Tại địa phương nô lệ đang lao động, cũng được tổ chức lại, hơn nữa được
phân phát binh khí. Những nô lê đó đến bảy tám phần là tù binh của quân
Khang Tư, tố chất quân sự so với người bình thường tốt hơn nhiều, trang
bị vũ khí rồi thành lập biên chế, rất nhanh một vài đại đội nô lệ được
võ trang thành lập xong, sau đó dưới sự thống lĩnh của những Đại đội
trưởng được cử đến, theo sát quân Khang Tư chạy tới cùng một hướng.
Về phần lo lắng nô lệ sẽ bạo động sao? Đây là chuyện không cần lo lắng.
Lấy mọi việc đối lập mà so sánh, thử ngẫm xem đãi ngộ của nô lệ hiện
tại, so với tham gia quân ngũ trước kia, ngẫm xem quân Khang Tư phi
thường minh bạch trong yêu cầu tăng cấp bậc, so với người ở địa phương
khác cho dù có năng lực không những không được đề bạt còn bị người khác
ngầm chiếm công huân, đãi ngộ đối với bình dân thậm trí không bằng đãi
ngộ của nô lệ ở quân Khang Tư, nếu như vậy, kẻ ngốc cũng biết chọn lựa
thế nào.
Cát Cát trước kia chính là một nô lệ đã lựa chọn như thế.
Hắn mới mười bảy tuổi liền bị bắt, cũng không thừa nhận mình là tù
binh, bởi vì hắn ngay cả đao cũng chưa từng cầm, như thế có thể là tù
binh sao?
Tuy nhiên mọi người đối với vấn đề này đều cười
nhạt, hiện tại quân Khang Tư chỉ có nô lệ không có tù binh, một khi đã
như vậy ngươi còn phân biệt rõ ràng mình phải hay không phải tù binh để
làm gì? Chẳng lẽ còn muốn thoát khỏi thân phận nô lệ này hay sao? Đừng
có nắm mơ giữa ban ngày!
Suy nghĩ của Cát Cát đúng là như thế, đáng tiếc không được tán thành.
Vốn dựa theo sự lanh lợi của hắn, lúc thời điểm quân Khang Tư đánh
tới lấy điều kiện ba thượng dân để thuần phục là việc dễ dàng. Đáng
tiếng, chủ nhân của hắn lại điên cuồng kêu gào phải phá nhà kháng địch,
một gia tộc tiểu cường hào từ trên xuống dưới, già trẻ gái trai bao gồm
cả người gác cổng cũng chỉ ba bốn mươi người, không ngờ chủ động tiến
đánh quân Khang Tư biên chế vượt qua một đại đội.
Kết quả có
thể nghĩ, gia tộc tiểu cường hào này trong nháy mắt bị tiêu diệt, Cát
Cát còn chưa kịp phản ứng chuyện gì phát sinh đã biến thành nô lê như
vậy.
Khi nghe được mình trở thành nô lệ, Cát Cát đã nghĩ mình
chưa thể tới mức thế này, lúc đó tự nhận thấy mình quá xui xẻo, cũng bắt đầu mưu tính làm thế nào thoát khỏi doanh nô lệ.
Nhưng cuộc sống kế tiếp, khiến Cát Cát chấn động.
Ngay hôm bước vào doanh nô lệ và bắt đầu đăng ký tính danh thân phận, sau đó lĩnh vật phẩm được phát, Cát Cát cùng rất nhiều người giống
nhau, trợn mắt há mồm nhìn những đồ vật trong tay, một bộ dụng cụ đánh
răng rửa mặt chải đầu, ba bộ quần áo tắm, hơn nữa mấy thứ này không ngờ
hoàn toàn mới! Thời gian mình làm tôi tớ cho người ta cũng chỉ được một
bộ quần áo mới, hiện tại làm nô lệ ngược lại có tới ba bộ?!
Đến giờ ăn bữa cơm đầu tiên ở doanh nô lệ, mọi người lại kinh ngạc, đồ
ăn không ngờ là ngô khoai, rau cải xào, canh rau cải, mà số lượng lại
không hạn chế!
Biết những điều này, những người như Cát Cát
lập tức cho rằng bản thân đang ở thiên đường, không cần kỳ quái, ở thời
đại này, thiên đường mơ ước chính là đơn giản như vậy. Bởi vì ngay cả
gia tộc cường hào món ăn chính cũng đã sớm đổi thành ngô khoai rồi.
Thời đại quân phiệt hỗn chiến, một hồi đại chiến qua đi để lại cái
gì? Người già, đói khát, bệnh tật khắp nơi. Lương thực vô cùng thiếu
thốn!
Đạo lý rất đơn giản, quân phiệt tác chiến chỉ theo đuổi
thắng lợi, cho nên đánh giặc đánh tới thời điểm kịch liệt, thậm chí sẽ
bắt toàn bộ nam tráng trong phạm vi khống chế biên vào quân đội, một hồi đại chiến qua đi, hai bên tử trận nhiều ít bao nhiêu trai tráng chưa
nói tới, nơi thất bại nhất chính là đồng ruộng tuyệt đối sẽ bị hoang phế hơn phân nửa.
Một vài kẻ thất bại mất trí, vì trả thù người
thắng trận, thậm chí sẽ thiêu hủy toàn bộ lương thực dự trữ cùng đồng
ruộng. Cứ như thế lương thực không thiếu mới lạ.
