Như chúng ta đã biết, não bộ là bộ phận tinh vi nhất trên cơ thể con người, hầu hết mọi người đều không dám tùy tiện châm cứu vị trí đó, kể cả những người có thâm niên nghiên cứu hàng chục năm cũng vô cùng thận trọng.
Đương nhiên, tốc độ của Sở Quốc Thiên không chỉ nhanh mà còn đôi tay còn rất điêu luyện, khiến mọi người kinh ngạc, đồng thời không khỏi hâm mộ.
Nhưng điều mà bọn họ không để ý là trong nháy mắt lúc Sở Quốc Thiên ra tay, Hoàng Văn Hữu hoàn toàn bị thu hút sự chú ý, nếu nhìn kỹ còn có thể thấy ông ta rơi lệ mặt đầy kích động, thân thể không ngừng run rẩy...!
Sở Quốc Thiên không quan tâm đến phản ứng của mọi người, vẻ mặt của anh lúc này cực kỳ tập trung, ngân châm xuất hiện trong tay anh liền giống như tràn đầy sức sống.
Trên đầu bà cụ càng ngày càng nhiều ngâm châm, tốc độ châm cứu của Sở Quốc Thiên không hề chậm lại mà còn nhanh hơn một chút, cảnh tượng như vậy rơi vào trong mắt mọi người, không thể dùng từ chấn động để hình dung được.
Năm phút sau, Sở Quốc Thiên đột nhiên dừng lại, tiếp theo liền đứng thẳng người.
“Xong rồi.” Sở Quốc Thiên nói xong, thở nhẹ nhõm một hơi.
“Xong rồi sao?” Lâm Minh Hải chỉ vào bà cụ vẫn còn đang bất tỉnh với đầy kim châm cứu trên đầu, suýt nữa gần như bật cười: "Cậu nói với tôi là xong rồi sao?"
Sở Quốc Thiên khẽ mỉm cười, sau đó vung bàn tay to lên, đột nhiên kim châm cứu trên đầu bà cụ đồng thời rơi xuống bàn bên cạnh, trong lúc mọi người đang đứng ngẩn ngơ thì Sở Quốc Thiên lên tiếng.
“Bà cụ bị thương ở đầu, bởi vì khó thở nên khiến rối loạn thần kinh, trong đầu tụ máu cho nền văn hôn mê bất tỉnh "Vừa rồi tôi đã đả thông máu huyết bị tự trên đầu cho bà nội, trong vòng không tới năm phút nữa bà sẽ tỉnh lại." Sở Quốc Thiên nổi, chỉ vào kim châm cứu vừa rút ra.
Mà mọi người theo hướng ngón tay của Sở Quốc Thiên, lập tức nhìn thấy vết máu từ từ chảy ra trên mười mấy đầu cây kim châm cứu.
Hoàng Văn Hữu vừa liếc nhìn kim châm cứu, lại vội vàng kéo Sở Quốc Thiên, hưng phần nói: "Cậu...!Sở, tôi là Hoàng Văn Hữu, cảm thấy may mắn khi gặp được cậu!” Sở Quốc Thiên không quá ngạc nhiên trước vẻ kích động trên mặt Hoàng Văn Hữu, cười nhẹ nói: “Ông Hoàng có chuyện gì thì cứ nói, đừng ngại.
Hoàng Văn Hữu trong lòng vui mừng khôn xiết, sau khi sắp xếp cảm xúc, ông ta nghiêm túc nói: "Cậu Sở, thứ lỗi cho tôi nói thẳng, tôi vừa mới xem kỹ toàn bộ quá trình châm cứu của cậu.
Tôi cảm thấy phương pháp châm cứu của cậu có chút giống với Thanh Nang Kinh của Hoa Đà nhưng từ cách châm cứu của cậu thì có vẻ tinh xảo hơn, vì vậy tôi nhất thời không thể đoán được chính xác đó có phải là Thanh Nang Kinh hay không, xin hỏi cậu có thể giải thích điều tôi đang nghi hoặc giúp tôi được không?"
Sở Quốc Thiên sửng sốt, sau đó lập tức cười nói: “Ông Hoàng đoán rất đúng, quả thật là xuất phát từ Thanh Nang Kinh." “Có phải là quyền thượng không?” Hoàng Văn Hữu hỏi.
