Cô Độc Chiến Thần

Bến cảng thành Thanh Nguyệt.

Đại bộ phận dân chúng đều biết
đội thuyền cảng khẩu thành Thanh Nguyệt bị triệu tập ra biển tiếp một
nhóm hàng hóa, thương nhân vội vàng tìm hiểu hàng hóa này là thứ gì, còn dân chúng lại tự hào cho rằng điện hạ nhà mình lại làm một chuyến mua
bán lớn.

Trừ chuyện đó ra, trên bến tàu vẫn bận rộn như cũ. Dù là một nhóm thuyền biển bị điều đi, vẫn còn một lượng lớn thuyền nhỏ
nhập cảng tiến hành giao dịch.

Đang lúc bận rộn, đột nhiên
truyền đến tiếng vó ngựa gấp rút, vừa quay đầu nhìn, chỉ thấy phía sau
là kỵ binh giương cao một lá cờ xí Lôi gia trên đó thêu một chứ "Lệnh",
vừa hô to: "Dọn đường cảng khẩu, mọi người tránh lui!" vừa theo con
đường trải đá xanh chạy thẳng tới.

Vừa thấy kỵ binh truyền
lệnh trực thuộc đương chủ Lôi gia, dân chúng cùng thương nhân xuất thân
thành Thanh Nguyệt lập tức nhu thuận tránh sang hai bên đường, một ít xe vận tải thậm chí trực tiếp kéo vào cửa hàng, ngựa cũng bị dây cương
buộc chặt lại.

Mà các thương nhân bên ngoài vào, dù sao kiến
thức rộng rãi, vừa nhìn dạng này là biết có quý nhân xuất hành, tuy rằng vạn phần bất mãn bị người lãng phí thời gian, nhưng nơi này là chỗ của
người ta, bản thân làm gì được? Chỉ có thể thể làm theo dân chúng thối
lui sang hai bên.

Tuy nhiên một ít người quen thuộc tình huống lại cực kỳ hứng thú chạy lên tầng hai quán rượu, chọn chai rượu và vài
món nhắm, bắt đầu lẳng lặng đợi chiêm ngưỡng tràng diện quý nhân xuất
hành.

Sau khi nghe ngóng sơ qua, vốn đám thương nhân tràn ngập oán khí cũng kích khởi hứng thú, bởi vì thành Thanh Nguyệt cho tới bây
giờ cũng chưa từng xuất hiện tràng cảnh quý nhân xuất hành, đây chính là lần đầu tiên, nhất định phải nhận thức cho tốt bộ dáng quý nhân thành
Thanh Nguyệt như thế nào.

Kỵ binh truyền lệnh chạy qua trước,
binh trị an ở cảng do thượng cấp dẫn dắt bắt đầu thúc đẩy đoàn người hai bên đường, các chủ quán rượu, tiệm cờ bạc thậm chí thanh lâu bên cạnh
đường thấy thoáng cái nhiều khách nhân như vậy, lập tức cười tít cả mắt. Nhưng mà lập tức lại bắt đầu khủng hoảng, bởi vì quan trị an phụ trách
con đường này đã tìm tới cửa.

Lão bản lập tức vội vàng đắp nặn bộ mặt cười đi lên, một bao tiền nhét qua mới nói:

- Đại nhân, tiệm nhỏ nhà ta mở tuyệt đối không có người nào làm xằng
làm bậy, tất cả đều thương nhân cùng hàng xóm an phận thủ thường mà.

Quan trị an căng mặt không thèm nhìn đẩy bao tiền ra, nói:

- Đại nhân Thừa hành thương nghiệp hạ lệnh, cửa hàng bên đường lập tức quét dọn sạch sẽ mặt tiền.

Vốn lão bản đang giật mình vì tên quan trị an mỗi lần mở miệng đều
đòi tiền mà giờ đây lại cự tuyệt, lập tức càng thêm kinh ngạc nói:

- A? Quét dọn mặt tiền? Đó không phải do người sở vệ sinh phụ trách sao?

Lão bản sửng sốt, quan trị an này tới bảo hắn quét dọn đường xá? Mỗi tháng hắn đều giao đủ phí vệ sinh mà.

- Người sở vệ sinh đang quét dọn bến tàu, thiếu nhân thủ, cho nên do
các ngươi phụ trách vệ sinh trước cửa, nhớ kỹ, nhất định phải nhanh
thanh lý sạch sẽ, đợi lát nữa đại nhân Thừa hành trị an sẽ tuần duyên
kiểm tra.

Quan trị an nói xong liền đi.

Lão bản nghe nói như thế sững sờ, Thừa hành trị an tới kiểm tra vệ sinh hoàn cảnh?
Lúc nào lại đổi nghề làm quan viên sở vệ sinh vậy? Nhưng là hắn vẫn lập
tức tỉnh táo lại hét to lên, ra lệnh người làm lập tức dọn dẹp sạch sẽ
trước cửa.

Tuy nói thu thuế cửa hàng cùng định tư cách kinh
doanh là Thừa hành thương nghiệp phụ trách quản lý, nhưng người từ Thừa
hành trị an cũng có quyền bắt gian tế trộm cướp. Lại nói tiếp, bọn họ
đều là đẳng cấp Thừa hành ngang nhau, nhưng Thừa hành thương nghiệp chỉ
có thể quản đến tài phú của mình, còn Thừa hành trị an lại có thể quản
tới tính mạng của hắn.