Bởi vậy thời
gian quân phiệt cắt cứ ở đế quốc tuy cũng không dài, nhưng tráng đinh
của đế quốc đã ít đi không dưới 10%, sản lượng lương thực cũng thấp đến
nỗi ngay cả số nhân khẩu hiện có cũng không đáp ứng nổi, càng không cần
phải nghĩ tới cái gì tăng gia sản xuất.
Cho nên ở thời đại
này, mọi người đều cũng trải qua bữa đói bữa no, hiện tại thấy được thực phẩm có thể ăn no, vậy còn không lo mà ăn cho trương bụng ra!
Cát Cát cũng giống những người khác đều cho rằng cứ chống đỡ được cái
dạ dày không rỗng đã, nếu có thể vẫn có cơm ăn no như vậy, cho dù làm nô lệ cũng không việc gì.
Phải biết rằng ngay cả sĩ quan cấp
thấp cũng không có khả năng ăn cơm no bụng, chứ đừng nói tới những tiểu
binh. Đến nỗi có thể đòi hỏi một chút chất béo hay không ư? Ta van
ngươi! Thời đại này ngay cả gia chủ cũng chưa từng dư thừa lương thực,
ai còn dám yêu cầu nhiều như vậy?
Một bữa cơm khiến cho Cát
Cát lo lắng bất an trong lòng vốn có ý chống đối liền hạ xuống mức thấp
nhất, mà bố trí nhóm tổ xong, sau khi quan viên doanh nô lệ tuyên đọc
quy củ, Cát Cát càng ngạc nhiên vui mừng phát hiện, một nô lệ như hắn,
dường như ngoại trừ không có tự do không có ngày nghỉ không có lương
bổng ra, dường như cùng với khi làm quản gia lúc trước cũng không có gì
khác biệt.
Còn như vấn đề quan viên nô lệ nói, chỉ cần biểu
hiện tốt có thể thoát ly thân phận nô lệ, toàn bộ doanh nô lệ không có
mấy người tin tưởng. Bởi vì cái loại thủ đoạn treo củ cải đằng trước, dụ dỗ người ta gấp rút lên đường này, ngay cả nông dân ở thôn quê cũng có
thể sử dụng thành thạo, ngươi nói xem có người nào lại đi tin tưởng loại chuyện bánh ngọt từ trên trời rơi xuống chứ?
Tuy nhiên Cát
Cát vui mừng không được bao lâu, bởi vì sau đó hắn hiểu được, tuy rằng
đãi ngộ không tồi, nhưng nô lệ chính là nô lệ.
Đầu tiên so với kỷ luật quân đội còn muốn nghiêm khắc hơn, những kỷ luật này đều không
thể vi phạm, bởi vì một khi vi phạm không bị đánh đến chết, thì cũng
trực tiếp bị xử tử.
Tiếp theo là bị cưỡng bức lao động rất
nặng nề lại nguy hiểm, cho đến giờ phút này Cát Cát mới bừng tỉnh ra,
khó trách quân Khang Tư dám tuyên truyền bốn phía con dân của quân Khang Tư không phải lao động cưỡng bức, thì ra đều là bắt những nô lệ như
mình làm thay cho.
Vốn Cát Cát không chịu nổi lao động cưỡng
bức nhiều như vậy, ý định chạy trốn lại bắt đầu nảy sinh, phần lớn nô lệ bởi vì vướng bận người nhà không dám chạy trốn, nhưng Cát Cát xuất thân cô nhi không phải băn khoăn chuyện này.
Nhưng đãi ngộ được ăn no lại khiến hắn thấy khó xử, Cát Cát không hổ là người cơ trí, hắn
trước hết không lo chuyện có thể chạy thoát hay không, mà là suy tư mình chạy thoát thì sẽ được cái gì.
Không cần nghĩ nhiều, khẳng
định là bị quân phiệt khác bắt làm binh lính đỡ đạn, khi đó đừng nói tới có được ăn no hay không, thậm chí ngay trận chiến đầu tiên cũng có thể
khiến mạng nhỏ của mình không còn nữa.
Một sự đối lập như thế, kẻ ngốc cũng biết nên lựa chọn thế nào. Cát Cát tất nhiên thông minh
hơn kẻ ngốc, đương nhiên lựa chọn việc có lợi với mình.
Lại
nói nhân loại là một loại sinh vật rất không tự trọng, càng được bảo vệ
thì lại càng yếu ớt, càng được thương hại có thể càng trở nên tàn lụi vô dụng, mà càng phá hủy thì càng manh mẽ, không để ý tới cũng có thể
thịnh vượng trưởng thành.
Dưới sự trợ giúp ăn no không phải lo bữa, Cát Cát rốt cục nhịn xuống bắt đầu một đoạn thời gian lao động
gian khổ nữa, sau đó dần dần trở thành thói quen, đến khi khiến cho cơ
thể toàn thân trở nên rắn chắc như đá tảng, Cát Cát cũng không còn cho
rằng lao động hiện tại có gì là vất vả nữa.
Chỉ là hiện tại
Cát Cát vẫn còn nghĩ về tự do, dù sao nô lệ đều có đãi ngộ như vậy, mà
dân đen cao hơn nô lệ một bậc hẳn là đãi ngộ cũng tốt hơn so với nô lệ.
Nhưng bởi vì chưa từng gặp qua dân đen nên không biết đãi ngộ của họ là
thế nào, cho nên cái loại hấp dẫn này cũng không quá quyết liệt.
