Đối với đề nghị này nhóm quan văn đều trầm trồ khen ngợi, về phần nhóm
võ quan vốn mới mở đầu còn gật gật đầu, khi nghe tiếp phần sau, bất kể
là Thiếu tướng hay Thiếu tá, tất cả đều nhảy dựng lên kháng nghị:
- Nội các dựa vào cái gì phụ trách sự vụ quân chính? Nội các từ khi nào thì có thể quản lý chuyện quân đội?
- Cái gì Nội các không Nội các! Chúng ta đều là thần tử phụ tá phủ
Đại Đô đốc, cho nên chỉ cần duy trì biên chế của phủ Đại Đô đốc là được
rồi.
Một sĩ quan đột nhiên nói ra lời này, nhóm võ quan sửng
sốt một chút, đột nhiên nhớ tới phủ Đại Đô đốc này chính là quân đội
quản lý chính vụ, không khỏi lập tức khen ngợi ầm lên, nhưng điều này
lại đến phiên nhóm quan văn không muốn.
Trong lúc nhất thời toàn bộ Phòng nghị chính liền ồn ào như một cái chợ nhốn nháo không chịu nổi.
Nghe tiếng ồn ào này, trên trán Tương Văn gân xanh nổi vồng lên, hắn
vỗ mạnh tay ghế, “ầm” một tiếng cả tay vịn nát tan thành bột phấn!
Mọi người theo tiếng nổ ầm nhìn lên, vừa thấy ánh mắt đằng đằng sát
khí của Tương Văn, còn có bột phấn bay mù mịt: nhóm quan văn đều rụt cổ
lại, bọn họ không tiếp xúc nhiều cùng Tương Văn, tuy rằng biết Tương Văn quyền lực rất lớn, nhưng cũng không để ý nhiều lắm, hiện tại bọn họ
theo lời triệu tập lại đây chính là nể mặt Tương Văn mà thôi.
Mà võ quan thì lại khác, võ quan ở đây bảy tám phần là xuất thân gia
thần từ trước, bọn họ đều biết rõ Tương Văn lợi hại, trong đó không ít
người bị Tương Văn đánh cho phải ngoan ngoãn nghe lời, hiện tại nhìn
thấy Tương Văn nổi cơn thịnh nộ, tất cả đều run sợ trong lòng ngậm miệng im thin thít.
Vốn Lý Tuấn Nhiên có hơi kiêu ngạo: Khang Tư
không còn, chính mình vốn xuất thân là Lữ đoàn trưởng quân phiệt hẳn
theo lý nên bỏ đi mở rộng quyền lợi. Lý Tuấn Nhiên vốn nghĩ như vậy,
nhưng khi nhận được tin tức, hắn cũng ảo não vì mình lại ở ngay phụ cận
phủ Đại Đô đốc, nhận được mệnh lệnh lại đây, muốn kháng cự cũng không
tìm được cơ hội, bởi vì kỵ binh nội vệ dòm ngó như hổ rình mồi, khẳng
định vào thời điểm mình kháng lệnh, liền rút đao chém chết tại chỗ. Còn
bọn thủ hạ của mình không biết rõ tình hình nhất định sẽ không trợ giúp
mình. Không có biện pháp nào khác hắn đành phải chạy tới dự hội nghị.
Lý Tuấn Nhiên rất muốn châm chọc khiêu khích một chút xem thử uy
phong của Tương Văn, nhưng hắn không phải kẻ ngu ngốc. Nhìn bộ dáng sợ
hãi của các lão nhân bên cạnh, hắn liền biết cái gì Tổng trưởng đại nhân giống như thị nữ bên người Khang Tư này tuyệt đối không phải loại người đơn giản như vậy.
Kỳ thật ngẫm lại cũng đúng, nếu thực đúng là loại người bình thường, có ai lại bán mặt mũi cho hắn chứ?
Cho nên Lý Tuấn Nhiên lập tức thay đổi thái độ, làm ra vẻ mặt công chính nói:
- Nếu ý kiến mọi người đều không giống nhau, không bằng nghe ý kiến
của Tương Văn đại nhân xem sao. Tương Văn đại nhân nhiều năm đi theo bên người Đại Đô đốc, khẳng định đã học hỏi sâu sắc từ Đại Đô đốc. Tương
Văn đại nhân giải thích khẳng định sẽ giúp chúng ta mở mang tầm nhìn.
Lý Tuấn Nhiên vừa nói ra lời này, các sĩ quan đang không tìm được
hướng đi lập tức phụ họa theo, đồng thời còn tâng bốc nịnh bợ Tương Văn. Tuy nhiên cứ như vậy, liền có vẻ Lý Tuấn Nhiên ở trong quân tràn đầy hy vọng của mọi người, hơn nữa còn là Lữ đoàn trưởng một sĩ quan cấp bậc
cao nhất, thật sự là có tiền đồ thực sao.
Chú ý tới điểm ấy nhóm quan văn đều thầm đánh chủ ý ở trong lòng.
Các sĩ quan tỏ thái độ, ở dưới dẫn dắt của Bỉ Khố Đức nhóm quan văn
cũng tỏ thái độ theo, dù sao mọi người tranh chấp không ít lần, nghe một chút ý kiến của đại nhân quản lý tình báo cùng nội vệ thử xem sao cũng
tốt.
Tương Văn không để ý đến Lý Tuấn Nhiên lấy lòng, mà là thẳng thắn nói:
- Nếu các ngài đều cho là như vậy, thì ta sẽ nói một số ý kiến ta tâm đắc.