Lão bản dẫn đầu lao ra đường quét dọn,
vừa bận rộn vừa tự hỏi mình có cần chuẩn bị đại lễ dâng lên cho Thừa
hành trị an tới thị sát hay không? Phải biết đại nhân như vậy bình
thường ngay cả nhìn cũng không thấy được.

Chỉ là hắn lại nghĩ
tới mở đường, quét dọn hoàn cảnh, Thừa hành trị an đến đây kiểm tra,
những động tác lớn như vậy đều là vì chuẩn bị cho quý nhân xuất hành, có thể để Thừa hành trị an tự mình xuống kiểm tra, ở thành Thanh Nguyệt
này có ai được hưởng tư cách như vậy?

Lão bản lập tức dựng hết tóc gáy, nếu như lúc đó hắn tặng lễ, sợ rằng Thừa hành trị an sẽ là
người trước tiên cắt đầu hắn xuống! Nghĩ đến đó, trời đang nóng nực, lão bản lại phát hiện mình lại lạnh run cầm cập, lau một cái mồ hôi lạnh,
vẫn nghĩ nên ngoan ngoãn nghe lệnh hành sự không làm loạn là tốt nhất.

Các lão bản khác đều là người thông minh, biết quý nhân xuất hành này là ai, đều không để ý chiêu đãi khách nhân đầy tiệm, tự mình dẫn đội
người làm lao ra đường quét dọn. Vốn đám khách nhân đang nháo loạn ầm ĩ
quở trách lão bản vắng vẻ mình, thấy trên đường cái đầy bóng người bận
rộn, trong lòng run lên, giảm thấp thanh âm xuống, cùng hai ba bằng hữu
bên người thì thầm.

- Lão ca, làm sao lại có trận địa lớn như
vậy chứ? Lão bản này không ngờ ném cả những khách nhân chúng ta lại đây
tự mình chạy ra quét đường? Trời ạ! Lão bản nhà này cũng hơi quá đáng
chứ? Lại lấy khăn lau mặt đường! Nhưng đó là đá ngoài đường chứ đâu phải sàn nhà!

Một thương nhân trung niên giật mình chỉ dưới lầu hô.

Người trung niên tương đối ổn trọng kia bị hỏi, chỉ là liếc mắt, thần thái bình thản uống một ngụm trà nói:

- Không cần ngạc nhiên, lão bản này hận không thể mài đoạn đường này bóng loáng như gương, để có thể hấp dẫn ánh mắt.

- Hấp dẫn ánh mắt? Nha, là ánh mắt vị quý nhân sắp tới kia?

- Ừ, ngoại trừ quý nhân kia còn có ai đáng để họ làm như thế.

- Ấy, lão ca, nghe nói quý nhân xuất hành là lần đầu tiên ở thành
Thanh Nguyệt, lẽ ra không nên oanh động như vậy chứ. Không cần nói Thừa
hành thương nghiệp, dù là đại nhân Đại thành chủ cũng không ít lần tới
cảng dò xét, ta cũng không thấy được có long trọng như thế, lớn lắm là
kỵ binh đi trước mở đường, bộ binh hộ tống phía sau mà thôi.

- Hắc, ngươi cũng không phải xuất thân từ bán đảo Phi Ba, cho nên không
rõ chế độ bán đảo Phi Ba. Đại thành chủ có thể nói là quyền cao chức
trọng, thế nhưng, hắn cũng không phải đứng đầu một thành một cõi, còn
không có tư cách xuất môn dọn phố, hơn nữa hắn dù có tư cách này cũng
không khoa trương như hiện tại, bởi mặc kệ thế nào hắn cũng là gia thần
của người ta.


- A! Lão ca ngươi nói quý nhân lần này chính là đương chủ Lôi gia kia?

Thương nhân mở to hai mắt nhìn.

- Ha ha, kỳ thật chỉ cần nghe quan trị an kia nói Thừa hành trị an sẽ tự thân kiểm tra có thể rõ ràng, ngoại trừ chủ công bọn họ, những người khác căn bản không có tư cách này. Nên biết coi như là Đại thành chủ,
vậy cũng chỉ là một Đại tướng, tứ đại Thừa hành đều là cấp bậc này.

- A, rốt cuộc có thể thấy được đương Lôi gia rồi, cũng không biết vì
sao hắn thần bí như thế, từ khi hắn thu được thành Thanh Nguyệt rồi liền chưa từng thấy hắn đi tuần, có người nói ngay cả gia thần của hắn, cũng chỉ có vài trăm người ra mắt hắn mà thôi, càng không cần phải nói binh
lính dân chúng bình thường nữa.

- Ừ, chỉ sợ là để phòng ngừa
ám sát, dù sao quân lực Lôi gia cường hãn, thế lực bốn phía đều bị đánh
cho hấp hối, mấy gia tộc cũng khó tránh khỏi hạ thủ mặt này để miễn trừ
nguy cơ quân sự.

- Rất có thể, nhưng mà ta kỳ quái, sức chiến
đấu Lôi gia rõ ràng có thể dễ dàng chiếm lĩnh địa bàn thế lực bốn phía,
tại sao một chút hành động cũng không có? Nhiều lắm chỉ là đi tới cướp
bóc một trận.

- Có lẽ là sợ làm chim đầu đàn, dù sao hai đại
quốc như hổ rình mồi bán đảo Phi Ba đã lâu, như vậy thì có thể giải
thích được nguyên nhân không đánh chiếm lãnh địa bốn phía, hoặc là bức
bách gia tộc bốn phía thần phục.