Dần dần, Cát Cát đã nghĩ đến việc mình sẽ giữ thân phận nô lệ như vậy mà sống cả đời, hắn đã hoàn toàn quen với cuộc sống cứ vùi đầu vào lao
động khổ cực rồi có cơm ăn có áo mặc có chỗ ngủ, hiện tại có đuổi hắn ra khỏi doanh nô lệ, hắn cũng không muốn, bởi vì hắn không biết phải thu
xếp cuộc sống của mình như thế nào.
Hậu quả không động não trong một thời gian dài chính là khiến cho não trở nên trì trệ.
Đúng lúc Cát Cát hơi có xu hướng rơi vào trạng thái như cái xác không hồn, thì một tiếng sét đã đánh thức hắn.
Trong một lần toàn thể tập hợp, quan viên doanh nô lệ đọc danh sách
một đám nô lệ, lúc đó còn tưởng rằng những nô lệ đó vi phạm kỷ luật sẽ
bị xử phạt, nhưng không nghĩ tới quan viên nô lệ tuyên bố bọn họ là
những người có biểu hiện tốt, từ nay thoát ly thân phận nô lệ trở thành
dân đen, một vài người mệnh tốt không ngờ còn trở thành thứ dân!
Cát Cát trợn mắt há mồm nhìn những nô lệ đó hưng phấn nhận huy
chương, sau đó nhanh chóng rửa mặt trải đầu một phen, thay bộ quần áo
mới rồi đeo huy chương vào, cuối cùng là bộ dáng rụt rè đi tham dự yến
tiệc mừng do quan viên tổ chức cho bọn họ.
Cát Cát không biết những người khác nghĩ như thế nào, hắn chỉ biết ánh mắt của mình đang
đỏ bừng vì đố kỵ, lại nuối tiếc cùng hận không thể hái cái đầu của mình
xuống đá cho mấy đá!
Thật quá ngu ngốc mà! Như thế nào mà vẫn còn ăn no làm việc mệt rồi lại ngủ, mình là súc vật hay sao?
Không ngờ không tin lời quan viên nói?! Những ngày trước nếu biểu
hiện tốt hơn, vậy bây giờ ngồi trong yến tiệc kia sẽ có một vị trí là
mình rồi!
Phỏng chừng mọi người đều suy nghĩ giống nhau, sau
khi những dân tự do mới kia thoát ly doanh nô lệ, toàn bộ doanh nô lệ
không thấy một bóng người nào nhàn hạ, tất cả mọi người đều liều mạng
làm việc.
Cho dù biết việc đề bạt như thế mỗi năm chỉ có một
lần, mọi người cũng không có giảm bớt nhiệt tình, bởi vì đề bạt này
không có hạn chế số lượng, cũng đã nói rõ chỉ cần toàn bộ mọi người
trong doanh biểu hiện tốt, toàn bộ doanh được hủy bỏ thân phận nô lệ
cũng có thể!
Ngay trong lúc mọi người đang bận rộn, một tiếng
nói không khác gì tiếng sấm vang lên bên tai Cát Cát. Quân Khang Tư
tuyển chọn số lượng binh sĩ nhất định từ trong nô lệ!
Trong
phạm vi thế lực của quân Khang Tư mọi người đều biết, quân Khang Tư
tuyệt đối là đại danh vinh hoa phú quý! Ở trong quân Khang Tư cho dù
chết trận cũng có thể nhận được tiền trợ cấp, càng không phải nhắc tới
ban thưởng khi lập được công huân.
Trọng yếu hơn một chút
chính là, chỉ có tham gia quân ngũ mới có thể có cơ hội thu hoạch ba đầu địch nhân, ba điểm công huân mới có thể đạt yêu cầu cơ bản thăng lên
làm thượng dân a!
Thân phận thượng dân! Nghĩ tới đó, nước
miếng Cát Cát liền chảy xuống, thân phận đó chính là đại biểu cho hai
mươi mẫu nông điền vĩnh viễn nha!
Cát Cát hiểu rõ, tin tức này khi công bố xuống dưới, toàn bộ doanh nô lệ đều sẽ sôi trào, bởi vì máu trong thân thể mình cũng đã sớm nóng toàn thân rồi.
Ngay sau
đó thời điểm quan viên doanh nô lệ tuyên bố doanh chỉ có danh sách một
trăm người, đầu tiên không khí nhanh chóng đọng lại một chút, sau đó một đám mây đen tạo bởi hơi thở lo âu xuất hiện trên bầu trời doanh nô lệ,
Cát Cát biết những người khác cũng giống như mình đang thực sự lo lắng.
Nếu không phải có quy củ mưu hại đồng bạn bị xử tử đè nặng, sợ rằng hành động đánh bất tỉnh sẽ lập tức được tiến hành.
Nhìn lại cơ thể rắn chắc của mình lần nữa, còn có khí lực cường đại
nữa, Cát Cát ngược lại có chút không yên lòng, bởi vì hắn biết năng lực
của mình ở trong doanh cũng không ở trong một trăm người đứng đầu, xem
ra lần này không có hy vọng gì rồi.
Kết quả giống như Cát Cát
suy nghĩ, mình rớt rồi! Tuy nhiên hắn cũng không kêu trời kêu đất như
những người khác, ngược lại thầm vui sướng.
Một trăm tên lợi
hại nhất doanh được chọn đi rồi, mình hiện tại thực lực tuyệt đối là số
một số hai, lần sau cho dù chỉ chọn mười người thì mình cũng chắc chắn
được chọn, chỉ phải đợi một đoạn thời gian mới có thể như mơ ước mà
thôi, hắn không tin quân Khang Tư từ nay về sau lại không cần mở rộng
quân đội nữa.
