Long Đình Đình kìm nén sự giận dữ và xấu hổ trong lòng, thậm chí cô còn không dám đưa tay ra kéo anh nữa. Giống như người phụ nữ trong ảnh chính là cô, vì chụp những bức hình thấp hèn không thể chấp nhận được đó mà cô đã thấp hơn người khác một bậc.
“Diệu Dương, em là vợ anh, anh nên biết rõ về con người em chứ. Anh cảm thấy những bức ảnh đó thật sự là em sao? Còn nữa, cho dù thật sự là em thì cũng không phải do em muốn chụp. Em…”
Cô còn chưa nói hết thì người đàn ông đã nhếch môi cười nhạo: “Vừa nãy còn không thừa nhận, bây giờ chịu thừa nhận rồi à?”
“Em…” Long Đình Đình nghẹn lời không nói được nữa. Cô giải thích: “Em không nói là em, em chỉ ví dụ thế thôi.”.
||||| Truyện đề cử: Hẹn Kiếp Sau Gặp Lại Chàng |||||
“Em thấy không phải em, chẳng nhẽ là tôi sao?”
“…” Lòng Long Đình Đình rối bời, cô không thể hiểu được cách nói của anh: “Diệu Dương, người trong những bức ảnh đó thật sự không phải em. Sao em có thể làm ra chuyện như vậy được chứ? Anh không tin em đúng không?”
“Đúng!” Mặc Diệu Dương lạnh lùng thốt ra một chữ.
“…” Sắc mặt Long Đình Đình đột nhiên tái nhợt, cô mở to đôi mắt oan ức nhìn chằm chằm Mặc Diệu Dương.
Từ khi nào mà người đàn ông này trở nên xa lạ và đáng sợ như vậy? “Diệu Dương, vì sao chứ? Tại sao lại thành ra thế này? Chúng ta đã ở bên nhau hơn hai năm, hơn hai năm rồi lẽ nào anh chưa bao giờ hiểu rõ về con người thật của em sao?”
Long Đình Đình nhẹ nhàng nói nhưng những giọt nước mắt thất vọng lại rơi trên khuôn mặt cô.
Thật nực cười. Phản ứng đầu tiên của cô khi nhìn những bức ảnh đó đã chắc chắn đó không phải mình. Thậm chí cô còn chẳng buồn chút nào, nhưng lúc này thái độ lãnh đạm của người đàn ông lại khiến cô như rơi xuống địa ngục, lạnh đến thấu xương!
Khi nhìn thấy những giọt nước mắt như viên ngọc trai tuôn ra từ mắt cô bỗng nhiên trái tim Mặc Diệu Dương co rút, sau đó lại trở nên ấm áp. Suýt chút nữa anh đã không kìm được mà ôm cô vào lòng, lau đi những giọt nước mắt pha lê trên mặt cô.
Có trời mới biết khi phải ngầm chịu đựng thì trái tim anh cũng đau đớn thế nào!
Anh nhắm chặt mắt lại, trong lòng đấu tranh kịch liệt, cuối cùng anh vẫn phải kìm lòng. Khi mở mắt ra lần nữa, Long Đình Đình ngạc nhiên phát hiện, vừa nãy trong mắt anh còn có sự ngạc nhiên, bây giờ nó đã hoàn toàn biến mất và thay vào đó là sự lãnh đạm và xa lạ.
Mặc Diệu Dương thản nhiên nói: “Đình Đình, em có biết chuyện này có phải là em hay không đã không còn quan hệ gì nữa rồi, em biết không?”
Long Đình Đình cảm thấy rất sốc! Người đàn ông này từ lúc nắmm lấy tay cô vẫn luôn gọi cô là “cục cưng”! Nhưng giờ đây anh lại chỉ gọi tên cô, Đình Đình!
“… Vậy, vậy là vì sao?” Rõ ràng cô biết đáp án anh nói sẽ đẩy cô xuống vực sâu vô tận và mang đến cho cô sự tuyệt vọng bất tận, nhưng cô vẫn không kìm được muốn biết rốt cuộc đáp án là gì!
Ánh mắt Mặc Diệu Dương kiên quyết rời khỏi khuôn mặt thê lương của cô, anh nhìn xa xăm, đôi môi mỏng khẽ mở: “Đây là vấn đề tôn nghiêm của đàn ông. Thử hỏi có người đàn ông nào có thể chịu đựng được vợ mình làm ra chuyện đó? Chuyện này vẫn chưa bị người khác biết, nhưng cũng chưa biết chừng đã có rất nhiều người biết vì được gửi riêng rồi. Em bảo tôi phải ngẩng đầu lên thế nào đây?”