“Quyền trung.
Cái gì?
Tuy là Hoàng Văn Hữu đã chuẩn bị tinh thần, sửng sốt trước câu trả lời của Sở Quốc Thiên.
“Thanh Nang Kinh quyển trung!”
Như...!như thế nào mà có thể chứ? “Thanh Nang Kinh" là tác phẩm duy nhất còn lưu lại của
Hoa Đà, tuy chỉ có không đến ngàn chữ nhưng nó bao hàm tất cả kiến thức y học.
Thật tiếc cho một tác phẩm lưu danh thiên cổ qua nhiều thời đại như vậy, không hiểu vì lý do gì mà chỉ còn lại quyền thượng, mà quyến thượng này đã không được công bố ra cho người đời sau, mà nó lại được năm giữ bởi một gia tộc lớn ở
Yên Kinh.
Một lần, Hoàng Văn Hữu may mắn được nhìn thấy một nhân vật lớn xuất thủ ở Yên Kinh nên biết được sự tồn tại của Thanh Nang Kinh, tuy rằng nhân vật lớn kia chỉ dùng mỗi quyển thượng nhưng vẫn khiến cho ông ta sửng sốt như trời trồng, nhiều năm như vậy mà ký ức kia vẫn còn rõ như mới.
Nhìn thấy hành động của Sở Quốc Thiên hôm nay, ông ta đã đoán được Sở Quốc Thiên cũng không phải là người thường, nhưng ông ta đầu biết rằng Sở Quốc Thiên thực sự đã phát huy được kiến thức từ quyển trung của Thanh Nang Kinh, nếu chuyện này được công bố ra ngoài, e rằng sẽ gây ra sự chấn động cho giới y học.
Hoàng Văn Hữu nghĩ tới đây liền muốn nhắc nhở Sở Quốc Thiên, nhưng ông ta tìm một vòng lại phát hiện Sở Quốc Thiên đã rời khỏi phòng bệnh từ lúc nào.
Ông ta vừa định ra ngoài tìm kiếm thì đột nhiên bà cụ trên giường họ nhẹ một tiếng yếu ớt rồi tỉnh lại...!
Sau khi Sở Quốc Thiên rời khỏi phòng bệnh, anh ấy đi thẳng đến chợ.
Sáng nay, Lâm Thanh Di và Bảo Nhi chỉ tùy tiện ăn vài miếng của bữa sáng do anh ấy làm vì phải đi học vội, nhưng anh ấy chắc chắn rằng cả hai mẹ con đều thích bữa ăn do mình nấu.
Khi trở về nhà với đủ loại nguyên liệu nấu ăn, anh ấy thấy Lâm Thanh Di không biết vì sao mà đã trở về nhà rồi.
Sở Quốc Thiên thấy sắc mặt Lâm Thanh Di có chút khó coi, không khỏi nghi hoặc hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì vậy?” Lâm Thanh Di liếc Sở Quốc Thiên, suy nghĩ rồi nhẹ nhàng nói: "Không biết hôm nay ai đã tiết lộ chuyện bà nội tỉnh lại, có rất nhiều phóng viên đến đó.
"Sau đó?" “Bà nội nói với phóng viên rằng chủ Hai đã chữa khỏi bệnh cho bà" Lâm Thanh Di mím môi đỏ mọng nói lời xin lỗi: "Xin lỗi anh, bà nội đã đem công lao của anh dành hết cho chú Hail Nhìn thấy vẻ mặt áy náy của Lâm Thanh Di, Sở Quốc Thiên không khỏi bật cười: "Sao em lại nói xin lỗi tôi? Chỉ là công lao mà thôi, tôi không quan tâm.
Quan trọng nhất là bà nội không sao, cho nên em cũng đừng tức giận" “Anh hoàn toàn không để ý gì sao?” Lâm Thanh Di lần này thực sự kinh ngạc, chuyện này nếu xảy ra với ai thì cũng không thể thờ ơ như vậy, nhưng Sở Quốc Thiên lại là một ngoại lệ.
