“Này, Sở Quốc Thiên, cậu đang ở đâu?” Sở Quốc Thiên chưa kịp lên tiếng thì giọng nói độc đoán và xấu xa của Triệu Mai Hương truyền đến.
“Alo, mẹ, có chuyện gì vậy?” Sở Quốc Thiên hỏi.
Triệu Mai Hương không quan tâm chút nào, tức giận nói: “Tôi cho cậu 20 phút để ngã tư trong thành phố" “Có chuyện gì vậy?” Sở Quốc Thiên cảm thấy khó hiểu.
“Cậu cứ qua đây đi, nói nhiều như vậy làm gì.” Triệu Mai Hương nóng nảy chửi bởi.
“Vâng” Sở Quốc Thiên cúp điện thoại sau khi nói xong.
Trong mười phút, Sở Quốc Thiên đã đến nơi mà Triệu Mai Hương nói.
Triệu Mai Hương dừng ở trạm xe bên đường, sắc mặt có chút khó chịu.
Trước đầu xe của bà ta, một cụ già đang nằm trên đường với vẻ mặt méo mó và cơ thể co quắp, như thể đang chịu đựng một nỗi đau lớn.
"Mẹ, chuyện này sao vậy? Chẳng lẽ là mẹ đâm người sao?" Sở Quốc Thiên hơi nhíu mày hỏi.
“Tại sao cậu lâu vậy, có chút chuyện tìm cậu cũng không thể nhanh nhẹn được à?” Triệu Mai Hương nghiêm mặt chỉ vào người già trên mặt đất, tràn đầy tức giận, “Ông ta lừa tôi.” “Lừa?” Sở Quốc Thiên quay đầu nhìn về ông già đang nằm dưới mặt đất, cảm giác người đó không giống một kẻ lừa gạt.
“Này ông ơi, ông cảm thấy thế nào?” Sở Quốc Thiên vội vàng quan tâm hỏi.
"Chân của tôi, ôi ở đây, đau quá!"
Ông già vừa mở ống quần vừa họ, chân phải đã sưng đỏ, cả người không khỏi run rẩy vì cơn đau dữ dội.
“Nghiêm trọng vậy sao?” Sở Quốc Thiên nhìn thấy vết thương, cùng với xương cốt mỏng manh của người già, rất có thể bị nứt ra, anh vội vàng nói: “Mau gọi xe cấp cứu đi.
Việc quan trọng là phải cứu người.
"Gọi xe cấp cứu cái gì! Cậu không hiểu tôi nói cái gì sao?" Triệu Mai Hương cầm lấy di động của Sở Quốc Thiên, lạnh lùng nói: “Ông già này rõ ràng là tới đây lừa tiền, có mắt mà không biết nhìn đường, bị đâm là do ông ta tự chuốc lấy!” "Chàng trai, tôi không có, tôi không có ý định lừa gạt ai hết!"
Ông già ấm ức nói: “Tôi sang đường theo tín hiệu đèn giao thông, rõ ràng là bà ấy phóng xe vượt đèn đỏ! Tôi già rồi, nhưng tôi nhất định không làm gì có lỗi với lương tâm của mình." "Này! Ông diễn cho ai xem?" Triệu Mai Hương hừ lạnh, nhưng trên mặt không che giấu được vẻ chột dạ, lại nói, “Xã hội bây giờ rất nhiều người giống như ông, nhìn thấy xe ô tô liền chạy lên xông vào! Ông xứng đáng nói đến hai chữ lương tâm sao?” " Sở Quốc Thiên, cậu ở đây chờ người của cơ quan chức năng đến giải quyết cho tôi! Dù sao cả ngày cậu cũng không có việc gì làm, bên chỗ tôi có việc, tôi đi trước đây." Triệu Mai Hương nói xong liền định rời đi.
Sở Quốc Thiên ngay lập tức ngăn bà ta lại, "Mẹ, chúng ta cùng chờ người của cơ quan chức năng tới! Trong tình huống này, mẹ không thể cứ rời đi như vậy!" “Tại sao tôi không thể rời đi?” Triệu Mai Hương tức giận nhìn chằm chằm Sở Quốc Thiên, trách móc nói: “Cậu là đồ vô dụng, trong nhà họ Lâm của tôi, con gái tôi cho cậu ăn, cho cậu mặc, bây giờ gặp chút chuyện, cậu lại không giúp được gì cả.
Đúng là một thứ vô dụng thực sự!”
Sở Quốc Thiên hiểu ra, chuyện này có vẻ như là Triệu Mai Hương đã chạy vượt đèn đỏ và đâm phải ông già này.
Bà ta gọi anh đến đây là vì để Sở Quốc Thiên chịu trách nhiệm cho bà ta, nếu có chuyện gì xảy ra thì anh sẽ phải chịu trách nhiệm.
“Mẹ, con có thể hứa sẽ giúp mẹ giải quyết chuyện này” Sở Quốc Thiên nhàn nhạt nói, “Nhưng nếu mẹ thực sự đâm người ta, mẹ nhất định chạy không nổi, nếu bây giờ mẹ rời đi, sẽ bị tính là chạy trốn, sẽ phải ngồi tù đấy!” “Tôi đã nói rồi, tôi không đâm ông ta, là ông ta tự chạy đến đâm vào!” Triệu Mai Hương lớn tiếng hét lên..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...