Chờ mọi người đều vãnh tai nghe, Tương Văn mới tiếp tục nói:
- Chủ thượng từng nói qua, dân chính về dân chính, quân chính về quân chính, tài chính về tài chính, thế ba chân vạc mới có thể ổn thỏa cơ sở cùng thượng tầng, hơn nữa phối hợp tổ chức tình báo làm trung gian,
toàn bộ thế lực tự nhiên có thể vận hành suôn sẻ. Cho nên ta có ý kiến
là: dân chính làm một bộ, quân chính làm một bộ, tài chính làm một bộ,
tình báo lại là một bộ, toàn bộ thế lực chia làm bốn bộ. Mỗi bộ có một
thủ lãnh và các phó thủ lãnh. Mà bốn thủ lãnh cộng thêm mỗi tỉnh một
người hiền đức cùng kết hợp tạo thành Nội các. Tuy nhiên để tránh ngoại
nhân xoi mói, Nội các gọi là Thủ Các. Báo cáo chính vụ của thủ lãnh các
bộ bình thường chỉ do đại hiền giả kiểm tra bản ghi chép, cũng không đưa ra Thủ Các bình luận. Thủ lãnh các bộ chỉ cần phụ trách chính vụ của bộ mình là được. Chỉ khi nào có chuyện lớn, ví dụ như xuất binh tác chiến
vậy thì khi đó cần nhiều bộ phối hợp, mới cần thiết phải vào Thủ Các
tiến hành thương nghị đồng thời quyết định sách lược.
Nghe
xong Tương Văn nói, tất cả đều ngẩn người, cảm giác còn có điểm đạo lý,
tuy rằng vẫn như cũ chỉ có thể sử dụng quyền lực vị trí của mình hiện
tại, cũng không thể mở rộng quyền lực đến địa phương khác được, nhưng
cũng không còn lo lắng các bộ ngành khác nhúng tay vào, có thể nói là
tất cả đều vui mừng.
Ở thời điểm tất cả mọi người gật gù đồng ý, còn có một số người đưa ra vấn đề:
- Nhưng nếu ý kiến của thủ lãnh bốn bộ không thống nhất vậy như thế
nào quyết định? Đến lúc đó bỏ phiếu là được, nhưng một nửa đối một nửa
thì làm sao bây giờ?
- Đừng quên mỗi tỉnh có một đại hiền giả, bọn họ cũng là thành viên Thủ Các, cũng có được quyền bỏ phiếu, rất khó có một nửa đối một nửa.
Tương Văn lơ đểnh nói, tuy nhiên hắn nói xong còn chêm thêm một câu:
- Việc bỏ phiếu này chỉ ở thời điểm chủ thượng không thể thực hiện
quyền lực mới được thực hành, một khi chủ thượng có thể thực thi quyền
lực, lúc đó lấy ý của chủ thượng làm ý chỉ! Đây là quy củ không thể vi
phạm!
Người tại đây cũng không phải kẻ ngu ngốc, toàn bộ đều
là loại người vô cùng lanh lợi khôn khéo, cho nên bọn họ rất nhạy cảm,
từ trong lời nói của Tương Văn đã thấy được cơ hội.
Nếu dựa
theo đầu phiếu để quyết định quyền lực, người nào lôi kéo nhiều đại hiền giả, người đó liền có thể nhận được quyền lực thật lớn, chẳng khác nào
quyền lực của quân chủ, nếu bất cứ một đề nghị nào đều được thông qua,
vậy có khác gì quân chủ đâu?
Tất cả mọi người hiểu rằng, hiện
tại nếu muốn gây nội loạn, không lo lắng có người có khả năng muốn nổi
lên hay không, chỉ cần muốn nổi lên thì thế nào? Không có kẻ ngu ngốc
nào ảo tưởng chính mình có thể ngồi trên vị trí của Khang Tư. Có thể xác định, Khang Tư lĩnh một khi xảy ra nội loạn, nhiều lắm chỉ là biến
thành hơn mười quân phiệt mới mà thôi, dưới tình trạng chia rẻ ấy, địch
nhân ở chung quanh như hổ rình mồi, hoàn toàn bằng như muốn chết!
Nếu không muốn chết, nhưng lại có cơ hội thông qua khống chế Thủ Các
thông qua kẻ mê quyền lực, ích lợi của mình cũng sẽ không bị bóc lột,
như vậy còn có gì tốt hơn mà còn phải tính toán chứ?
Tại đây
mọi người đều gật đầu đồng ý với đề nghị của Tương Văn. Tuy rằng đối với phần sau câu nói của Tương Văn, mọi người đều không quan tâm.
Nếu Khang Tư còn sống, đương nhiên tất cả quyền lực đều ở trong tay
Khang Tư: nói làm cái gì thì làm cái đó, nói đề bạt ai thì đề bạt người
đó, muốn ai chết thì người đó chết, ai cũng không dám có ý kiến, dù sao
người ta chính là quân chủ của mình!
Đáng tiếc cũng may mà
Khang Tư không có người thừa kế, bằng không tồn tại một người thừa kế
chính thống, kẻ nào dám cả gan dám sinh lòng tà, không cần Thiếu chủ
phát lệnh, đám đồng nghiệp cấp trên cũng sẽ cắt đầu người kia xuống, đưa đến trước mặt Thiếu chủ rồi.
Nhưng hiện tại không phải không có Thiếu chủ mà thôi, hơn nữa Khang Tư không phải cũng mất đi sao?
Thật đúng là không tin có người bị long quyển phong cuốn đi rồi cũng
còn có thể quay về, dù sao không có khả năng xuất hiện, nhưng khi điều
này chưa được xác định chắc chắn, coi như cấp cho “tiên chủ” một cái mặt mũi đi.
Dù sao nếu người ta thật sự trở lại, kêu lên một
tiếng, vậy khẳng định là vạn dân sẽ tập hợp đáp lại, những người mình
chỉ có thể ngoan ngoãn dập đầu dưới trướng, bằng không binh sĩ dưới
trướng mình đương nhiên sẽ cắt đầu mình đi đổi lấy công huân. Thì cứ như vậy cũng coi như là chừa một con đường mai sau đi, ít nhất không tính
là phản bội.