Long Đình Đình hoảng loạn, dường như cô cảm nhận được điều gì từ trong những lời của anh. Cô lo lắng nói: “Nhưng… Diệu Dương, nhưng người trong những tấm ảnh đó không phải em! Anh không thể đi điều tra làm rõ trước được sao? Rốt cuộc là ai đã hãm hại em, vu oan cho em, anh…”
“Điều tra?” Mặc Diệu Dương cười khổ: “Chuyện này mất mặt đến thế mà em còn bảo tôi đích thân điều tra? Em bảo mặt mũi của tôi phải vứt đi đâu hả?”
Tại sao lại như vậy? Long Đình Đình cảm thấy trái tim mình thật mệt mỏi. Từ khi nào mà giao tiếp với anh lại trở nên tốn sức như thế? Từ khi nào góc độ suy nghĩ vấn đề của anh đã không còn từ phía cô nữa mà chỉ coi mình là trung tâm như vậy?
“Diệu Dương… người phụ nữ trong hình không phải vợ anh, có gì đáng xấu hổ chứ…” Long Đình Đình đột nhiên cảm thấy tất cả những gì mình nói đều trở nên vô nghĩa.
“Không phải vợ tôi? Ha…” Mặc Diệu Dương cong khoé môi gợi cảm lên rồi cười khổ: “Ai không biết Đình Đình em là con dâu nhà họ Mặc? Có ai không biết khuôn mặt này là vợ của Mặc Diệu Dương tôi? Hử? Đình Đình, em nói cho tôi biết, bây giờ em ra ngoài kia đứng xem có bao nhiêu người ở thành phố G này không biết em?”
“Diệu Dương…” Long Đình Đình đột nhiên đau khổ khóc thất thanh!
Vào lúc này mọi lời nói đều là vô nghĩa. Dường như anh đã xác định người trong những tấm hình đó chính là cô vậy.
Một người phụ nữ bị lộ những tấm ảnh đó đã đủ khiến họ cảm thấy xấu hổ, nhục nhã rồi. Nhưng chồng cô lại không hề quan tâm đến sự lo lắng, hoảng sợ của cô mà chỉ quan tâm đến danh tiếng và thể diện của anh. Còn có chuyện gì lạnh lùng, vô tình hơn chuyện này không?
Long Đình Đình buồn bã nói: “Nếu anh thật sự cảm thấy mất mặt khi ở bên em thì anh… anh có thể ly hôn với em. Em có thể đưa con đi thật xa, không bao giờ trở lại thành phố G nữa, như vậy có phải đã có thể giữ được thể diện cho anh không?”
Ly hôn? Từ này vừa thốt ra khỏi miệng Long Đình Đình, trái tim cả hai người đồng thời run lên!
Sự hoàn hảo ban đầu, những lời thề ước khi xưa đã trở nên dễ dàng chia lìa thế này sao? Thật sự khiến người khác đau lòng xót dạ, ruột gan đứt ra từng khúc!
Ly hôn? Đây là suy nghĩ mà Mặc Diệu Dương chưa bao giờ có kể từ khi Long Đình Đình bước vào tim anh. Anh đã từng tưởng tượng rằng nếu một ngày người phụ nữ này không yêu anh nữa, muốn rời xa anh thì anh cũng không buông tay. Cho dù là giam cầm thì cô cũng chỉ có thể ở bên anh.
Suy nghĩ này chưa bao giờ thay đổi!
Nhưng bây giờ…
Khi Long Đình Đình nói ra hai chữ đó, trái tim cô cũng run lên dữ dội. Thậm chí cô còn bắt đầu hối hận! Có chuyện gì mà không thể giiar quyết được? Có lẽ lúc này Mặc Diệu Dương chỉ đang tức giận, khi anh nguôi giận rồi anh sẽ nghĩ thông suốt và cho người đi điều tra hung thủ hãm hại cô thật sự.
Cô ngẩng đầu nhìn chằm chằm khuôn mặt người đàn ông, trong lòng thầm cầu nguyện. Nhưng ngay sau đó cô lại nghe thấy giọng nói lạnh lùng trong trẻo của người đàn ông, anh chỉ nói một chữ.
“Được!” Giọng Mặc Diệu Dương vẫn lạnh lùng, kiên định như cũ, không nhìn ra bất cứ cảm xúc nào. Nhưng lời nói ra lại khiến người khác không dám nghi ngờ dù chỉ một chữ: “Vậy chúng ta ly hôn đi!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...