Cát Cát cứ như vậy vừa cố gắng làm việc, vừa
liều mạng rèn luyện, vừa ngây ngốc chờ đợi, rốt cục đợi đến sau khi có
tin quân Khang Tư chào mời được một quân phiệt, tiêu diệt một quân
phiệt, thâu tóm ba quân phiệt, Cát Cát vui mừng nhảy dựng lên, địa bàn
trở nên lớn như vậy, khẳng định cần càng nhiều binh lực trong tay, cơ
hội của mình tới rồi. Đáng tiếc, lệnh tuyển binh không có truyền đến,
ngược lại chuyển đến hơn vạn nô lệ cường tráng vào doanh.
Nhân số gia tăng, khiến quan viên quản lý doanh nô lệ không đủ, những nô lệ
lão làng như Cát Cát tự nhiên được đảm nhiệm chức vụ tiểu đầu mục như
Đội trưởng vậy.
Đối với bổ nhiệm này Cát Cát không có gì vui
mừng, một là chức vụ này không phải chức quan chính thức, cho dù mình
quản lý một ngàn người, thì vẫn chỉ là thân phận nô lệ, nhìn thấy bình
dân phải thi lễ, không có gì quá cao hứng cả.
Hai là trong hơn vạn người mới tới này có ít nhất hơn trăm người có thể chống lại mình,
chỉ riêng đội ngũ của mình cũng đã có ba người như thế, mình mới chỉ có
bốn thủ hạ thôi, chuyện tình không có thiên lý như thế phát sinh bên
người, làm sao có thể khiến mình cao hứng chứ!
Vào lúc Cát Cát lo được lo mất một đoạn thời gian dài, các cụ già phụ nữ và trẻ em
trong doanh nô lệ đột nhiên thu thập hành lý lui về phía trong địa bàn
quân Khang Tư, mà các nô lệ cường tráng bắt đầu được tổ chức thành nhóm, một đại đội được thành lập xong, lập tức một Đại đội trưởng mặc quân
phục đế quốc kỳ lạ xuống tiếp quản.
Vì sao lại kỳ lạ? Rất đơn giản, quân hàm là binh nhất, nhưng cấp bậc thân phận lại là huy chương Cường võ sĩ hạ giai.
Các nô lệ vốn đang có chút khinh thường binh nhất này lập tức cung
kính vạn phần, Cát Cát lại tức giận chỉ muốn đá vào đầu ba gã đầu đất
trong đội ngũ của mình để cho bọn hắn thông mình lên một chút.
Cát Cát bời vì có mục tiêu truy cầu khiến cho đại não một lần nữa linh
hoạt lên, chính thế nên thuộc làu tin tình báo mà mình nhờ quan hệ có
được, sĩ quan quân hàm thấp nhưng cấp bậc cao như vậy toàn bộ đều là
thân tín của Đốc quân đại nhân, khinh thường bọn họ chẳng khác nào tự đi tìm chết.
Đại đội trưởng này không nói lời gì vô ích, chỉ nói một câu:
- Quân địch xâm lấn, các ngươi được bố trí vào đội dự bị.
Sau đó để cho mỗi người nhận một thanh trường thương.
Ngay từ lúc đầu mọi người còn có chút trì trệ, tuy nhiên Đại đội trưởng kia không biết nghĩ đến cái gì hô lớn:
- Nghe cho rõ! Tác chiến lần này, các ngươi lập được công huân sẽ
được đãi ngộ như quân chính quy, lão tử có thể thăng tiến hay không là
nhờ biểu hiện của các ngươi!
Cầm lấy trường thương Cát Cát
nghe vậy liền kích động một trận, không ngờ tới đợi lâu như vậy thời cơ
rút cuộc cũng đến, lập tức hô lớn:
- Vì đại nhân dốc sức!
Có hắn làm gương, những nô lệ khác mới thanh tỉnh lại cũng lập tức
lớn tiếng tán dương! Bọn họ đều hiểu cuộc sống của mình sau này thành
cái dạng gì, thì phải xem xem lần bán mạng này bán được thế nào.
Trên đường đi, Cát Cát một tay vỗ thanh đao nơi thắt lưng một tay cầm trường thương, không kìm nổi tự khen mình thông minh, lúc đó mình là
người đầu tiên hùa theo lời nói của Đại đội trưởng, khiến cho Đại đội
trưởng chú ý tới mình, thời điểm xuất phát, Đại đội trưởng không ngờ có
qua có lại tặng cho mình một thanh khảm đao.
Trên chiến trường có thêm một binh khí ngắn, tuyệt đối là cơ sở quan trọng để bảo mệnh và lập công.
Một nô lệ thân hình có chút gầy yếu, kéo thanh trường thương thở hổn hển chạy tới:
- Đội trưởng, thuộc hạ từ thân vệ của Đại đội trưởng nghe được tin
tức, địch nhân xâm lấn lần này là quân phiệt tỉnh Hải Tuyền, Đốc quân
đại nhân đã triệu tập binh lực gần bốn lữ đoàn để chặn đánh.
- Tốt! Cẩu Oa ngươi thực không tồi, hỏi thăm tin tức quả thật có bản lĩnh!
Cát Cát rất vui mừng khen ngợi một trong bốn thủ hạ cấp dưới.