Trải qua một hồi tranh cãi, Bỉ Khố Đức không có
ai dị nghị trở thành thủ lãnh bộ Dân chính, dựa theo các loại chính vụ
khác nhau, tỷ như nông chính, quản lí giao thông, kiến thiết, giáo dục
vân vân, quyền lực phân chia ra, không ngờ lại có tới mười mấy phó thủ
lãnh, phía dưới những phó thủ lãnh là một đám đầu mục.
Bỉ Khố
Đức khôn ngoan biết rằng: xem ra mình giống như đã không có quyền lực,
nhưng kỳ thật vẫn quyền to như trước, hơn nữa càng thêm vững chắc, bởi
vì quyền đề nghị bổ nhiệm miễn nhiệm phó thủ lãnh đều nằm trong tay lão.
Tuy rằng không phải trực tiếp bổ nhiệm miễn nhiệm, mà phải thông qua
Thủ Các đồng ý, nhưng ngoại trừ mình là một thủ lãnh dân chính, căn bản
không có người nào khác có được quyền đề nghị phó thủ lãnh dân chính,
vậy còn không phải cũng giống như nằm trong tay mình sao.
Cứ
như vậy chẳng những công tác có người làm, chính mình thoải mái rất
nhiều, hơn nữa quyền uy lại lớn hơn, quan văn nếu muốn thăng cấp, phải
xem sắc mặt của mình.
Về phần thủ lãnh bộ Quân chính bởi vì ai cũng không phục ai, thật bất ngờ lại để Do An Sư đoàn trưởng sư đoàn
thứ hai kẻ lý lịch lâu năm nhất đảm nhiệm, không có biện pháp, kẻ có
thâm niên ngang với hắn không phải đều ở bán đảo Phi Ba thì đã đổi nghề, hoặc cấp bậc thấp hơn nên phải chọn hắn.
Đương nhiên, đừng
nhìn hắn là thủ lãnh bộ Quân chính, quyền lực so sánh với Bỉ Khố Đức căn bản là cách xa một trời một vực. Bởi vì hắn ngoại trừ danh nghĩa là thủ lãnh bộ Quân chính, nhưng quyền lực gì cũng không có, tất cả đều bị các phó thủ lãnh của mình phân chia hết.
Bộ Quân chính không có
mạnh như Bộ Dân chính, tuy nhiên cũng chia làm hải quân, lục quân, hậu
bị phục dịch, trang bị nghiên cứu, tham mưu, hiến binh, huy hiệu quân lễ v. v... mấy ngành.
Liễu Thanh Dương không hề có đối thủ cạnh
tranh đảm nhiệm phụ trách phó thủ lãnh sự vụ hải quân, duy chỉ có phó
thủ lãnh phụ trách sự vụ lục quân là cạnh tranh kịch liệt nhất, ngoài ra mấy phó thủ lãnh khác đều không có cạnh tranh nhiều lắm.
Chuyện này cũng không có biện pháp, mấy cấp bậc Sư đoàn trưởng đều đi
đảm nhiệm phó thủ lãnh các bộ ngành khác, Lữ đoàn trưởng còn lại chỉ có
cạnh tranh chức này.
Cuối cùng, Tương Văn nói một câu dựa theo quân công để tính toán, Lý Tuấn Nhiên Lữ đoàn trưởng này tiêu diệt được mấy liên đội quân địch nên thích đáng vinh hạnh được tuyển chọn phó thủ lãnh phụ trách sự vụ lục quân.
Bộ Tình báo không có người nào tranh giành với Tương Văn, tuy nhiên thật kỳ quái Tương Văn lại không
tự mình đảm nhiệm, mà giao chức vụ này cho một tên mật vệ thủ hạ chuyển
sang phụ trách.
Tuy rằng mọi người đối với chuyện tên mật vệ
này thoáng cái được lên hương đều không rõ ràng chi tiết lắm, nhưng cũng không ai đàm tiếu, bọn họ là người ngoài ngành căn bản không có tư cách tham dự sự vụ tình báo.
Cuối cùng chính là chức vụ trưởng bộ
Tài chính, chẳng những nhóm quan văn như hổ rình mồi, chính là đám võ
quan cũng là hằm hè nhào vô. Không có biện pháp, ai kêu bộ Tài chính là
thần tài làm chi.
Bởi vì mọi quyền lực có liên quan tới tiền
bạc thu chi Tương Văn đều giao cho bộ Tài chính. Nói cách khác, dù là
bổng lộc quan viên văn võ, hay là thu nhập từ thuế các nơi cùng quân
phí, hay là phí dụng duy tu thành trì trang bị thuyền bè, hay phí dụng
nghiên cứu binh khí chiến hạm dược vật, hoặc tiền chi thu mua quan viên
địch quân, điều phái mật vệ v. v... hết thảy mọi khoản chi thu, đều do
bộ Tài chính phụ trách.
Nói trắng ra, ngươi chỉ muốn xây dựng
nhà vệ sinh, chỉ cần chi trả tiền, vậy thì cứ nhằm vào bộ Tài chính đòi
tiền là được. Một bộ ngành trọng yếu như thế ai mà không muốn nằm trong
tay mình, cho dù chiếm không được dính dáng một chút cũng tốt.
Ở thời điểm mọi người gần như tranh nhau đến sắp thượng cẳng tay hạ
cẳng chân, Tương Văn đề nghị ra mấy nhân viên khiến mọi người đều nghẹn
họng: Ngả Lệ Ti làm thủ lãnh bộ Tài chính, Y Ti Na làm phó thủ lãnh khâu chi, Tiểu Cầm làm phó thủ lãnh khâu thu, Cung Huân Đại làm phó thủ lãnh thẩm tra.
