bắt đầu chọt, mục đích cũng là để quên đi dục vọng của mình.
_ Á! khang... hahahhahaahha Khang.... hahahahaha.. em biết lỗi rồi.... hahahahah... Khang.... dừng lại đi mà hahahahaha.... - cô bị anh chọt cười ra nước mắt tính cười rất lớn.
Mục đích của anh dường như đi sai hướng rồi, cô bị nhột giãy giụa trên đuồi anh, cọ qua cọ lại làm anh càng thêm hưng phấn.
_ Hồng Nhi! ngồi im. - mức kềm chế có giới hạn, chơi dại có thưởng, anh liền bảo cô ngồi im, mặt anh cuối xuống nhắm lại để đè nén.
Cô bị anh chọt cười đến không thở được nên dù đã hiểu ngồi yên nhưng mà cô cố thở vì mệt làm bộ ngực đẩy đà của cô trước mặt anh cứ phập phồng, anh vừa lúc tính bảo cô leo xuống đi tắm nuosc lanh nhưng mở mắt ra là chao ôi, cái nơi đẩy đà đó phâp phồng đến mê người.. kích tình anh cực độ, anh không kềm nói, liền ôm lấy cô đầu dùi vào nơi đẩy đã hun rối rít.
Do mặc đầm Maxi cổ vuông dài xuống tới gần ngấn ngực, lại gặp ngực cô đẩy đà hoen bạn cùng lứa, nên, nó u lên 2 cục tạo thành ke rãnh ở giữa cuống hút đến khố cưởng. Anh vừa hun, rồi lấy lưỡi rà, áo mãi dạng thun rủ thể này thì thật sự rất dể tục, anh không dung tay chit cần dùng chiếc lưỡi ma quái và chiếc cằm của mình thôi là cổ áo xung tuột xuống được chút rồi.
Hồng Nhi vừa bị 1 bàn tay ôm lấy, những hành động tiếp theo kia cô không kịp phản xạ chỉ bị 1 cảm giác tê nhẹ làm cô tự theo phản xa " A " một tiếng. cô không biết tiếng " A" vừa rồi của cô đã làm con thú dữ trong anh được xuất chuồng gầm thét.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...