Nô lệ này tuổi so với mình sai biệt không nhiều, lúc gặp được cũng
giống như mình bị gia chủ liên lụy, Cát Cát không thể tránh né mà coi
hắn như mình trước kia, cho nên cũng không kiềm chế nghĩ rằng sẽ chiếu
cố cho nô lệ này.
Cẩu Oa được khen ngợi có chút ngượng ngùng, nhưng nhớ tới chuyện gì lại nói:
- Đội trưởng! Lần này còn nghe được một tin, nghe nói Đốc quân đại
nhân mở ra hệ thống đổi cái gì đó, có thể lấy mười điểm công huân đổi
lấy cái bình gì đó, nhưng còn nói bình đổi được có thể chuyển nhượng.
Đội trưởng nói xem cái bình gì đó đáng giá vậy sao? Không ngờ có thể
đổi mười điểm công huân! Bọn họ bị choáng rồi phải không? Mười điểm công huân có thể đổi lấy sáu bảy mươi mẫu nông điền đó!
Nói đến câu sau thần tình Cẩu Oa liền mê hoặc.
Không trách hắn như thế, phải biết là một binh lính thân phận bình
dân tiến vào quân đội, vẫn cần phải đạt được ba điểm công huân mới có
khả năng trở thành thượng dân, mà chỉ trở thành thượng dân mới có cơ hội trở thành võ sĩ hoặc văn sĩ, nói cách khác thượng dân là điểm xuất phát tiến vào sĩ tộc!
Hiện tại, cái bình chó má gì đó không ngờ lại phải ba thượng dân mới đổi được? Đầu óc thật sự bị hỏng rồi!
Cát Cát đầu tiên thần sắc ngưng trọng hỏi:
- Tin tức có đáng tin không?
Cẩu Oa vội gật đầu nói:
- Đáng tin! Chính miệng Đại đội trưởng nói, nhưng còn nói tin tức này sắp ban bố toàn bộ lãnh địa. Cái bình này rốt cuộc là bình gì? Không
ngờ đến mức cần phải thông báo đến toàn bộ lãnh địa? Rất choáng váng
đúng không?
Thượng tầng quân Khang Tư đối với việc xưng hô khu vực là phạm vi thế lực bên mình, vốn khống chế cách xưng hô sao cho
khiêm tốn, kẻ thù bên ngoài thì sử dụng địa bàn Khang Tư, xưng hô địa
bàn Khang Tư như vậy, đối với những cấp dưới trực tiếp xưng hô là Khang
Tư lĩnh.
Trong mắt người đời, khống chế phiến thổ địa chính
là lĩnh chủ phiến thổ địa đó, tuy rằng không hợp pháp, nhưng là hợp tình hợp lý.
Cát Cát lập tức ngạc nhiên vui mừng nói:
-
Bọn họ cũng không ngốc! Ngươi cũng không biết cái bình đó là bình gì,
vậy cũng có thể đã từng nghe qua Sư đoàn một tổn thương khi công thành
là vì cái đó không.
Cẩu Oa lập tức vẻ mặt khiếp sợ nói:
- Trời ạ! Cái bình này chính là bình bảo mệnh trong truyền thuyết chỉ cần có một bình liền có thể bảo toàn tính mạng sao?
- Đúng vậy, không nghĩ tới Đốc quân đại nhân không ngờ giải trừ lệnh
cấm, đồng ý dùng công huân để đổi bình bảo mệnh, phải biết rằng loại
bình bảo mệnh này chỉ có sĩ tộc mới có khả năng được phân phối, hơn nữa
không đến thời khắc nguy cấp đến tính mạng căn bản không dám sử dụng,
càng không cần phải nói chuyển nhượng cho người khác! Hiện tại không ngờ chỉ cần mười điểm công huân có thể đổi..Ách...
Cát Cát nói
đến đây đột nhiên mắt choáng váng, nghe ra cần mười điểm công huân dường như rất ít, cũng chính là mười đầu địch nhân, nhưng chỉ là ý muốn, giết người làm sao dễ dàng như vậy, chỉ sợ ngay cả một người cũng chưa giết
được đã bị người ta chém rớt đầu rồi.
Cát Cát nhíu mày suy
nghĩ về những điều đó, lúc nhìn đến ba thủ hạ bộ dáng thật thà, thân
hình bưu hãn, có võ có lực, đang ngốc đại, linh quang chợt lóe, nhớ tới
quân quy quân Khang Tư đại đa số là phỏng theo quân quy của quân đội đế
quốc, cho nên trong quân quy quân Khang Tư quy định, công huân sĩ quan
chỉ huy dựa theo công huân toàn thể binh sĩ dưới trướng rồi tính một
phần mười.
Nói cách khác chỉ cần ba tên đại ngốc này xử lý một trăm quân địch, đội trưởng như hắn được hưởng mười công huân đó! Phải
rồi! Đó là một biện pháp dễ làm, mình phải thu mua ba tên đại ngốc này
nhiều hơn mới được.
Cát Cát giờ phút này nhưng thực ra lại quên chuyện ba thủ hạ dưới tay có năng lực tiêu diệt một trăm địch nhân hay không.
Trên đường đi Cát Cát đều hành động lôi kéo ba thủ hạ của mình, đến
thời điểm Cát Cát đã có thể xác định thủ hạ của mình đối với mình chỉ có nghe lệnh mà làm, thì đội ngũ dừng lại.