Ngả Lệ Ti và Y Ti Na ngơ ngác tiếp nhận chức vụ.
Phần Tiểu Cầm nhận được thông tri tạm thời gia nhập mặc dù có hơi kinh
ngạc, nhưng cũng thản nhiên tiếp nhận chức vụ. Chỉ có Cung Huân Đại mặt
ngoài ngạc nhiên vui mừng, nhưng trong lòng khiếp sợ vạn phần.
Nàng thật sự không sao hiểu được, Tương Văn vì sao lại để một thị nữ
như mình, trở thành quan viên trọng yếu như thế. Không có chút năng lực
gì, lại không có khả năng sao được làm quan chứ. Tuy nhiên nhìn thấy
không ai kháng nghị, biết không thể từ chối, nàng cũng liều tiếp nhận.
Kỳ thật trong lòng Cung Huân Đại hết sức vui mừng, mặc kệ nói như thế nào, đây cũng là chức vụ trọng yếu trong một tổ chức lớn mạnh nha.
Đến lúc này, kế hoạch quấy rối trong nội đình của Khang Tư sớm đã bị
Cung Huân Đại vứt vào thùng rác. Một là người cũng không còn, còn muốn
làm cái quái gì nữa, hai là chính mình trở thành đại quan, đâu còn thời
gian để gây rối loạn?
Các quan viên văn võ biết rõ về đám
người Ngả Lệ Ti, đành cam chịu theo đề nghị của Tương Văn, mà người
không biết tình tiết, nhìn thấy tình huống không thích hợp muốn kháng
nghị lại không dám mở miệng, Lý Tuấn Nhiên chính là nhân vật như vậy.
Bởi vì tất cả mọi người không dám hé răng, việc bổ nhiệm tự nhiên cứ như vậy có hiệu lực.
Ngay tại thời điểm mọi người nghĩ sắp giải
tán, Tương Văn đột nhiên đưa ra thêm một vị trí bí thư của Thủ Các, nghe ra vị trí này không có quyền lực gì, chỉ là một bộ ngành nhỏ phụ trách
quản lý giám sát mức độ thi hành chế độ cấp bậc thân phận trong lĩnh địa Khang Tư, cho nên người phụ trách là Áo Khắc Đức tuy rằng đa số mọi
người cũng không quen biết lắm, nhưng tất cả cũng không quan tâm gì
nhiều.
Tuy nhiên cũng không phải toàn bộ đều như thế, ít nhất
Bỉ Khố Đức cùng Liễu Thanh Dương hai người sau khi nghe đến tên Áo Khắc
Đức ánh mắt chợt lóe sáng.
Bọn họ đều biết Áo Khắc Đức là
thuộc hạng người gì, cũng biết phụ trách chỗ bí thư này sẽ mang đến
quyền lực thế nào: đó đúng là một ngành gần như có thể quản lý tất cả
mọi người trong lĩnh địa Khang Tư!
Cuối cùng, Tương Văn không
có đảm nhiệm bất cứ chức vụ gì, tuy nhiên người sáng suốt đều biết rõ,
Tương Văn kiêm nhiệm hai chức vụ Tổng trưởng Mật vệ, Tổng trưởng Nội vệ
cũng không có bị chia cắt, cũng không có nằm trong Thủ Các, ngược lại
độc lập ở ngoài hệ thống quân chính. Có thể nói ngoại trừ không biết có
tiền hay không, chẳng những Tương Văn có được mạng lưới tình báo độc
lập, còn có được một lượng lớn thích khách cùng đội quân sự độc lập.
Tuy nhiên người sáng suốt cũng không có người nào lên tiếng kháng nghị với kẻ quyền lực dọa người này.
Một là quyền lực này khi còn Khang Tư đã thuộc về Tương Văn, hai là
mạng lưới quan hệ của Tương Văn trải rộng khắp hai hệ thống văn võ, thực ra nói quyền lực lớn nhất vẫn là Tương Văn.
Có một người như
vậy ở bên cạnh chú ý, tin rằng những người mình cho dù có tranh đấu cũng sẽ không mở rộng được chỗ nào. Có thể củng cố thế lực hữu hiệu, nếu như vậy ai hơi đâu lại làm chuyện thừa chứ.
Tất cả chức vụ bổ nhiệm xong, Tương Văn mời thủ lãnh bốn bộ tiến hành thảo luận chính vụ lần đầu tiên ngay tại chỗ.
Thứ nhất là chấp hành mệnh lệnh mới nhất của Khang Tư, trong khoảng
thời gian ngắn nhất, không quản ảnh hưởng của thiên tai phải mau chóng
nuốt gọn ba tỉnh Hải Bình, Hải Quảng, Hải Vũ.
Thứ hai là thu
thập hết thảy vật tư có thể tìm thấy, trong đó quan trọng nhất là...
lương thực, củi lửa, dược vật, chuẩn bị ứng phó với ba tháng thời tiết u ám mưa dầm.
Thứ ba là kiểm tra toàn bộ lãnh địa, cứu tế phòng thiên tai.
Ba cái đề nghị này rất nhanh liền được tán thành và thực hiện, sau đó kết thúc hội nghị. Quan viên văn võ đều hưng phấn rạt rào bắt đầu cương vị công tác của mình, hoàn toàn không có vì mất đi người thủ lãnh mà để cho quân chính ngưng trệ chậm trễ phát triển chút nào.
Vì
thế, khi tin Khang Tư mất tích truyền khắp thiên hạ, thế nhân mới phát
hiện sau ngày Khang Tư mất tích, các bộ ngành quyền lực thế lực đã tiến
hành cải cách, thay đổi để thích ứng với thủ lãnh Khang Tư vắng mặt.