- Ai, ta cho rằng lần này
đương chủ Lôi gia xuất hành rồi, khẳng định sẽ trắng trợn khuếch trương
ra ngoài, bởi vì hiện tại Đế quốc nội loạn, Liên minh chuẩn bị đánh
chiếm Đế quốc, ánh mắt hai đại quốc đều biến mất, đối với bán đảo Phi Ba là thời cơ tốt để chỉnh lý nội loạn, khẳng định Lôi gia sẽ không bỏ qua cơ hội này.

- Đúng vậy, cho nên ta đưa gia tộc dời tới đây
định cư rồi, dù sao trong các thế lực quen thuộc, thật đúng là không nhà nào có được quân sự cường hãn cùng năng lực nội chính như Lôi gia vậy.

- Hắc, ta thì không sao, dù sao chỉ cần không đắc tội kẻ nắm quyền, lại hiếu kính quan nhỏ bên dưới, vậy thì sao cũng được.

Đúng lúc này, truyền đến một trận tiếng vó ngựa rền vang dày đặt, mấy ngàn kỵ binh lưng cắm hạo kỳ Lôi gia, nhanh chóng chạy qua đường cái,
tiếng móng ngựa đập vào đá lát đường thanh thúy rung động.


trên chiến mã đều là tướng lĩnh cùng truyền lệnh binh đi qua hôm nay,
nhiều kỵ binh xuất hiện như vậy lập tức khiến mọi người trên cả con
đường trợn to mắt không phát ra âm thanh.

Sau khi kỵ binh rời
đi, tiếng bước chân ầm ầm xuất hiện, khôi giáp rực rỡ sáng loáng, binh
khí hàn quang lòe lòe, mỗi người uy vũ bất phàm, tất cả đều là những
tráng hán cấp bậc quân thường trực Lôi gia hiện ra trước mắt thế nhân.

Đến khi mấy ngàn quân thường trực kia biến mất, mỗi hai bên đường
cách vài mét lại có một binh lính đóng giữ, khiến mọi người có thể tụm
đầu ghé tai nói chuyện với nhau, nhưng cũng không dám lớn tiếng xôn xao
nữa.

Còn cuối cùng, lại là một đoàn mấy trăm võ sĩ y phục ngăn nắp, bộ dáng sáng láng, cưỡi những con ngựa to cao chậm rãi đi qua con
đường.

Tuy rằng nhìn trang phục bọn họ hiển nhiên không thích hợp cưỡi ngựa, càng hợp với ngồi xe hơn, chỉ là võ sĩ bán đảo Phi Ba,
trừ phi đi đường xa, không thì chỉ có người già phụ nữ trẻ em hoặc bệnh
tàn mới phải ngồi xe, những người khác đều cưỡi ngựa, đây chính là đây
chính là phong tục lưu truyền mấy trăm năm qua.

- Hô, ngoại trừ thế gia, võ sĩ bên trong thành Thanh Nguyệt đều tụ họp đủ rồi.

Một thương nhân kiến thức rộng rãi than thở.

- Ồ? Không phải nói số lượng gia thần Lôi gia đệ nhất thiên hạ sao? Làm sao chỉ có mấy trăm người này?

Một thương nhân nghi hoặc hỏi.

- Ha ha, số lượng võ sĩ Lôi gia quả thật đệ nhất thiên hạ, những binh sĩ canh gác này tất cả đều là gia thần Lôi gia đấy, cùng so với mấy
trăm gia thần kia, bọn họ không ở trong thành Thanh Nguyệt, mà là đóng
trong quân doanh mà thôi.

- Có người nói chỉ có đẳng cấp Kỳ
đội trở lên mới có thể ở lại trong thành, hơn nữa có được thực lĩnh của
mình phải được chủ công đồng ý mới có thể ở trong lãnh địa.

Một người biết tình huống cười giải thích.

- Ha ha, trước đây nghe được Lôi gia có mấy vạn gia thần thật là
khiến người ta hoảng sợ, không ngờ tới là đem tất cả quân thường trực
đều thu thành gia thần. Phương pháp này thật là hay, đảm bảo quân quyền
tuyệt đối của gia chủ, nhưng cực kỳ hao tiền nha, không có nguồn tài
chính đáng kể vốn không chống đỡ nổi.

- Hắc, ai bảo Lôi gia có tiền, hơn nữa địa phương tốt, đặt cả đường biển bán đảo Phi Ba đi Đế
quốc đều lũng đoạn, những người khác muốn học Lôi gia buôn lậu cũng
không có bản lãnh này, trừ phi có thể đánh thắng thủy quân Lôi gia.

- Đúng vậy, lũng đoạn là kiếm tiền nhất, muốn đặt giá nào thì mở giá đó, quả thật đúng là tài nguyên cuồn cuộn mà.

- Ha ha, đầu nguồn chúng ta không kiếm được, chỉ là một chút đồ thừa
cũng đủ cho mấy người chúng ta no bụng rồi. Cho nên nha, cầu Lôi gia
phồn vinh hưng thịnh!

Một thương nhân nâng ly, loại hành vi
ngang với việc vỗ mông ngựa Lôi gia lập tức dẫn tới mọi người hùa theo,
dù sao bên ngoài có võ sĩ Lôi gia kìa, lấy lòng như vậy không thể không
ra sức.

Trên bến tàu đứng hai đội người, một đội đứng đầu
chính là hai trong ngũ đại thân vệ của Khang Tư, hai huynh đệ Lôi Đặc,
Lôi Khải, còn phía sau bọn họ chính là đám thân vệ Áo Khắc Đức; hai bên
trái phải còn lại tám bách phu trưởng lính hầu chiêu mộ từ thảo nguyên
cùng đám người Do An - bọn họ cũng không có thân phận gia thần, tính vào hệ thống thân vệ của Khang Tư.