Cát Cát nhìn thấy
quân chính quy vẫn đi về phía trước như cũ không dừng bước, không khỏi
phái Cẩu Oa tìm hiểu chung quanh một chút, phát hiện ra dừng lại tại khu vực này toàn bộ đều là binh lính nô lệ thuộc biên chế hậu cần.
Chứng kiến binh lính nô lệ nhìn không thấy điểm cuối, Cát Cát âm thầm tặc lưỡi.
Quân Khang Tư rốt cuộc biến bao nhiêu người thành nô lệ đây! Nhiều nô lệ tập trung một chỗ như vậy cũng không sợ có người kích động tạo phản
sao? Hiện tại tất cả nô lệ đều có vũ khí đó!
Chỉ là Cát Cát lập tức xóa bỏ ý niệm nguy hiểm này trong đầu.
So sánh đại đội trưởng còn có nhân viên hậu cần với những người bọn
hắn và nhân số nô lệ căn bản kém xa, nhìn trên mặt bọn hắn chẳng những
không có chút lo lắng gì ngược lại sắc mặt vui mừng, Cát Cát biết, đối
phương khẳng định có cơ sở để dựa vào, bằng không làm sao còn có thể
thoải mái tự tại như thế, nên trong lòng run sợ đã sớm cả người phát
run.
Trong lúc miên man suy nghĩ, dưới chỉ dẫn của Đại đội
trưởng, theo nhân viên hậu cần lĩnh nhận một phần lương khô một túi
nước, còn có một nhóm dụng cụ đào đất, mỗi ngũ còn thêm hai cái xe goòng một bánh dung lượng đại khái hơn một mét khối nữa.
Mang theo
mấy thứ này đi vào một mảnh bình nguyên, phát hiện vô số nhóm binh lính
nô lệ, chi chít binh lính nô lệ dựa theo biên chế đại đội, chia làm năm
nhóm khổng lồ tập kết ở nơi này.
Đại đội trưởng kia rất vui mừng đứng trước mặt các binh lính nô lệ hô lớn:
- Nghe rõ đây! Đốc quân đại nhân tự mình hạ lệnh, ở nơi này đào một
chiến hào rộng năm thước sâu bẩy thước dài hai mươi kilomet!
Đại đội chúng ta đảm nhiệm chính là đoạn giữa chiến hào dài khoảng bốn
năm trăm mét, mỗi ngũ phụ trách ba thước. Vị trí ta đứng là điểm trung
tâm của đại đội ta.
Đám người Cát Cát tất cả đều há miệng, năm người đào ba thước, nghe thì có vẻ như rất ít, nhưng chớ quên, đây chỉ
là chiều dài, mà rộng là năm thước, còn cần phải sâu bảy thước!
Tuy rằng không biết đào bao nhiêu đất, nhưng có thể khẳng định đây là
công việc rất lớn! Những người mình làm đến chết cũng không có khả năng
hoàn thành nhiệm vụ!
Đang lúc những người này muốn xôn xao, Đại đội trưởng rất có khí thế vung tay lên hô:
- Đốc quân đại nhân vì để cho các ngươi cố gắng hoàn thành nhiệm vụ,
đặc biệt ưng thuận mức thưởng! Chỉ cần trong ba ngày hoàn thành nhiệm
vụ, mỗi ngũ thưởng mười công huân!
Nghe nói như thế, tất cả
những binh lính nô lệ như Cát Cát hai mắt đều đỏ bừng nước miếng chảy
ròng ròng, điều này có nghĩa là mỗi người được hai công huân, lập tức
thoát ly thân phân nô lê trở thành thứ dân! Mà dựa theo nguyên tắc một
phần mười, Đội trưởng tự động được thêm một phần công huân! Cũng chính
là hoàn thành nhiệm vụ lập tức trở thành hạ dân!
Nhìn thấy tình cảnh nhiệt khí kinh người, Đại đội trưởng như cố ý gội một gáo nước lạnh nói:
- Nhưng là, trong bốn ngày hoàn thành mỗi ngũ chỉ có năm công huân,
năm ngày thì mỗi ngũ một công huân, sáu ngày thì không có công huân gì!
Còn như qua sáu ngày vẫn chưa hoàn thành thì xử tử toàn ngũ!
Nói những lời sau cùng, vẻ mặt Đại đội trưởng âm trầm hẳn lên.
Mọi người nghe nói như thế, trong lòng run lên, mọi người hiểu được
đây là quân lệnh, không thể cò kè mặc cả, nếu sáu ngày còn chưa hoàn
thành, thực sự toàn ngũ bị chém đầu a!
Chứng kiến sắc mặt mọi người đều biến thành tuyết trắng, Đại đội trưởng đắc ý cười, dường như cố ý đùa giỡn nói:
- Đương nhiên, Đốc công đại nhân công chính liêm minh, cho rằng công
việc thưởng phạt rất quan trọng, cho nên trong một ngày hoàn thành sẽ
thưởng gấp đôi! Nhớ kỹ, là gấp đôi, tức là mỗi ngũ hai mươi công huân!
Tất cả nô lệ ánh mắt lại trở nên đỏ bừng! Đặc biệt là những đội trưởng lại từ hồng chuyển sang tái rồi!
Cát Cát tính toán hoàn thành trong một ngày một chút, ngoại trừ bản
thân được thưởng bốn điểm ra, còn thêm sĩ quan hai điểm, sáu điểm công
huân khiến cho mình lập tức trở thành thượng dân, ánh mắt cũng lập tức
tái đi, thượng dân? Trời ạ! Mình không ngờ có thể nhảy một phát thành
thượng dân! Chỉ cần trong một ngày hoàn thành nhiệm vụ là có thể? Bánh
từ trên trời rớt xuống sao?