Mà thế lực Khang Tư này từ các cơ cấu quyền lực mới tinh cấu thành,
đã vận hành trôi chảy qua một đoạn thời gian rồi, hơn nữa chế độ vận
hành so với thời kì quân chủ xem ra còn tốt hơn.
Các thế lực
muốn kiểm tiện nghi nhìn đến tình trạng này, đành phải đau khổ tăng
cường phòng vệ thêm lên, để tránh cho không kịp phản ứng bị người kiếm
tiện nghi ngược lại.
-------------------
Bán đảo Phi Ba tại bến cảng thành Thanh Nguyệt, nguyên vốn là địa phương náo nhiệt
nhất, giờ phút này đã lặng yên không tiếng động, thỉnh thoảng hiện ra
một đội năm binh sĩ khoác áo tơi giơ cao đèn lồng tuần tra trên đường,
có thể nói là ngoài đường không một bóng người.
Tuy nhiên cũng khó trách, dưới thời tiết âm u, sóng biển dâng cao hàng mấy trượng, còn có mưa rền gió dữ liên tục không ngừng, dù là kẻ ngu ngốc cũng không
thèm chạy ra đường lúc này, cũng chỉ có các binh sĩ làm tròn phận sự,
không có cách nào phải ra ngoài tuần tra dự phòng tình hình tai nạn mà
thôi.
Bên ngoài tuy rằng mưa gió đã mấy ngày liền, nhưng trong các tòa kiến trúc vững chắc vẫn ấm áp khô ráo.
Ngay tại lúc mưa gió không thể làm gì Nhị đệ Áo Kha Nhĩ hiện là đương chủ Lôi gia cùng lão Đại giáo chủ thần bí, lại đang ở trong một gian
phòng nhìn cảnh trời qua song cửa sổ tận tình đối ẩm.
Hai nhân vật tuổi tác cách biệt thật lớn này không biết đang nói chuyện gì đó buồn cười, đồng thời nổi lên cười ha hả.
Sau một hồi cười khoái chí, Áo Kha Nhĩ châm rượu cho Đại giáo chủ.
Đại giáo chủ bưng chén rượu lên mỉm cười đang muốn nói điều gì, đột
nhiên biến sắc mặt, thân hình lay động mạnh một hồi, “bộp” một tiếng
chén rượu rơi xuống đất.
Áo Kha Nhĩ vội vàng bước tới dìu đỡ, lo lắng hỏi:
- Giáo phụ! Ngài làm sao vậy?
Đại giáo chủ thở hổn hển một lúc thở dài:
- Ôi! Ta cùng mật vệ kia mất đi liên hệ, hắn đã không còn bị ta khống chế nữa rồi.
Theo lời nói trên mặt lão xuất hiện vẻ mặt cực kỳ đau xót.
Áo Kha Nhĩ khẽ nhướng mày, dùng vẻ mặt lơ đểnh nói:
- Thì ra như thế, tuy nhiên ngài không cần lo lắng, tuy rằng đại ca
nhà ta khống chế mật vệ nghiêm khắc, nhưng gia tộc Cung Tá vẫn được đặc ý cho phép có được một số mật vệ, chúng ta dùng chút thủ đoạn bắt mấy
người, đủ để bổ khuyết tổn thất của ngài rồi.
Đại giáo chủ khoát tay:
- Nếu dễ dàng như ngươi nói thì tốt rồi. Ta cho mật vệ kia dùng Ác ma phấn nhất đẳng, hơn nữa được ta ngâm trong máu tươi, chẳng những thân
thể mềm mại như người thường, mà còn có thể nói chuyện, có thể suy nghĩ. Có thể nói trừ tấm thân bất tử, thì không khác gì người bình thường.
Một mật vệ hoàn hảo như vậy có thể so với một trăm tên mật vệ trước kia, hoặc là nói bọn họ chỉ là con kiến hoàn toàn không cách nào so được.
- A! Không ngờ quý báu như thế? Vậy giáo phụ ngài sao lại phái hắn đi ra ngoài làm gì? Giữ ở bên người tốt hơn chứ.
Áo Kha Nhĩ lộ vẻ mặt ảo não hỏi.
Đại giáo chủ trừng mắt nhìn Áo Kha Nhĩ một cái:
- Còn có thể vì cái gì? Ta cho mật vệ đi thi hành hai nhiệm vụ: thứ
nhất là ám sát Khang Tư, thứ hai là nếu không thể ám sát Khang Tư thì
giết hại con dân ở Khang Tư lĩnh. Đáng tiếc! Không ngờ trời phạt lại
bùng nổ ngay lúc đó, thiên tai thịnh nộ khiến ta hoàn toàn mất đi mật vệ này rồi.
Trong mắt Áo Kha Nhĩ chợt lóe sáng, hắn không hỏi vì cái gì muốn ám sát Khang Tư, mà trực tiếp hỏi:
- Vì sao thay đổi thời tiết lại quấy nhiễu sự khống chế của giáo phụ ngài với ác ma vậy?
Đại giáo chủ nhặt chén rượu lên, tự rót đầy chén rượu uống cạn sau đó mới lên tiếng nói:
- Đừng tưởng là nhóm mật giáo chúng ta thật sự dựa vào loại dược vật
này nọ thành lập cơ sở, tuy rằng dược vật quả thật trọng yếu, nhưng lực
lượng trong cõi u minh cũng quả thật tồn tại. Chỉ cần nghĩ tới dược vật
mới có thể làm cho người ta không sợ sống chết, không sợ đau đớn, nhưng
nó có thể làm cho thân thể tách rời một lần nữa dung hợp lại không?
Không có lực lượng thần bí thì tuyệt đối không có khả năng xuất hiện
loại tình huống này.
- Ồ! Lực lượng thần bí đó như thế nào.”