Một đội khác chính là ba trong tứ đại gia thần Cung Tá Đôn, Ni Nhĩ, Phí Nhĩ, phía sau bọn họ lại là
các gia thần xuất thân thổ phỉ, xung quanh là các gia thần thành Thanh
Nguyệt cũ mới đầu nhập - đám người này có thể nói là hệ thống gia thần
của Khang Tư.

Đương nhiên, ngoại trừ hai đội người này ra,
đứng phía trước ở giữa còn có một tồn tại, đó chính là Hắc lang to như
một con ngựa nhỏ.

Nói lại Hắc lang đáng thương nhất, từ khi
Khang Tư nhậm chức, thời bận rộn của hắc lang đã qua, chỉ có thể ở trong núi lăn lộn, hơn nữa lăn qua, lộn lại đến mức hầu như bị quên đi. Nếu
như không phải cuối cùng bị đuổi về thành Thanh Nguyệt, sợ rằng Hắc lang sẽ ở trong cảnh nội Đế quốc sinh con đẻ cháu rồi.


- Cung Tá đại nhân, ngươi nói lần này sau khi chủ công trở về có thể phát động tiến công chiếm đóng bên ngoài hay không?

Ni Nhĩ bộ dáng cao quý, khẽ giọng nhỏ tiếng hỏi.

Hiện giờ Ni Nhĩ rất hưởng thụ cảm giác như vậy, nên biết để biểu hiện thân phận quý tộc của bản thân, hắn đã bỏ ra một trăm thạch lãnh địa,
đi chiêu mộ quý nhân hiển hách trước kia nhưng giờ đã lụi tàn tới, để
dạy cho mình ngôn hành cử chỉ.

Đối với tên đồng liêu đem tên mình biến thành dòng họ, Cung Tá Đôn vẫn khinh bỉ vạn phần.

Ngoại trừ cái tên này bản thân đã ngu ngốc nhưng còn làm bộ rất có
học vấn ra, còn tham lam tới mức ngay cả người bán hàng rong hiếu kính
cũng lấy, đều khiến cho hắn chán ghét.

Chẳng qua, song phương
đều là Đại tướng, hơn nữa trong nhiều gia thần trực hệ như vậy cũng là
hai người có nhiều thực lĩnh nhất, thế nào cũng phải cho chút mặt mũi,
cho nên Cung Tá Đôn gật đầu nói:

- Khẳng định sẽ phát động
công chiếm, không thì chẳng phải lãng phí thời cơ tốt như vậy? Thế nào?
Lại muốn mở rộng một chút thạch cao sao?

- Hắc, đó là đương
nhiên, chúng ta thân là võ sĩ, dưới điều kiện kiên quyết hiệu trung chủ
công, dùng quân công của mình đổi lấy càng nhiều thạch cao là cực kỳ
bình thường.

Ni Nhĩ bày bộ dáng đương nhiên là thế.

- Ừ, nói cũng phải, ai không hy vọng vì gia tộc mình cố gắng càng nhiều phong lĩnh chứ.

Cung Tá Đôn cảm thán nói.

Tuy rằng hiện tại bản thân Cung Tá gia cũng là tiểu chư hầu phong
lĩnh vạn thạch, mỗi ngày so với trước kia giàu có rất nhiều, hơn nữa bản thân hắn còn có một phần bổng lộc tư kim, so với các gia thần không có
phong lĩnh khác tiêu sái hơn nhiều.

Chỉ là vừa nghĩ tới Ni Nhĩ bên cạnh, tâm tình Cung Tá Đôn lập tức không thể tốt được. Tuy rằng bản thân có lãnh địa vạn thạch, nhưng không cách nào so sánh với lãnh địa
năm nghìn thạch của Ni Nhĩ, bởi vì mấy trăm người gia tộc mình đều phải
dựa vào vạn thạch này sinh sống.

Còn Ni Nhĩ lại là người độc
thân, nga, hiện tại có hơn mười thị thiếp, gia thần gia tộc hơn mười
người, nhưng bất quá chỉ chút người như thế, bằng tiền tài lãnh địa mang đến tất cả đều là một người hắn hưởng thụ, điều này sao có thể so sánh
đây chứ!

Nghĩ vậy, Cung Tá Đôn đột nhiên nói:

- Ni Nhĩ đại nhân, ngươi có bao nhiêu tư binh có thể lên trận tác chiến?

- À? Bọn họ vốn là thủ hạ của ta, cũng có ba, bốn mươi gia thần.

Ni Nhĩ thuận miệng nói.

Hắn mò không rõ lắm, làm sao Cung Tá Đôn đột nhiên quan tâm tới sự
tình trong nhà mình, khoe khoang với mình gia thần nhà hắn nhiều hơn?
Hiện giờ tác chiến đều là bộ đội trực thuộc chủ công xuất lực, bản thân
mình cần nhiều gia thần như vậy làm gì? Lãng phí tiền của.

-
Đó là gia thần mà không phải tư binh, lẽ nào ngươi không biết gia thần
ngang cấp với sĩ quan cùng quan chính vụ, không thể dùng làm binh sĩ như vậy được.

Cung Tá Đôn dùng ánh mắt quái dị nhìn Ni Nhĩ nói.

