Mặc Diệu Lương đứng dậy đi vào trong thư phòng, đóng cửa lại.
Anh ta mở messenger ra, mở video của Mặc Diệu Dương gửi tới, bên trong xuất hiện hình ảnh Tô Tiểu Niệm mặc quần áo không chỉnh tề đang bị mấy người đàn ông bao vây xung quanh xé rách quần áo, video chỉ có mười mấy giây, cuối cùng lại dừng ở hình ảnh Tô Tiểu Niệm ở trạng thái khỏa thân mập mờ.
Không khó để tưởng tượng phản ứng sau khi Tô Tiểu Niệm nhìn thấy đoạn video này, hiện tại đang khóc, cô ta đang bị kích thích, nhìn mình trong màn hình đương nhiên sẽ nghĩ tới bản thân mình lúc trước bị tiêm thuốc xảy ra một loại các chuyện.
Cô ta cảm thấy ấn tượng với việc mình bị cưỡng hiếp tập thể đã ăn sâu vào trong não của cô ta.
Khó trách lúc nãy cô ta sụp đổ khóc rống lên, muốn giết nghiệt chủng ở trong bụng...
Bàn tay của người đàn ông nắm chặt lại với nhau.
Điện thoại của Mặc Diệu Dương lại gọi tới một lần nữa, sau khi Mặc Diệu Lương kết nối, giọng điệu giống như là muốn nổi điên: “Mặc Diệu Dương, anh đúng là một tên súc sinh, anh có phải là người hay không hả?”
“Ha ha, tôi có lòng tốt giúp đỡ cậu như vậy, tại sao cậu lại còn mắng tôi, thật sự không biết cảm ơn mà.”
“Mẹ nó, tôi rủa cả nhà anh!” Mặc Diệu Lương lại nói tục: “Tôi cảnh cáo anh, Mặc Diệu Dương, anh có yêu cầu gì thì cứ việc nói ra, nếu như anh lại dám tổn thương cô ấy, tôi sẽ liều mạng với anh!”
“Liều mạng hả?” Mặc Diệu Dương khinh thường cười lạnh: “Cái mạng chó của cậu giống với người phụ nữ đó đấy, trong mắt của tôi không đáng một xu.”
“Buông tay cô ấy đi, cô ấy đã bị anh hành hạ đến đáng thương như vậy rồi, tại sao lại còn cứ dằn vặt cô ấy không chịu buông, có phải là cô ấy chết rồi thì anh mới hài lòng không hả?” Mặc Diệu Lương hận không thể đập nát cái điện thoại ở trong tay.
Loading...
“Cô ta chết thì mới tốt hơn, có điều là...” Giọng điệu của Mặc Diệu Dương lạnh lẽo giá rét: “Tôi sẽ không để cho cô ta chết dễ dàng như vậy đâu, như thế này cũng dễ cho các người quá rồi, phải từ từ tra tấn cô ta, đồng thời cũng dày vò cả cậu... nghe đây Mặc Diệu Lương, viết ra hết tất cả các đồ vật trong di chúc của ông nội, nếu không thì đoạn video này sẽ được lộ ra ánh sáng vào ngày hôm sau, để cho tất cả những người ở thành phố G biết hết, trong tay của mỗi một người đều có một đoạn video.”
“Anh...” Mặc Diệu Lương nghe thấy trong điện thoại truyền đến âm thanh bị cúp máy.
Đáng chết, giơ tay lên đập điện thoại ở trong tay xuống đất.
“Giết nó đi... giết nó đi... trong bụng của em chính là nghiệt chủng... Diệu Lương giết nó... giúp em với...”
Tô Tiểu Niệm trốn ở trong ngực của người đàn ông, cả người run rẩy dữ dội, nước mắt dường như đã khô cạn, nhưng mà hai mắt lại đang hiện đầy tơ máu, sắc mặt tái nhợt giống như là tờ giấy, rốt cuộc cũng không còn vẻ trắng nõn xinh đẹp.
Nhìn thấy người đàn ông thờ ơ, cô ta vung hai tay lên đập vào trong bụng của mình: “Tao giết mày... nghiệt chủng... tao giết mày...”
“Tiểu Niệm!” Mặc Diệu Lương ôm cô ta lại thật chặt, ngăn cản cô ta làm tổn thương tới mình.
Lúc này anh ta đột nhiên cảm thấy mình vô cùng mệt mỏi, cuộc đời giống như là một vở kịch, bi ai vô cùng lớn, ngày nào cũng sẽ diễn ra những chuyện gà bay chó sủa, lục đục với nhau... anh ta đột nhiên nhớ đến cuộc sống tốt đẹp và đơn thuần với cô ta giống như trước kia.
“Đứa bé là của chúng ta, thật đó... thật sự là của chúng ta... không có người xấu nào bắt nạt em hết... em thấy đó, đều là ảo giác, đều là giả cả thôi...”
Chuyện duy nhất mà anh ta có thể làm là chỉ có thể ôm chặt người phụ nữ yếu đuối mà đáng thương ở trong ngực, lặp lại những lời này hết lần này đến lần khác ở bên tai của cô ta, thẳng cho đến khi cô ta mệt mỏi ngủ thiếp đi...
Nhà tổ nhà họ Mặc, trong thư phòng của Mặc Viên Bằng.
Ở trong tay của Mặc Viên Bằng là tờ báo bị đè xuống không cho phép công bố ra bên ngoài, biểu cảm trên gương mặt già nua rất phức tạp, Trương Hữu Long vẫn cung kính đứng ở một bên.