Trong mắt Áo Kha Nhĩ lập tức toát ra tia sáng cực nóng, hắn thật
không tin chỉ đơn giản dựa vào dược vật liền có thể chế tạo ra ác ma như sinh vật xuất hiện trong truyền thuyết. Hiện tại nghe được Đại giáo chủ nói như vậy, Áo Kha Nhĩ có thể xác định suy đoán của mình.
Nếu chính mình có thể nắm giữ lực lượng thần bí này, vậy chẳng phải là muốn gió được gió muốn mưa được mưa sao?
Đại giáo chủ cười lạnh nói:
- Hừ! Hiện tại ngươi đừng nghĩ thu được lực lượng như vậy, biết Giáo
hoàng vì sao là Giáo hoàng không? Là bởi vì Giáo hoàng bệ hạ nắm trong
tay loại lực lượng này, bằng không ngươi nghĩ xem sao kẻ bề trên lại
hoàn toàn không thèm quan tâm bọn thủ hạ dưới tay tranh quyền đoạt lợi,
không thèm để ý tới bọn họ liều mạng khuếch trương lực lượng của bản
thân? Đó bởi vì những kẻ dưới tay tất cả hoàn toàn nằm trong tay khống
chế của bề trên, thoát ly ân sủng kẻ bề trên ban cho, vậy thì cái gì
cũng không còn.
Áo Kha Nhĩ ánh mắt tối sầm lại, không ngờ lực
lượng thần bí này lại trọng yếu như thế? Hơn nữa nghe ý tứ này dường như chỉ có Giáo hoàng mới có thể học tập được đây.
Đại giáo chủ liếc mắt nhìn Áo Kha Nhĩ một cái, cười nói:
- Áo Kha Nhĩ! Biết chuyện ta nói với ngươi là gì không? Biết vì cái
gì tuy rằng ta đau cắt da cắt thịt... nhưng vẫn phái mật vệ đi ám sát
Khang Tư không? Phải biết rằng ta sử dụng là Ác ma phấn cao cấp nhất!
Thế nhưng cứ như vậy mất đi, quả thực quá đau xót!
Nói đến này, trên mặt lão hiện ra vẻ thương tiếc xót xa.
Áo Kha Nhĩ là người tinh ranh, đương nhiên biết lão già này vì sao
luôn lập đi lập lại chuyện này, còn không phải là muốn từ nơi mình kiếm
được thứ gì đó để đền bù tổn thất thôi sao.
Tuy nhiên Áo Kha Nhĩ lập tức dồn sự chú ý vào phần đầu câu nói của lão Đại giáo chủ.
Đúng vậy, vì cái gì lại nói cho mình biết chuyện Giáo hoàng có được lực lượng thần bí chứ?
Dựa theo thân phận, bản thân mình tuy rằng được Đại giáo chủ nhận làm giáo tử, nhưng dựa theo bản ghi tên để suy xét, chỉ có thể xem như là
tín đồ mà thôi, căn bản không có tư cách biết chuyện cơ mật như vậy.
Nhìn thấy vẻ mặt mê hoặc của Áo Kha Nhĩ, Đại giáo chủ cười cười:
- Sở dĩ ta nói cho ngươi biết điều ấy, sở dĩ nguyện ý chịu đựng tổn
thất thật lớn, cũng phải phái mật vệ đi ám sát Khang Tư, bởi vì đây là
ta định đề cử ngươi trở thành người thừa kế Giáo hoàng.
- Người thừa kế Giáo hoàng?
Lần này đến phiên Áo Kha Nhĩ đánh rơi chén rượu trên sàn gỗ, hơn nữa
tròng mắt hắn gần như lồi ra khỏi hốc mắt, nghĩ đến vỡ đầu hắn cũng
không bao giờ nghĩ đến là vì nguyên nhân này!
Đại giáo chủ cười nói:
- Không cần giật mình kinh ngạc như vậy, hiện tại tuổi của Giáo hoàng đương nhiệm còn lớn hơn so với ta, cho nên dựa theo quy định bắt đầu từ trong giáo tông chọn ra người thừa kế, mà điều kiện thứ nhất của những
người thừa kế chính là cần phải có người đề cử. Ngươi không cần kỳ quái
vì sao người thừa kế không lựa chọn trong số các Đại giáo chủ chúng ta,
nếu các Đại giáo chủ chúng ta tuổi trẻ chừng ba mươi tuổi, vậy thì tuyệt đối không tới phiên các người tuổi trẻ ngươi.
- Nhưng vì
nguyên nhân gì tuyển ta mà không phải các giáo chúng khác chứ? Đừng nói
với ta rằng trong đạo giáo ngài nhiều năm như vậy nhưng lại không có thủ hạ dưới tay tâm phúc.
Áo Kha Nhĩ cũng không dám tùy tiện đáp
ứng chuyện này, ai biết đây là mỹ thực hay là độc dược chứ! Trước khi ăn nhất định cần phải làm rõ chuyện mới được.
- Ha ha! Bởi vì
con người ngươi chẳng những dã tâm mười phần, hơn nữa có được thế lực
vững chắc, trong đó quan trọng là... thế lực. Đừng thấy mật giáo chúng
ta rất lớn rộng, nhưng mà thế lực lại rất nhỏ. Có lẽ ngươi sẽ hỏi có
nhiều chư hầu như vậy để chúng ta lựa chọn, vì sao cố tình tuyển chọn
ngươi? Một là vì ngươi là thành viên trong nội bộ chúng ta, mà ngươi rất giả dối phi đạo đức, giả dối đến mức chính ngươi cũng cho là thật sự.
Biết vì sao ta nói như vậy không? Ngươi biết rõ ta phái người ám sát
Khang Tư đối với ngươi rất có lợi, ngươi lại làm không có chuyện gì xảy
ra, tuy nhiên cũng may mắn là như thế, nếu ngươi tỏ vẻ khiếp sợ, ta
ngược lại nhìn ngươi không khá nổi đâu.
