Cái gọi là tự kỷ* rốt cuộc hôm nay Kỷ Tiểu Dao đã được mở rộng tầm mắt.
*Chú thích: nghĩa là yêu bản thân.
Cái tên đầu trọc bóng loáng đang đứng trước mặt cô lớn tiếng nói: “Cô thích tôi đúng không? Tôi nghe hộ lý nói hôm qua người vào bệnh viện khuyên tên kia để cậu ta không kiện tôi là cô?”
Kỷ Tiểu Dao có suy nghĩ muốn bỏ đi và thực tế cô thật sự đã làm như vậy. Cô thừa nhận mình yếu đuối, không dám nói thật với đối phương: thật ra là tôi sợ anh lại làm hại Nguyễn Triệu Đông, thậm chí liên lụy tới người nhà của cậu ta. Bởi vì nói đến cái này, tên đầu trọc kia chắc chắn không biết cái gì gọi là người bị bệnh thần kinh là tội phạm quan trọng.
Triển Phi tính tình nóng nảy hấp tấp sao có thể để cho cô quay đầu bỏ đi như thế, vội vàng nắm chặt lấy tay cô, nhất quyết không buông: “Cô thích tôi, chẳng lẽ không dám thừa nhận!” Con gái lúc không dám nhận không phải cũng có hành động như vậy à?
Kỷ Tiểu Dao bất lực đỡ trán không nói được gì, cô tự nhận da mặt dày nhưng không ngờ còn có người còn mặt dày hơn. Không còn cách nào khác, cô chỉ có thể đưa ánh mắt cầu cứu về phía mẹ mình đang ngồi trên sô pha bàn bạc chuyện kết hôn với vợ chồng Kỷ Quang Thiện, với hy vọng mẹ cô có thể lấy thân phận trưởng bối mà giải cứu cô.
“Mẹ, con là con gái ruột của mẹ đó. Đến tận lúc sắp kết hôn mới nói cho con biết, thật không phúc hậu!” Kỷ Tiểu Dao kêu gào thảm thiết mục đích là muốn có được sự chú ý của người lớn nhưng đáp lại cô là cái liếc xéo của Kỷ Nghiên Lệ. Giống như không nhìn thấy cái tên bên cạnh đang bắt nạt cô, không khách khí ném lại một câu: “Trẻ con không được xen vào chuyện người lớn, qua bên kia chơi!” Nói xong không thèm để ý đến cô, quay sang cười ngọt ngào với chồng tương lai rồi tiếp tục nói chủ đề đang bàn bạc dở.
Kỷ Tiểu Dao vô cùng khổ sở, đau lòng. Đang trong lúc tuyệt vọng chợt thấy Kỷ Nghiên Lệ ngẩng đầu lên, nhìn thấy Triển Phi liền nở nụ cười thân thiện với cậu ta nhưng khi quay sang nhìn Kỷ Tiểu Dao thì lại chuyển sang vẻ mặt dì ghẻ: “Tiểu Phi lần đầu tiên tới nhà ta làm khách, con đừng có mà bắt nạt nó, nếu không cẩn thận da của con đấy!”
Trời cao ơi, đất dày ơi! Có người làm mẹ như vậy sao? Rốt cuộc Kỷ Tiểu Dao cũng tin tưởng cô là do mẹ cô nhặt được mang về nuôi, để đến thời điểm mấu chốt bán mình đổi lấy hạnh phúc của mình!
Nói đến chuyện này, tình cảm yêu đương trong bóng tối suốt bảy năm của Kỷ Nghiên Lệ cuối cùng cũng được nhìn thấy ánh sáng, cho dù thấy ánh sáng hay không cũng không khác nhau là mấy.
Đối tượng là một người lính rất nghiêm túc và khí phách. Người lính thì thế nào? Người lính đương nhiên là tốt, làm vợ lính lời nói cũng rất có trọng lượng. Song, đối với Kỷ Tiểu Dao mà nói lại là một chuyện không tốt chút nào. Đất nước Trung Quốc nhiều bộ đội như vậy, sao mẹ cô lại có thể chọn được một người cấp bậc cao như thế, thấp hơn đại tá Triển một bậc lại trùng hợp là cấp dưới. Đúng lúc cùng đi nộp báo cáo kết hôn với mẹ lại gặp phải tên đầu trọc này. Mà tên này chắc chắn không phải tình cờ gặp được, hẳn là cậy quyền ba mặt dày mày dạn đòi theo cùng.
Cô nên làm cái gì bây giờ? Mẹ cô đã đem cô bán đi, cô còn có thể tiếp tục kháng cự sao? Đáp án đương nhiên là không thể!
Vì thế cô cam chịu số phận, quay đầu lại nịnh nọt: “Anh trai à, đừng có nắm chặt như vậy, rất đau đó biết không!”