“Tại sao tôi lại phải để ý?" Sở Quốc Thiên hỏi lại.
Anh ấy đường đường một vị thần y Chí Tôn, không chỉ có vô số chiến công mà còn cứu không biết bao nhiêu người, nếu thật sự để ý thì chẳng phải bận đến chết sao?
Sở dĩ Lâm Thanh Di vội vàng quay lại đây là để xoa dịu cảm xúc của Sở Quốc Thiên, nhưng không ngờ lại có được Sở Quốc Thiên an ủi khiến lo lắng trong tích tắc đã biến mất.
Nhưng mà ngay lập tức, cô ấy hình như nhớ ra điều gì đó, nhìn chằm chằm Sở Quốc Thiên hỏi: “Nghe ông Hoàng nói y thuật của anh hình như rất cao hả?" “Cũng bình thường thôi mà." Sở Quốc Thiên thuận miệng nói.
Khóe miệng Lâm Thanh Di cong lên, ngay cả ông Hoàng cũng hết lời khen ngợi, vẻ mặt khâm phục thế kia, nếu mà thật sự là bình thường như anh nói thì cái gì mới thật sự được xem là lợi hại chứ?
Nhất thời Lâm Thanh Di cảm thấy mình có chút không nhìn thấu Sở Quốc Thiên, thật sự anh ấy chỉ là một bác sĩ quân y bình thường thôi sao?
Sở Quốc Thiên đã đặt nguyên liệu nấu ăn trong tay xuống, thấy Lâm Thanh Di im lặng không nói gì, liền cười bổ sung thêm: "Đừng lo lắng, tôi không quan tâm đến những danh lợi đó, chỉ cần mẹ con em có thể được bình yên vui vẻ thì cũng chính là hạnh phúc lớn nhất của cuộc đời tôi rồi." Lâm Thanh Di có chút luống cuống không biết vì sao, vuốt tóc bên tại mình, hơi mất tự nhiên nói: “Đúng vậy, tôi quên nói với anh là mấy ngày nay bố mẹ đi công tác, có thể sẽ không về “Tôi biết rồi, vậy hôm nay tôi sẽ nấu ít đồ ăn lại." Sở Quốc Thiên nói xong liên bắt đầu nhặt rau
Thấy Sở Quốc Thiên dáng vẻ thật sự đang nhặt rau, Lâm Thanh Di càng thêm hiếu kỳ, nhưng ngay lập tức, cô nghĩ đến bữa sáng mà Sở Quốc Thiên đã nấu, trong lòng không khỏi lên nuốt nước miếng.
Bốn giờ chiều, Sở Quốc Thiên và Lâm Thanh Di đi đón Bảo Nhi từ nhà trẻ trở về nhà.
Bảo Nhi vừa vào cửa đã ngửi thấy mùi thơm ngào ngạt, nhất thời chảy nước miếng: “Thơm quá bố ơi, Bảo Nhi đói bụng rồi.” “Ăn cơm thôi nào!” Sở Quốc Thiên cưng chiều hôn Bảo Nhi một cái, sau đó đưa cô bé đi rửa tay.
Lâm Thanh Di nhìn thấy trong như vậy trong lòng có chút bất đắc dĩ, thậm chí có chút ghen tị, đứa nhỏ vô lương tâm này, cô đã nuôi nấng suốt năm năm, nhưng không ngờ vẫn dính chặt lấy bố.
Nhưng rất nhanh ngay sau đó, khi Bảo Nhi bắt đầu ăn, sự thèm ăn của cô bé cũng bị kích thích bởi mùi thơm nồng của một bàn đồ ăn.
Ngay khi một gia đình ba người đang thưởng thức món ăn hòa thuận vui vẻ, đột nhiên, một tiếng chuông điện thoại di động nhanh chóng vang lên.
Lâm Thanh Di liếc nhìn thoáng qua tên người gọi, lập tức trả lời, nhưng giây tiếp theo, sắc mặt cô thay đổi, chiếc đũa trong tay rơi xuống đất “bộp” một tiếng.
“Xảy ra chuyện gì rồi?" Sở Quốc Thiên nhíu mày.
“Nhà họ Lâm...!có chuyện rồi!".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...