Đại giáo chủ vẫn ung dung nói thẳng ra.
- Dạ! Vậy đa tạ giáo phụ tài bồi.
Áo Kha Nhĩ cũng là người thức thời, lập tức cười hì hì nói.
- Ừ! Chỉ cần ngươi nhớ kỹ ta là giáo phụ của ngươi là được rồi. Lần
này cắt đứt liên hệ với mật vệ đó, cũng không biết hai nhiệm vụ giao cho hắn có hoàn thành hay không. Tuy nhiên bất kể thế nào, Áo Kha Nhĩ ngươi cũng phải chuẩn bị sẵn sàng, ngay thời điểm chấm dứt trời phạt, ngươi
phải phát triển lực lượng ở đại lục, bán đảo Phi Ba này không lưu lại
được nữa rồi.
Đại giáo chủ vẫn không ngẩng đầu lên nói.
- Dạ!
Áo Kha Nhĩ nheo mắt thầm nghĩ: “Xem ra lão già này còn giấu một số
chuyện không cho mình biết đến đây! Không ngờ nói bán đảo Phi Ba không
lưu lại được? Chẳng lẽ các mật giáo bọn họ chuẩn bị tranh đoạt ruộng
thuốc trên bán đảo Phi Ba? Thực rất có khả năng, xem ra đúng là nên sớm
chuẩn bị mới được.
-------------
Đại lục Hi Nhĩ Đạt, tại địa giới Khi Hồng Quốc trước đây, toàn bộ Khi Hồng Quốc đã bị Hắc
Nham Quốc cùng Tử Tâm Quốc chiếm cứ hai phần ba, còn lại một phần ba thì bị Nhị hoàng tử Hắc Nham Quốc là Ân Nặc - Khám Tư Nạp - Uy Đặc chiếm
cứ, lấy Hoàng Kim Sư Tử làm cờ độc lập.
Nguyên các chư hầu của Khi Hồng Quốc trước đây, nếu không bị Hắc Nham Quốc cùng Tử Tâm Quốc
tiêu diệt, thì đều đầu phục Hoàng Kim Sư Tử.
Vốn các chư hầu
đó cho dù là cùng đường ngoài hai cường quốc cũng sẽ không lựa chọn
Hoàng Kim Sư Tử, đáng tiếc Hắc Nham Quốc và Tử Tâm Quốc bởi vì đều tự
nhận mình là kẻ thắng thế, hoàn toàn không thèm quan tâm tới các chư hầu đầu nhập vào, ngược lại còn chuẩn bị đuổi tận giết tuyệt bọn họ, để
thuận tiện lấy đất đai tưởng thưởng cho công thần mới.
Nếu đã không còn lựa chọn nào khác, các chư hầu đành phải đầu nhập vào Hoàng Kim Sư Tử vốn bọn họ cũng không xem trọng lắm.
Hoàng Kim Sư Tử này không biết do cực độ đói khát hay là quá chính
trực, dù sao cũng không cự tuyệt kẻ nào đến với mình. Gần như tất cả chư hầu còn sót lại đều được bọn họ tiếp nhận.
Có những kẻ hiểu
biết không khỏi lo lắng thay cho Hoàng Kim Sư Tử, bởi vì tiếp nhận vào
nhiều thế lực chư hầu phức tạp như thế, cho dù không xảy ra trường hợp
bị đảo khách thành chủ, thì cũng chia rẻ thành năm bè bảy phái.
Nhưng ngay tại thời điểm mọi người lo lắng, Hoàng Kim Sư Tử không biết đã dùng thủ đoạn gì, không ngờ lại khiến các chư hầu này tự nguyện
buông bỏ quân quyền của mình, đồng thời đều tỏ ý sẳn lòng giao lãnh địa
cho Hoàng Kim Sư Tử, chính mình chấp nhận đứng ở dưới sư tử thành kẻ
hưởng phúc.
Việc này tuy rằng khiến cho thế nhân phỏng đoán
lung tung, nhất là đám bộ hạ của các chư hầu đó kinh sợ không thôi,
nhưng gia chủ đã nói như thế cũng đã làm như thế, thì kẻ dưới còn có thể làm gì khác được chứ?
Bởi vậy, kẻ có dã tâm vốn hy vọng Hoàng Kim Sư Tử xảy ra nội loạn đều rất thất vọng. Hoàng Kim Sư Tử tiếp nhận
chư hầu xong không ngờ chỉ trong khoảng thời gian cực ngắn liền ổn định
cục diện, đồng thời thu dùng lực lượng của chư hầu mở rộng chính mình.
Vốn những kẻ lang thang cứ như vậy ở giữa giáp công của hai cường
quốc, lại không muốn đầu nhập vào bên nào, trừ một số bị nghiền nát như
quả trứng gà ngoài ra gần như không có lựa chọn nào khác.
Nhưng Hoàng Kim Sư Tử lại trái với lẽ thường, chẳng những vẫn duy trì
độc lập công bằng, còn có thể từ hai cường quốc kiếm được chút ưu đãi để tăng cường lực lượng chính mình.
Hoàng Kim Sư Tử sở dĩ có thể làm được như vậy, do hắn có được nhân số con dân tới gần cả vạn người,
lãnh thổ tới mấy trăm vạn cây số vuông, gần mười vạn thiết kỵ, gần ba
mươi vạn bộ binh tinh nhuệ!
Quân đội cường hãn giúp hắn vững chắc như đá tảng, bất cứ bên nào muốn nuốt gọn hắn đều phải chuẩn bị sứt đầu mẻ trán.
Ngoài ra, còn vì thân phận của Hoàng Kim Sư Tử.