- Ách, ta đương nhiên biết, tư binh thôi, không phải trước kia cũng
là nông binh sao? Tùy tiện chiêu ở bên ngoài, vậy thật sự là muốn bao
nhiêu có bấy nhiêu!

Ni Nhĩ lập tức có chút che giấu nói. Hắn
ghét nhất dạng ánh mắt như thế, nó giống như đang nghi vấn thân phận cao quý của mình làm sao mà ra vậy.

- Ha ha, nông binh? Ngươi cho rằng nông binh lâm thời cầm vũ khí có thể so sánh với binh thường trực
quanh năm chuẩn bị chiến tranh sao?

Cung Tá Đôn híp mắt cười nói.

- Ngươi rốt cuộc muốn nói cái gì?

Ni Nhĩ trừng mắt nói. Hắn ghét nhất bị cách nói giấu đầu lộ đuôi này, làm cho người khác không sờ được ý nghĩ của hắn.

- Ta muốn nói là, lúc chủ công ra ngoài công chiếm, những gia thần
chúng ta bằng vào cái gì thu được quân công? Đương nhiên, làm chính vụ
cũng được, nhưng tập tục bán đảo Phi Ba chúng ta quân công là nặng nhất
nha.

Cung Tá Đôn ý vị thâm trường nói.

- Xì, ta còn
tưởng rằng cái gì chứ, bằng vào võ dũng của ta cùng trung dũng của gia
thần ta, tuyệt đối có thể lập được quân công thật lớn.

Ni Nhĩ lơ đểnh nói.

- Ồ, chỉ dựa vào ngươi cùng hơn chục gia thần kia?

Cung Tá Đôn vẻ mặt nghi hoặc.

- Đương nhiên... ách...

Ni Nhĩ lập tức hiểu ra không thể khoác lác, không thì truyền ra sẽ không biết thành cái dạng gì, vội vàng đổi giọng:

- Đương nhiên là còn cần quân đội trợ giúp rồi, có những gia thần
chúng ta làm sĩ quan, hơn nữa quân đội trực thuộc của chủ công, địch
nhân gì đều không thành vấn đề!

Nói đến đây, Ni Nhĩ đã làm một bộ dáng hiên ngang lẫm liệt.

- Ừ, có bộ đội trực thuộc chủ công tham gia, vậy đương nhiên là thiên hạ vô địch. Chỉ là, bộ đội trực thuộc chủ công đều là võ sĩ Lôi gia,
nói rõ một chút đều là đồng liêu của chúng ta. Quân công lập được, vật
tư thu được bọn họ cũng có tư cách chia một phần nha, cũng không giống

như tư binh, quân công thu được đều là của gia chủ thôi.

Cung Tá Đôn nhẹ nhàng bâng quơ nói.

Ni Nhĩ lập tức ngẩn người. Đúng vậy, hiện giờ ngay cả một tiểu binh
cũng có thân phận Kỳ đinh, hắn nếu mang theo bọn họ đi đánh giặc, bất cứ quân công cùng thu hoạch nào đều phải chia cho bọn hắn một phần, tuy
rằng chủ quan có thể cầm được nhiều hơn bọn hắn, nhưng tuyệt đối không
thể có một người thoải mái độc chiếm. Mà so với độc chiếm, chẳng những
leo nhanh hơn, mò được cũng nhiều, hắn phải theo đuổi độc chiếm.

Thế nhưng nếu muốn độc chiếm, vậy tự mình phải xây dựng một bộ đội tư binh, nếu muốn thành lập quân công lớn thì ít nhất phải có ba trăm
người trở lên, không thì chẳng khác gì tặng đồ ăn cho địch nhân.

Nhưng tuy rằng phụ cận thành Thanh Nguyệt có lượng lớn võ sĩ, nhưng
những võ sĩ hoang này đều nhắm vào quân đội trực thuộc Lôi gia, bởi vì
vừa nhập ngũ đã là một Kỳ đinh mà, ai sẽ nguyện ý làm tư binh cho gia
thần? Nếu không phải mọi người không muốn số lượng gia thần tăng kịch
liệt, do đó hạn chế con số chiêu binh, sợ rằng toàn bộ lãng nhân trên
bán đảo Phi Ba đã chạy tới rồi.

- Thế nào? Vẻ mặt khó coi vậy? Không phải là luyến tiếc hao tốn nhiều tiền chiêu mộ võ sĩ hoang như
vậy chứ? Ha ha, kỳ thật những gia thần chúng ta có thể liên hợp thỉnh
tấu chủ công, để chủ công hạn chế tư cách nhập ngũ quân thường trực.

- Như vậy chẳng những tố chất bộ đội trực thuộc chủ công sẽ nâng cao
diện rộng, những gia thần chúng ta cũng có thể chiêu mộ một ít võ sĩ
hoang có năng lực làm tư binh rồi.

Cung Tá Đôn cười nói.

- Không sai, ta tán thành!

Ni Nhĩ lập tức hưng phấn nói.

Hắn vừa nói lời này, đám gia thần phụ cận vẫn dựng thẳng lỗ tai nghe
ngóng trong lòng đều khẽ động, nói thật không ai tin, các gia thần như
bọn họ không ngờ ngay cả võ sĩ hoang cũng không chiêu mộ được, bởi vì
mọi người đều đem mục tiêu nhắm ngay vào bộ đội trực thuộc của chủ công.

Nếu như chủ công đồng ý đề nghị của Cung Tá Đôn, như vậy chẳng khác
nào chủ công ăn thịt, mấy người bọn họ cũng có thể uống chút canh. Mà
không cần phải như bây giờ, ngay cả thịt lẫn canh đều do một mình chủ
công độc chiếm.