Tiếng ‘anh trai’ làm nũng mềm mại khiến cho người khác cũng phải mềm lòng, Triển Phi quả nhiên cũng không thô bạo như trước, sắc mặt dịu xuống, tay cũng nới lỏng nhưng không chịu buông hẳn ra, thấp giọng nói: “Nếu cô chịu nghe lời, tất nhiên tôi sẽ đối xử tốt với cô!”
Lời này nghe sao có vẻ mờ ám? Kỷ Tiểu Dao chà chà lông tơ dựng ngược lên ở tay mình, trực tiếp bỏ ngoài tai, cúi đầu giả vờ thẹn thùng nói: “Anh đừng …đừng như vậy, người lớn vẫn còn ở đây, anh cứ nắm tay người ta như vậy, người ta ngại!”
Hừ! Khí thế không đè được anh, vậy liền buồn nôn chết anh!
Ai ngờ, tâm trạng của Triển Phi hình như rất tốt, buông tay cô ra, hai má hiện lên màu đỏ ửng vô cùng khả nghi còn vờ ho nhẹ hai tiếng.
Kỷ Tiểu Dao cũng không thèm để ý đến cậu ta, xoa xoa cổ tay, thầm nghĩ: Hóa ra tên nhóc này thích giọng điệu này. Giả vờ thì giả vờ, dù sao buồn nôn chết người cũng không phải đền mạng. Kỷ Tiểu Dao hừ nhẹ một tiếng, dùng giọng điệu làm nũng như mèo con chìa tay ra trước mặt cậu ta trách móc: “Anh nhìn đi, anh nhìn đi, đều tại anh, đỏ như vậy, thật không biết thương hương tiếc ngọc!”
Triển Phi từ bé đến lớn luôn mạnh mẽ, đùa nghịch đánh nhau thành thói quen, lực tay luôn không biết chừng mực. Nhìn cổ tay cô quả thật đỏ lên, nhất thời lúng túng sờ sờ gáy, áy náy nói: “Về sau tôi sẽ chú ý!”
Rốt cuộc cũng vẫn chỉ là một đứa trẻ chưa lớn, Kỷ Tiểu Dao cũng không so đo với cậu ta nữa, hừ một tiếng rồi quay đầu kiêu ngạo bước lên tầng.
Triển Phi quấn lấy cô cả một buổi chiều, lúc thì vào phòng ngủ của cô lục lọi chỗ này sờ mó chỗ kia, lúc thì lại sang phòng học nhạc xem cô chơi đàn, mãi đến khi ăn cơm tối xong mới chịu về.
Kỷ Tiểu Dao tắm rửa sạch sẽ xong liền ngồi khoanh chân ở trên giường công chúa cỡ lớn của mình, để Kỷ Nghiên Lệ chải đầu, chơi máy chơi game cầm tay của Nga. Vì cảm thấy rất thoải mái nên thỉnh thoảng còn còn giống như mèo hừ hừ hai tiếng.
Kỷ Nghiên Lệ nhìn thấy dáng vẻ hưởng thụ của cô liền cốc nhẹ lên đầu cô một cái: “Con chính là công chúa thời hiện đại, sướng hơn chúng ta trước kia rất nhiều.”
Kỷ Tiểu Dao cũng không ngẩng đầu lên, tay vẫn tiếp tục bấm máy chơi game nói: “Vậy mẹ chính là bà hoàng hậu độc ác!”
Kỷ Nghiên Lệ cho rằng cô vẫn còn không vui chuyện lúc chiều, dừng động tác trong tay lại, đoạt lấy cái máy chơi game hỏi: “Dao Dao, có phải mẹ kết hôn nên con không vui không?”
“Không phải, mẹ kết hôn con sẽ có thêm một người cha, tiền tiêu vặt sẽ nhiều hơn trước, sao lại không vui chứ.”
Câu này của cô vẫn mang theo ý hờn dỗi, Kỷ nghiên Lệ thở dài: “Không phải mẹ cố ý giấu con lâu như vậy. Thật ra là vì thân phận của chú ấy có chút đặc thù, nghề nghiệp lại nhiều nguy hiểm. Mẹ thật sự thích chú ấy mới quyết định ở bên chú ấy.”
Nghe mẹ nói vậy, mặt Kỷ Tiểu Dao không còn vẻ đùa giỡn như vừa rồi mà trở nên nghiêm túc: “Mẹ ơi, sao mẹ lại nói vậy. Mẹ là mẹ của con, dù mẹ có ở bên ai đi chăng nữa thì quan hệ này cũng không thể xóa bỏ. Mẹ không muốn con buồn và con cũng không muốn mẹ đâu khổ đâu.” Nói xong mắt đột nhiên đỏ lên.
“Dao Dao, con trưởng thành thật rồi.” Kỷ Nghiên Lệ dịu dàng vuốt tóc cô, nhẹ nhàng ôm cô vào lòng: “Chú ấy là người tốt, sẽ đối tốt với con, muốn cái gì cứ nói ra, không cần phải ngại. Biết không?”