Tuy rằng thân phận Thân vương của hắn trước đây sau khi độc lập đã bị Hắc Nham Quốc tước bỏ, nhưng hắn vẫn như cũ là thành viên hoàng tộc của Hắc Nham đế quốc, trong giới quan lại quý tộc ở dân gian, hắn vẫn có
danh vọng hiển hách như trước đây.
Hoàng đế Hắc Nham Quốc tuy
rằng tuyên bố hắn là phản nghịch, nhưng cũng không thể tùy ý làm bậy
triệu tập đại binh tấn công Hoàng Kim Sư Tử, một là sẽ để Tử Tâm Quốc có thể lợi dụng cơ hội, hai là sẽ khiến dân chúng nghĩ rằng Hoàng đế lòng
dạ hẹp hòi không có lượng bao dung. Bởi vì dân chúng phần lớn cho rằng,
chỉ cần tiêu diệt xong Tử Tâm Quốc, Hoàng Kim Sư Tử là người hiểu rõ
nhân tình tự nhiên sẽ một lần nữa trở về với quốc gia.
Nếu như vậy, Hoàng đế Hắc Nham Quốc cũng không sao cả.
Dù sao sau khi tiêu diệt Tử Tâm Quốc, nếu đệ đệ phản nghịch của hắn
không hiểu chuyện, lúc đó hắn có giết chết đệ đệ mình, dân chúng cũng sẽ đồng tình hoan hô mà không phải nhiều ý kiến chống lại như bây giờ.
Về phần Tử Tâm Quốc bên kia cũng là vì thân phận của Hoàng Kim Sư Tử.
Bọn họ biết rất rõ mối quan hệ hiện nay của Hoàng Kim Sư Tử cùng đại
ca hắn, cũng hiểu rõ mâu thuẫn của bọn họ, chỉ hận không thể thấy Hoàng
Kim Sư Tử hùng mạnh lên, chạy về Hắc Nham Quốc tranh quyền đoạt lợi dẫn
tới chấn động rung chuyển đất nước, vì thế Tử Tâm Quốc đâu muốn tiêu
diệt Hoàng Kim Sư Tử, để giúp không cho Hắc Nham Quốc giảm đi mối họa
tâm phúc lớn đó chứ!
Cũng bởi vì hai cái ý tưởng của tầng lớp
trên như vậy, hơn nữa Hoàng Kim Sư Tử cũng không phải dễ đối phó, đồng
thời hai cường quốc đều có quan viên quý tộc bị hắn mua chuộc ở một bên
khuyên cản, vì lý do đó nên Hoàng Kim Sư Tử mới có thể yên ổn nhiều năm
như vậy.
Tuy nhiên, hôm nay sự yên bình của Hoàng Kim Sư Tử đã bị đánh phá. Cục diện đánh vỡ thế yên bình này không phải ai khác,
chính là chủ nhân của vùng lãnh thổ này, chính là bản thân Hoàng Kim Sư
Tử.
Trên quảng trường rộng lớn tại thành Sư Tử kia, lúc này đã tập trung đông nghìn nghịt quân đội võ trang hạng nặng, bên cạnh cũng
chen chúc đầy dân chúng, nhưng hơn mười vạn người tập trung cùng một
chỗ, lại không có mảy may một chút tiếng động nào.
Không có
người nào quan tâm tới thời tiết âm u, không có ai để ý tới tiếng hạt
mưa rơi tí tách trên người, càng không có kẻ nào để ý tới vào thời điểm
thiên tai buông xuống, còn làm ra loại chuyện thật ngược đời này. Tất cả mọi ánh mắt đều tập trung vào gã võ sĩ trên đài duyệt binh.
Người võ sĩ này mặc khôi giáp màu vàng kim, có tóc màu vàng kim, tướng
mạo cương nghị tuấn mỹ, dưới ánh đuốc chiếu rọi xuống, cả người hắn
giống như một thiên thần hiện ra giữa vầng mặt trời, có một loại thần bí khó thể diễn tả thành lời.
Không cần nhiều lời, có thể đứng ở chỗ này cũng chỉ có Hoàng Kim Sư Tử: Ân Nặc - Khám Tư Nạp - Uy Đặc.
Ân Nặc - Khám Tư Nạp - Uy Đặc nhìn quét một vòng đám người dày đặc
dưới đài, “xoát” một tiếng hắn rút thanh kiếm vàng ánh bên hông chỉ lên
bầu trời, sau đó hô lớn:
- Hỡi các con dân của ta! Hỡi các
binh sĩ của ta! Thời khắc chúng ta chờ đợi nhiều năm đã đến! Hãy kích
thích luồng máu nóng và lòng cuồng nhiệt chúng ta tích tụ nhiều năm! Hãy mang đến hy vọng cho đại lục Hi Nhĩ Đạt! Hãy mang đến hòa bình vĩnh cửu cho vùng đất mẹ dưỡng dục chúng ta đi! Toàn quân xuất động!
“Vạn tuế!”
Tiếng hoan hô đinh tai nhức óc vang vọng khắp chân trời, sau đó đội
quân đông nghịt liền theo hai lá cờ Hoàng Kim Sư Tử rời khỏi thành thị,
phân biệt một hướng đi về Hắc Nham Quốc và một đi về phía Tử Tâm Quốc.
Có thể đoán trước được: bất cứ ai cũng không hề nghĩ đến lại có người phát động chiến tranh vào thời điểm trời phạt buông xuống. Khởi đầu
khẳng định sẽ là thế như chẻ tre có thể đánh cho đối phương hôn mê mất
phương hướng. Tuy nhiên, sau đó khi đối phương có chuẩn bị, sẽ không
biết còn có thể bảo trì thế công như vậy hay không. Thậm chí thật có thể bởi vì bị kích thích quá mức cuồng tính đối phương sẽ phản kích lại thì thế nào đây?!?!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...