Vốn bình dân là không có giai
cấp, nhưng ai kêu bình dân cần ba công huân mới có khả năng trở thành
thượng dân chứ, cho nên tự nhiên mới có đề bạt lên cấp trên xưng hô
những bình dân không có lập được công huân được gọi là bình dân hạ giai, lập một công huân gọi là bình dân trung giai, lập hai công huân gọi là
bình dân thượng giai, về phần ba công huân sa? Van ngươi! Người ta chính là thượng dân rồi.
Đương nhiên, loại xưng hô này phía chính
phủ không thừa nhận, phía chính phủ cho rằng bình dân chính là bình dân, cái gì bình dân thượng trung hạ giai là do dân chúng hình thành xưng hô tự phát, tuy nhiên lo lắng đến thói quen của dân chúng, phía chính phủ
cũng chỉ không can thiệp mà thuận theo tự nhiên mà thôi.
Vốn Cát Cát hai mắt loang loáng đã sắp mê muội, nhưng Cẩu Oa gầy nhỏ kia nói thầm một câu:
- Trời ạ! Rộng năm thước sâu bảy thước dài ba thước, cũng chính là
105 mét khối đất! Hai xe goòng này ít nhất cần phải đi đi về về hơn trăm chuyến, trong một ngày làm sao có thể hoàn thành! Hơn nữa vạn nhất phía dưới ẩn dấu khối đá tảng lớn, chỉ bằng năm người chúng ta, cho dù hơn
mười ngày cũng không thể hoàn thành được! Vậy thì chết chắc rồi!
Nghe được những lời này, đang hưng phấn Cát Cát cảm giác như bị một
chậu nước lạnh đổ lên đầu vậy, toàn bộ thể xác và tinh thần đều trở nên
lạnh như băng.
Đại đội trưởng lười chẳng muốn quản phía dưới nghĩ thế nào, trực tiếp chia đoạn phân cho các đội trưởng, sau đó nói một câu:
- Chư vị cố gắng!
Sau đó liền rời đi. Đại đội trưởng rời đi chính là lời phát lệnh, mặc kệ các nô lệ nguyện ý hay không nguyện ý, tất cả đều dưới sự chỉ huy
của Đội trưởng bắt đầu ra sức mà làm.
Giống như lời Cẩu Oa
nói, ở đây nhiều ngũ nô lệ như vậy, không có ngũ nào có thể trong một
ngày hoàn thành công việc đào bới khuân vác 105 mét vuông bùn đất, bởi
vì ai cũng không thể đào đất chuyển đất không ngừng nghỉ. Binh lính nô
lệ biết là vô vọng, rốt cục dừng lại không muốn phí phạm sức mạnh, bắt
đầu có ý thức tiết kiệm thể lực của mình.
Mà mới đào chưa được bao lâu những đội ngũ gặp phải đá tảng cũng không ít, tuy nhiên may mắn là quân Khang Tư cũng không phải không giảng đạo lý, nhanh chóng điều
động lượng lớn tráng đinh chuẩn bị đào tảng đá đó đi, đương nhiên, những đội ngũ đó cũng không mong muốn xa hoa gì đến phần thưởng, không chém
đầu bọn họ theo quân lệnh đã là may mắn rồi.
Vì đãi ngộ trong
công việc nhà binh cũng tốt, những binh lính nô lệ như Cát Cát sau khi
vất vả một ngày, được hưởng mấy món ăn mặn nhiều năm không thấy. Một
chén khoai tây độn thịt bò thơm mát, khiến tất cả nô lệ hận không thể
nuốt cả đầu lưỡi vào.
Dưới mười mấy vạn nô lệ ra sức lao động, chỉ một ngày công phu, trên bề mặt mảnh đất này liền hiện ra một chiến
hào dài chừng hai mươi km, độ sâu chiều rộng cũng có chút căn bản. Mà
tới ngày thứ ba, cũng chính là ngày cuối cùng trong kỳ hạn thưởng mười
công huân, tất cả nô lệ đều bùng phát động lực mãnh liệt nhất, có thể
nói uống chút rượu hay là ăn chút thịt cũng muốn xem lượng công việc hôm nay như thế nào!
Đúng lúc Cát Cát dẫn theo bốn người cố gắng
làm sống làm chết, Đại đội trưởng vốn chỉ lúc ăn cơm mới nhìn thấy kia,
đột nhiên xông ra, sau đó đoạt lấy dụng cụ của Cát Cát rồi làm lu bù
lên.
Đội ngũ của Cát Cát cùng những đội ngũ xung quanh đều
ngây ngẩn cả người, Đại đội trưởng của mình đổi tính sao? Bọn họ thực sự không cho rằng Đại đội trưởng nhất định phải làm việc giống mình mới
đúng. Đại đội trưởng cùng ăn cơm với bọn họ cũng đã khiến cho những nô
lệ như bọn họ rất cảm động rồi, làm sao còn dám yêu cầu Đại đội trưởng
tham gia làm việc nữa, chỉ là hôm nay tại sao Đại đội trưởng lại tự động ra tay? Mặt trời mọc từ đằng tây rồi sao?