Vì vậy mọi người không khỏi đem ánh mắt nhìn
về phía Thừa hành thương nghiệp Phí Nhĩ, Đại tướng chưởng quản tiền tài
lại thêm thuộc về quan văn này, không cần xuất chiến, chiêu mộ võ sĩ
hoang khó khăn đối với hắn mà nói vốn không là chuyện gì cả.

Phí Nhĩ cũng biết mọi người kỳ vọng, đồng thời cũng lo lắng như vậy có
thể giảm bớt gánh nặng quân phí cho chủ công, hơn nữa tinh hoa tốt nhất
vẫn sẽ rơi vào trong tay chủ công, rất có thể chủ công sẽ đồng ý đề nghị này, cũng mừng rỡ thuận nước đẩy thuyền gật đầu.

Thấy tam đại thừa hành đều đồng ý, chúng gia thần lập tức thở phào một hơi, như vậy
xem ra chính mình cũng có thể hưởng thụ một chút cảm giác độc chiếm quân công, thu hoạch của cải.

Bên hệ thống thân vệ, Do An lại dò thám Áo Khắc Đức:

- Đại nhân, không biết Khang Tư đại nhân có thể tiếp thu chúng ta trở thành gia thần hay không?

Người bốn phía, bất luận là thân vệ, binh lính thảo nguyên, binh lính Đế quốc, tất cả lập tức dựng thẳng lỗ tai. Bọn họ sau khi đi tới bán
đảo Phi Ba, ngày qua ngày rất tiêu dao, đã không muốn trở lại như trước
đây nữa.

Đáng tiếc, tuy rằng tiền lương của mình rất cao,
nhưng so sánh với những gia thần này lại không bằng ai cả. Phương diện
tiền lương thì không cần để ý, bọn họ lưu ý chính là cách đối đãi khác
nhau cực kỳ rõ rệt của dân chúng địa phương.

Lúc đi trên
đường, một Kỳ đinh nho nhỏ cũng có thể nghênh ngang tự đắc, đi đường
ngẩng cao đầu, nói chuyện đều vễnh cằm lên, muốn kiêu ngạo bao nhiêu có
bấy nhiêu.

Thế nhưng dân chúng vẫn khăng khăng chịu đựng bộ
dạng này, vừa nhìn những người này xuất hiện, tất cả đều vọt sang hai
bên cúi đầu nhường đường, hơn nữa trên mặt căn bản không toát ra thần
tình căm phẫn, tất cả đều một bộ hâm mộ nịnh bợ.

Hơn nữa nhìn
thấy người thân phận cao, những dân chúng này thậm chí còn có thể ở hai
bên đường hành lễ quỳ lạy, mà nhìn trúng con gái nhà ai, không cần phải
mạnh mẽ dùng sức, trực tiếp bỏ lễ, người ta sẽ vô cùng mừng rỡ tiễn ra
khỏi cửa, chính nữ tử kia cũng ra vẻ vui sướng vô cùng.

Sau
khi thấy vậy, những người này vô cùng hâm mộ, cũng học theo bọn họ du
ngoạn trên đường. Lúc đầu vẫn còn có thể hưởng thụ đãi ngộ tương đồng,
nhưng đến khi mỗi Kỳ đinh đều thêu một tiêu chí trên y phục, những người này lập tức bị người khác coi thường.

Bắt lấy một người qua
đường hỏi, lại biết được bản thân đồng dạng bổng lộc, xưng hô đại nhân
mà không phải võ sĩ của chủ công, thuộc về lính đánh thuê, căn bản không được dân chúng kính ngưỡng. Bởi vì bản thân những người này vốn không
cách nào thu được lãnh địa, không có lãnh địa, tiền tài hoặc quyền lực
có nhiều hơn cũng không đáng nhìn, bởi vì không cách nào truyền cho hậu
duệ.

Những người này có chút mơ màng quay về thương thảo một
chút thì phát hiện, nếu như bản thân bảo trì thân phận hiện giờ, dù là
trở thành Tướng quân thống lĩnh vạn người, hình dạng ở trong lòng dân
chúng cũng chỉ là một lính đánh thuê, hơn nữa đúng như lời dân chúng này nói, không có lãnh địa làm sao lưu lại tài phú cho hậu duệ? Địa vị cùng bổng lộc của mình là không có khả năng truyền lại cho đời sau.

Nghĩ đến đó, mọi người móc nối với nhau, lập tức yêu cầu trở thành gia thần. Chỉ tiếc Khang Tư không có mặt, không ai có quyền quyết định cho
bọn họ, bởi vậy hiện giờ biết Khang Tư đã trở về, tất cả đều dõi mắt
trong mong chờ đợi.

Áo Khắc Đức cười nói:

- Đương
nhiên có thể, đại nhân rất dễ nói chuyện, chỉ là sợ rằng đưa cho mấy
người chúng ta cũng không có mấy vị trí cao, dù sao cũng chỉ có mấy
trưởng quan mới thu được cấp vị Đại tướng.

Đám người Do An lập tức thở phào nhẹ nhõm, thật muốn nói để Khang Tư tin cậy vẫn là những
thân vệ này, cho nên đầu mục thân vệ Áo Khắc Đức vừa nói, bọn họ đều tán thành.

Do An cười nói:

- Chúng ta nào dám truy cầu
cấp bậc cao vời như vậy, chỉ là chúng ta muốn ít nhất có thể cao hơn Kỳ
đinh chứ? Nói thế nào chúng ta đi theo đại nhân còn sớm hơn so với bộ
đội trực thuộc kia.