“Haiz! Rốt cuộc nó vẫn không chịu buông tha cho thằng bé.” Mặc Viên Bằng thở dài, mở miệng thở ra một hơi.
Trương Hữu Long cụp mắt đứng ở bên cạnh không nói gì, lại chỉ có thể cúi đầu.
Mặc Viên Bằng mở miệng, chỉ là thở dài một tiếng, chậm rãi nói: “Nói cho thằng nhóc Diệu Dương đó biết đừng có ra tay quá độc ác.”
“Vâng.” Trương Hữu Long gật đầu.
Mặc Viên Bằng đứng dậy, hai tay bắt chéo ra đằng sau, bước chân nặng nề chậm chạp rời khỏi thư phòng...
Ngày hôm sau quả nhiên Mặc Diệu Lương đã liệt kê ra hết toàn bộ những thứ mà năm đó được lập ra trong di chúc của Mặc Viên Bằng, cũng sai người đưa vào trong tay của Mặc Diệu Dương, sau đó anh ta dẫn theo Tô Tiểu Niệm rời khỏi biệt thự.
Trong một căn nhà phục thức nào đó ở thành phố G, biệt thự ở đây trông có vẻ rất kín kẽ an toàn hơn, trước khi vào ở anh ta đã sai người phong kín toàn bộ cửa sổ và tất cả các cánh cửa, thậm chí ngay cả ban công cũng đã bị lấp lại.
Ngôi nhà có ba phòng ngủ và hai phòng khách, anh ta với Tô Tiểu Niệm ở một căn phòng lớn, anh ta muốn “nhốt” Tô Tiểu Niệm lại, không cho cô ta đi ra ngoài một bước nào, đồng thời các lầu cao như là tầng hai mưoi hai, ai cũng không thể tiếp cận được cô ta.
Ba bữa cơm trong ngày đương nhiên là do người giúp việc giải quyết, vệ sĩ ở cửa mười hai tiếng đồng hồ thì đổi một lần, tính chất an toàn như thế, một con ruồi cũng khó khăn lọt vào, anh ta không tin là Mặc Diệu Dương còn có thể gây ra chuyện gì.
Mặc Diệu Lương mệt mỏi về đến nhà, đám người giúp việc đều ở trạng thái cảnh giác cao độ.
“Ông chủ, buổi tối sắp xong rồi.”
“Ừ.” Sắc mặt của Mặc Diệu Lương rất tăm tối, trên gương mặt tuấn mỹ mang theo sự mệt mỏi rã rời anh ta hỏi: “Cô chủ đâu rồi?”
“Đang nghỉ ngơi ở trong phòng.”
“Ừm.” Anh ta hơi gật đầu, thay giày, cởi áo khoác liền đi vào trong phòng đang bị khóa của Tô Tiểu Niệm
Kỳ quái chính là cửa lại bị khóa trái.
“Tiểu Niệm, mở cửa ra, anh là Diệu Lương đây, anh về rồi.” Mặc Diệu Lương kêu ở bên ngoài thật lâu nhưng mà cửa phòng vẫn không mở ra như cũ, hơn nữa... ở bên trong không thấy có một chút tiếng động nào.
Có một dự cảm bất thường dâng lên trong đầu, anh ta kêu người giúp việc đến cùng nhau đập cửa, trong nháy mắt đẩy cửa ra một mùi vị máu tươi tanh nồng đập vào trong mặt.
Chỉ thấy Tô Tiểu Niệm nằm trên mặt đất, quần áo ở trên người đều bị máu tươi nhuộm đỏ, nhất là giữa hai chân của cô ta, máu dường như còn đang chảy ra bên ngoài.
“Tiểu Niệm!” Mặc Diệu Lương muốn rách cả mắt.
Mặc Diệu Lương đưa Tô Tiểu Niệm đến bệnh viện cấp cứu ngay trong đêm, bác sĩ nhìn thấy tình huống như vậy lập tức dự cảm vô cùng nghiêm trọng.
“Nhanh lên, nối với bình dưỡng khí.”
“Phẫu thuật khẩn cấp, lập tức thông báo cho bác sĩ mổ chính.”
Mặc Diệu Lương đứng ở bên ngoài gấp đến độ như kiến bò trên chảo nóng, trôi qua khoảng một tiếng đồng hồ có bác sĩ đẩy cửa bước ra ngoài, Mặc Diệu Lương ngẩng đầu lên bước tới hỏi thăm.
“Bác sĩ, vợ của tôi như thế nào rồi?”
“Thưa anh, bệnh nhân bị sinh non, về phần nguyên nhân gì dẫn đến việc cô ấy bị suy sụp tinh thần dẫn đến sinh non thì chưa biết, nhưng mà... thời gian đưa đến đây quá trễ, đã nghiêm trọng đến nỗi không thể trì hoãn bệnh tình, hiện tại thai nhi còn tiến vào trong cổ tử cung, huyết mạch trong cổ tử cung do bị phá hỏng hết rồi... nếu như không cắt bỏ tử cung thì chúng tôi không thể đảm bảo được mạng sống của bệnh nhân đâu.”
“Ông... ông nói cái gì?” Mặc Diệu Lương hoàn toàn sợ hãi đến ngây người.
Tiểu Niệm còn trẻ như vậy, sức khỏe của cô ta tốt như vậy, tại sao lại phải mất đi tử cung chứ? Chẳng phải cái này mang ý nghĩa rằng từ đây về sau cô ta không còn có thể mang thai được nữa?
“Không còn cách nào khác à?” Tay của Mặc Diệu Lương đang nắm lấy tay của bác sĩ nhẹ nhàng buông ra.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...