Đại đội trưởng
cũng mặc kệ đám người Cát Cát, rất nhanh liền đẩy xe gòong đi, đương
nhiên, cũng ngay tức khắc một thân đầy mồ hôi, chỉ thấy hắn mồ hôi cũng
không lau lập tức đẩy xe đi, Cát Cát cũng không phải là người không biết nhìn, lập tức chạy lại hỗ trợ, tuy nhiên lại bị Đại đội trưởng không
những không cảm kích còn đá cho một cước.
Cát Cát không biết
tại sao lại thế này, đành phải dẫn theo Cẩu Oa phụ giúp một chiếc xe
gòong khác chạy nhanh theo bên cạnh Đại đội trưởng. Vốn Đại đội trưởng
hung hăng trừng mắt liếc nhìn Cát Cát một cái, thấy Cát Cát cười làm
lành một chút nhưng vẫn đi theo sau, cũng không để ý tới nữa, chuyên tâm đẩy xe gòong.
Đi theo Đại đội trưởng một đoạn thời gian không lâu, Cát Cát lập tức phát hiện không phải đi về hướng đổ bùn đất lúc
đầu, hơn nữa quái dị chính là, hướng này không ngờ lục tục xuất hiện
mười mấy Đại đội trưởng khác cũng đang phụ giúp xe gòong! Chỉ là bên
người bọn họ không có thủ hạ đi theo, tất cả đều đơn độc một mình.
- Đội trưởng! Ở đây xảy ra chuyện gì vậy? Tại sao tất cả những Đại đội trưởng đó lại tự thân xuất mã làm việc?
Cẩu Oa mê hoặc hỏi.
Cát Cát thấp giọng cười nói:
- Hắc, hôm nay hai huynh đệ chúng ta gặp may rồi, bọn họ là đang diễn trò cho đại nhân vật xem đó! Cố gắng một chút, nói không chừng cơ hội
một bước lên tiên đang ở ngay trước mắt chúng ta!
Cẩu Oa cũng
không phải ngu ngốc, một chút liền hiểu, lập tức khẩn trương cả người
run rẩy, đúng lúc Cát Cát tức giận chuẩn bị đánh hắn, một Đại đội trưởng lên tiếng nói với Đại đội trưởng của Cát Cát:
- Ta nói điều này, ngươi tại sao lại dẫn theo cả thủ hạ của mình đến đây? Không sợ va chạm đại nhân sao?
Lời này khi rơi vào trong tai Cát Cát và Cẩu Oa, trong lòng cả hai
lập tức một mảnh lạnh lẽo, đầu óc cũng tỉnh táo lại, mình chính là một
nô lệ, không ngờ vọng tưởng trông thấy những Đại đội trưởng này diễn trò thu hút ánh mắt trước mặt đại nhân?
Đây không phải là tìm chết sao?
Ngay lúc Đại đội trưởng của Cát Cát vẻ mặt tức giận trừng mắt mở
miệng định nói Cát Cát cái gì, bên cạnh một tiếng quát khẽ vang lên:
- Tất cả câm miệng! Nội vệ kỵ binh đến kìa!
Theo tiếng quát này, mọi người đều nghe thấy một trận tiếng vó ngựa
ầm vang, mấy người Đại đội trưởng kia vốn chuẩn bị xem náo nhiệt, lập
tức cúi đầu phụ giúp xe gòong rất nhanh đi tới, thoát được một kiếp Cát
Cát liền dài cổ ra quan sát, cách đó không xa mấy trăm kỵ binh đang giục ngựa chạy về phía này.
Cát Cát cùng Cẩu Oa liếc mắt nhìn
nhau, phát hiện vẻ mặt đối phương cũng đang mê hoặc, tin rằng hắn cũng
biết nội vệ kỵ binh là chuyện gì xảy ra.
- Đội trưởng, chúng ta có đuổi theo không?
Cẩu Oa có chút khẩn trương hỏi.
- Đương nhiên đuổi! ở trước mặt đại nhân vật đám người Đại đội trưởng sao dám làm gì, phú quý hiểm trung cầu a! Ngươi ngẫm lại xem đây là
nhân vật dạng gì, mới có thể được nội vệ kỵ binh bảo hộ chứ!
Cát Cát hai mắt sáng lên nói.
Cẩu Oa có thể cũng chịu không nổi cám dỗ như vậy, suy nghĩ một chút
liền cắn răng gật đầu, phối hợp với Cát Cát đẩy xe gòong đuổi theo Đại
đội trưởng.
Đại đội trưởng cau mày, có thể là lo lắng càng ngày càng đến gần kỵ binh, không có đuổi Cát Cát đi, chỉ thấp giọng cảnh cáo:
- Cho dù bất kể nhìn thấy cái gì hay nghe được cái gì cũng không được ngạc nhiên, càng không thể mở miệng nói lung tung! Bằng không trước khi ta chết, chắc chắn ta sẽ ăn sống hai người các ngươi trước!
Giọng điệu Đại đội trưởng rất bình thản, ánh mắt cũng không sắc bén,
nhưng chỉ có lời nói nhẹ nhàng cùng cái liếc nhìn khẽ kia thôi, lại
khiến cho hai người Cát Cát, Cẩu Oa cả người lông tóc dựng đứng cả lên,
sợ tới mức hai người vội vàng gật đầu cam đoan.
Cũng không
biết vì sao lại thế, dù sao bọn họ hiểu rõ, nếu mình làm trái với phân
phó của Đại đội trưởng, chắc chắn Đại đội trưởng sẽ thực hiện câu nói
kia.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...