Kỷ Tiểu Dao nhẹ nhàng gật đầu, dụi dụi vào ngực mẹ mình, rầu rĩ nói: “Mẹ, sau khi mẹ và chú ấy kết hôn, con vẫn ở lại đây được không?”
Kỷ Nghiên Lệ đẩy cô ra, nhìn kỹ mặt cô không có chút khổ sở uất ức nào, suy nghĩ một chút rồi hỏi: “Sao con lại muốn ở lại đây?”
“Con không muốn làm phiền thế giới hai người của mẹ và chú ấy.”
“Nói linh tinh. Đều già hết cả rồi còn thế giói hai người cái gì nữa chứ!” Vừa nói xong, Kỷ Nghiên Lệ liền biết mình lỡ lời, dù sao mình cũng nhiều tuổi rồi, khuôn mặt liền đỏ lên.
Kỷ Nghiên Lệ dù sắp bốn mươi tuổi nhưng vì chăm sóc tốt nên trên mặt gần như không nhìn thấy nếp nhăn, vẫn xinh đẹp như trước. Tuổi ngày càng tăng lại càng toát ra vẻ phong tình, quyến rũ, nhất là khi thẹn thùng lại càng trở nên rõ ràng hơn. Kỷ Tiêu Dao nhìn đến ngẩn ngơ không khỏi nói: “Mẹ thật là đẹp, nếu không nói ra chắc chẳng ai nghĩ mẹ sắp bốn mươi tuổi đâu. Chú Triển thật là có phúc!”
“Càng lớn càng không nghiêm túc, không biết mỗi ngày đi học tiếp thu được cái gì.” Nói thì nói vậy nhưng nghe thấy con gái khen trong lòng vẫn thấy tự hào.
“Nhà chúng ta con gái ai cũng đẹp, ở trường chắc hẳn có nhiều người gửi thư tình cho con phải không?” Nói xong, cô đột nhiên nhớ ra cười nói: “Đúng rồi, Triển Phi từ nhỏ đến lớn tính cách luôn bướng bỉnh, không sợ trời không sợ đất, nhưng lại rất nghe lời con, chắc là thích con đúng không?”
“Không phải mẹ đều đã thấy cả rồi sao.” Nói tới chuyện này Kỷ Tiểu Dao lại thấy bực mình: “Mẹ à, con thực hoài nghi con là do mẹ nhặt về nuôi, mẹ không yêu con chút nào. Nào có ai lại đem con gái mình bán cho người ngoài bao giờ!”
Nói xong còn bắt chước giọng rao bán: “Bán con gái đây, có một đứa duy nhất, ai tới trước sẽ được giảm giá, nhanh chân lên, nhanh chân lên!”
Kỷ Nghiên Lệ nhìn thấy dáng vẻ này của cô vừa bực mình vừa buồn cười: “Ngốc quá! Mẹ sẽ hại con sao. Đừng có nhìn đứa bé Triển Phi kia bướng bỉnh, thành tích học tập không tốt, thật ra là người có tình có nghĩa. Đừng cho là mẹ không biết nó tặng con bao nhiêu thứ, con đã tặng lại thằng bé cái gì chưa? Đứa nhỏ Triển Phi này là con trai của một gia đình bộ đội, từ nhỏ sống trong đại viên luôn dùng nắm đấm để giải quyết vấn đề. Nào có đối xử với người khác như vậy bao giờ, con còn không nhận ra là nó thích con sao?”
Kỷ Tiểu Dao bất mãn cúi đầu thì thầm hai tiếng. Kỷ Nghiên Lệ làm như không nghe thấy, tiếp tục nói: “Mẹ nghe Trần Phong nói Triển Phi học hết lớp 11 sẽ đi nhập ngũ, về sau cơ hội gặp nhau sẽ không còn nhiều nữa. Nó với con xem như là thanh mai trúc mã, nó lại thích con nữa.” Thấy cô định phản đối liền giơ tay chặn miệng cô lại: “Mẹ cũng không bảo con thích nó, chỉ là về sau con đối với nó tốt một chút, đừng để sau này lại phải hối hận. Cho dù muốn từ chối nó cũng nên từ từ, uyển chuyển một chút. Tính cách nó không phải con không biết, lúc nó bướng bỉnh thì cả ba nó cũng không nói được!”
Kỷ Tiểu Dao nghĩ lại cũng thấy đúng. Nhớ tới dáng vẻ hung hăng của cậu ta lúc đánh người đành gật đầu nói: “Con biết rồi ạ.”
“Ngoan lắm! Phải nhớ, dù con có quyết định thế nào cũng phải tập trung học tập cho tốt. Còn có một điều quan trọng nữa, con hãy nhớ, con gái dù không ai yêu cũng phải giữ được lòng tự trọng, đừng để ai coi thường mình!”
“Aiz mẹ! Mẹ nói đi tận đâu vậy!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...