- Đó là tự nhiên, thật muốn tính lại,
chúng ta đều là cựu thần, những người mới đều có thể làm Kỳ đinh, chúng
ta thế nào cũng phải cao hơn bọn họ một hai cấp chứ.

Áo Khắc Đức rất tự nhiên đem cả mình tính vào, nghe lại giống như người một nhà, mọi người xung quanh gật đầu thầm chấp nhận.

- Cái này tốt, cái này tốt.

Do An xoa xoa tay có chút ngại hỏi:

- Cái này, không biết những người chúng ta có thể được sắc phong lãnh địa hay không?

Áo Khắc Đức trầm ngâm một chút mới nói:

- Các vị trưởng quan mới có thể thu được lãnh địa, những người chúng
ta hiện tại không cần cầu xa. Dù sao bên bọn họ nhiều gia thần như vậy,

trừ bỏ hào tộc ra cũng chỉ có hai người mới có được lãnh địa của mình.
Nhưng là ta dám khẳng định, chỉ cần thành lập quân công, thu được lãnh
địa không phải việc gì khó.

Bọn người Do An ở bán đảo Phi Ba
thời gian dài như vậy cũng biết thu được lãnh địa cực kỳ trắc trở, thậm
chí trong một ít thế lực, quân công đủ để phong thưởng một tòa thành
lớn, đều bị dùng tiền tài thay thế.

Mà ở nơi này chỉ cần quân
công đủ lớn, vậy sẽ thu được lãnh địa, không cần lo lắng gì, chỉ cần bản thân có đủ năng lực là được. Nghĩ đến đó, mọi người đều gật đầu biểu
thị đã rõ.

Ngay lúc bọn họ đang nhàn rỗi nói chuyện phiếm, kỳ
hạm thuỷ quân trong vòng vây chiến thuyền xuất hiện phía trước, vừa nhìn cờ xí gia chủ trên đỉnh kỳ hạm, mọi người liền hiểu rõ chủ công đã trở
về, lập tức chỉnh trang bộ dáng của mình một chút, bắt đầu chuẩn bị
nghênh tiếp.

Các binh lính cũng bắt đầu nâng cao cảnh giác
quan sát xung quanh, một tuấn mã thượng cấp màu đen được phủ yên ngựa,
bước chân hết quý phái cũng được dắt lại. Đừng coi nhẹ đầu hắc mã này,
nó chính là chiến mã duy nhất trong tất cả chiến mã của Lôi gia, có thể
hoàn toàn không nhìn sự tồn tại của Hắc lang.

Chiến thuyền bỏ
neo ở cảng khẩu, cầu kiều lập tức hạ xuống, lúc Khang Tư xuất hiện, các
gia thần ở đây lập tức quỳ xuống tung hô:

- Cung nghênh chủ công trở về!

Theo sát phía sau là ba người Y Ti Na, Ái Lệ Ti, Tiểu Cầm lập tức
choáng váng, sớm biết khả năng Khang Tư rất có tiền đồ, nhưng tuyệt đối
không ngờ Khang Tư lại là quân chủ thành Thanh Nguyệt phồn hoa này!

Vì sao dám kết luận như thế? Ai bảo hai người Cung Tá Đôn, Phí Nhĩ
tuần sát cảng khẩu bị các nàng nhìn thấy, hiện giờ lại nhìn hai đại nhân này quỳ xuống đất nghênh tiếp, quỷ cũng biết đây là thế nào.

Tiểu Cầm sau khi kinh ngạc qua đi trong lòng cũng tràn ngập vui mừng,
bởi vì đại ca của An Tái Kháng là chủ nhân nơi đây, khẳng định An Tái
Kháng có thể mượn cơ hội lên cao như diều gặp gió.

Y Ti Na sau khi kinh ngạc, trong lòng tràn ngập vui mừng, chỉ cần đối phương lập
được thành tựu, chỉ cần đối phương tốt lành, vậy mình đã thỏa mãn rồi,
chỉ là đơn giản như thế thôi.

Ngả Lệ Ti đầu tiên là khiếp sợ,
vẻ mặt không thể tin nổi, tiếp đó vui mừng khôn xiết, nhưng không biết
nghĩ đến điều gì lại lập tức ảm đạm xuống.

Muốn dựa vào lực
lượng của hắn phục quốc cho mình sao? Bản thân không phải nói đừng cho
hắn khinh thường sao? Thế nhưng người như hắn hẳn sẽ không yêu cầu mình
cái gì? Thế nhưng đối phương đã trở thành một cái quân chủ, có thể bảo
hắn đem binh sĩ tài phú dùng để làm chuyện may áo cưới tặng người khác?

Dù là hắn đồng ý, các gia thần hắn cũng sẽ không đồng ý, trừ phi bản
thân... Nhưng như vậy cùng tìm các quân chủ khác trợ giúp mình có gì
khác nhau? Ai.

Thấy trên bến tàu chen chúc đoàn người quỳ
phục, Áo Kha Nhĩ rung động ngây người, tuy rằng tràng cảnh chấn động hơn hắn cũng xem qua, tỷ như tràng diện Hoàng đế đi tuần Đế quốc, thế nhưng khi đó tiếp thu lễ tiết này chính là Hoàng đế Đế quốc cao cao tại
thượng, hiện tại tiếp thu lễ tiết này lại là đại ca của mình.

Áo Kha Nhĩ không nghĩ tới trước đây mình vẫn còn khinh thị cái đại ca
này, bản thân hắn lại có được quyền thế như vậy, cái này so với tộc
trưởng của mình còn cao quý hơn nhiều lắm mà, nếu như quyền thế này là
của mình thì thật là tốt biết bao nhiêu.

- Đều đứng lên đi.

Khang Tư vừa nói, vừa đi xuống thuyền, binh sĩ lập tức dắt hắc mã kia đi tới, còn Hắc lang đã sớm quấn quít lấy Khang Tư không tha.

Khang Tư áy náy vỗ vỗ đầu Hắc lang, mình nói là dẫn nó đi ra ngoài, kỳ
thật không bằng để nó sinh hoạt dã ngoại, nhưng đây là chuyện không còn
cách khác, cũng không thể đem Hắc lang đi vào binh doanh được.

Hắc lang cọ cọ Khang Tư vài cái rồi mới buông tha hắn, Hắc lang chỉ là
bất mãn Khang Tư ném mình lại thời gian dài như thế mà thôi. Về phần
sinh hoạt dã ngoại, đó mới là chuyện nó thích nhất, giống như hiện giờ,
dã thú trong phạm vi thế lực thành Thanh Nguyệt đều là thần tử của nó
đấy.

- Chủ công, ngài rốt cục đã trở về, thần thật tưởng niệm ngài quá.

Ni Nhĩ hoàn toàn không có dáng vẻ của tứ đại gia thần, giống như một con chó nhỏ phe phẩy đuôi với Khang Tư.

Ni Nhĩ không thèm để ý ánh mắt khinh bỉ của đám gia thần, người như
hắn tự nhiên phải có ý nghĩ của riêng mình, tuy rằng năng lực quân công
đều rất trọng yếu, nhưng chỗ trọng yếu nhất là ấn tượng trong lòng quân
chủ.

Nếu như ấn tượng quân chủ đối với ngươi không tốt, dù là
có thành lập được quân công lớn cỡ nào đi chăng nữa thì có làm sao?
Ngược lại sẽ thầm lo lắng công cao chấn chủ. Cho nên lộng thần có chút
năng lực, quân công, lại biết nịnh bợ lấy lòng quân chủ chính là lý
tưởng nhất.

Khang Tư thấy những gia thần này lại tràn lên bái kiến lần nữa, không khỏi cười nói:

- Được rồi, mọi người ra mắt là được, đừng vây ở chỗ này, đều tự trở
lại thực hiện chức vụ đi, miễn cho khách nhân coi thường Lôi gia chúng
ta.

Nghe nói như thế, đám gia thần mới phát hiện có rất nhiều
gương mặt xa lạ theo chủ công rời thuyền, nghĩ vậy vội vã khôi phục thần thái thân phận làm công của mình, mỉm cười gật đầu với bọn người Áo Kha Nhĩ. Đương nhiên, đám gia thần cũng thấy bốn đại mỹ nhân đi theo phía
sau Khang Tư.

Tương Văn cùng cấp với Tổng quản nội đình, bọn
họ đều rất là quen thuộc, đối với mỹ nhân không có cấp vị này, ai cũng
không dám khoe khoang thân phận gia thần của mình. Bao gồm cả Cung Tá
Đôn ở bên trong, đều vội vàng hành lễ với Tương Văn, còn Ni Nhĩ càng bắt đầu nịnh bợ Tương Văn.

Lúc này Cung Tá Đôn cũng có chút hận
mình không thể có da mặt dày như Ni Nhĩ, nếu như nịnh bợ được Tương Văn
vậy chẳng khác nào tùy thời có thể biết cách nghĩ của chủ công rồi.
Tương Văn người này cùng cấp với nữ võ sĩ, đối với gia thần mà nói chỉ
có thể mang lại chỗ tốt, sẽ không uy hiếp tới địa vị của mình, cho nên
tất cả đều đám gia thần đều tận lực nịnh bợ.

Về phần ba mỹ nữ Y Ti Na, đám gia thần tuy rằng thấy, nhưng cũng không dám nhìn nhiều,
thấy các nàng theo sát chủ công rời thuyền, biết ngay là khách nhân tôn
quý rồi, thậm chí còn có thể biến thành chủ mẫu tương lai, cho nên đối
với các nàng càng cung kính càng tốt.

Uy Kiệt cùng Lôi Đặc,
Lôi Khải cười nói một trận, bắt đầu vội vàng làm chuyện di dời nhân
viên, tổng quản Âu Khắc bắt đầu dàn xếp bọn người Áo Kha Nhĩ, về phần ba mỹ nữ liền giao cho Tương Văn dàn xếp.

Mọi người đã sớm đem Tương Văn trở thành nữ tính, căn bản không cảm thấy sẽ có vấn đề gì.

Trong sự ân cần hầu hạ của Ni Nhĩ, Khang Tư xoay người lên ngựa, ở
trong vòng vây của vệ binh mang theo Hắc lang nhanh chóng rời đi.

Y Ti Na cùng Ngả Lệ Ti chỉ có thể dùng ánh mắt tiễn hắn rời đi, các nàng còn cần đợi xe ngựa tới tiếp đón.

Tuy rằng Khang Tư rời đi trước có chút thất lễ, nhưng ai cũng biết
một quân chủ không có khả năng cùng đi với khách nhân, hơn nữa, nếu như
Khang Tư khách sáo như vậy, ngược lại các nàng sẽ càng thêm khó chịu,
bởi vì như thế cho thấy hắn không đem các nàng coi như người một nhà.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui