Cố Chấp Sủng Ái


Thẩm Diệc Hoan chớp chớp mắt, cặp mi dài vì nước mắt mà ướt thành một dúm, hỏi anh: "Muốn gì cũng được sao?"
"Ừ." Lục Chu gật đầu.
"Vậy tối nay chúng ta đừng làm được không?"
"...!"
Lục Chu nhìn cô, biết là cô gái nhỏ đang cố ý phá vỡ bầu không khí ngột ngạt vừa rồi, anh giơ tay khẽ xoa tóc, nhẹ giọng nói: "Được, không làm."
Thẩm Diệc Hoan khom lưng, duỗi tay xoa xoa mặt Lục Chu, lại đưa mặt mình tới gần, cụng vào trán anh, một chút rồi một chút hôn lên bờ môi mỏng kia.
Lục Chu ngồi xổm trên mặt đất, ngẩng đầu lên, ngoan ngoãn để Thẩm Diệc Hoan vừa ôm lại vừa hôn.
Lục Chu nắm lấy tay Thẩm Diệc Hoan, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve lòng bàn tay cô.
Thẩm Diệc Hoan ôm lấy cổ anh.
Từ trước tới nay, việc hôn môi bất kể là ai chủ động trước, thì đến cuối cùng đều là Lục Chu chiếm chủ đạo, chỉ là lúc này, anh chỉ khẽ mở miệng thuận theo cô, để Thẩm Diệc Hoan tự thăm dò, động tác không tính là thành thạo, cũng không quá mức ngây ngô, có chút vụng về.
Không biết qua bao lâu.
Lục Chu nắm lấy cằm Thẩm Diệc Hoan kéo ra một chút khoảng cách, giọng nói khàn khàn: "Thẩm Diệc Hoan, anh sẽ nhịn không được."
Thẩm Diệc Hoan rũ mắt nhìn qua.
Rồi lại một lần nữa sáp tới, không chỉ ôm lấy cổ anh mà còn đem nửa người cũng dán vào.
Giây tiếp theo, động tác của Lục Chu cơ hồ là kịch liệt hơn.
Thẩm Diệc Hoan bị đẩy ngã ở trên giường, mái tóc dài đen nhánh của cô gái nhỏ xõa ra trên chiếc chăn trắng tinh, đuôi mắt cong cong, thực giống một con hồ ly nhỏ.
"Ai muốn anh nhịn." Cô nhẹ thở dốc, nhấc chân dùng đầu gối cọ cọ vào người Lục Chu.
...
Lăn lộn xong.
Cuối cùng vẫn là tắm cùng nhau.
Trong phòng tắm, Thẩm Diệc Hoan lại dùng tay làm Lục Chu ra thêm một lần nữa, cô chỉ cảm thấy tay mình sắp phế đi.
Có chút giống tự bê đá đập vào chân mình.
Lục Chu ôm lấy eo Thẩm Diệc Hoan, tay Thẩm Diệc Hoan đặt lên trên tay anh, cùng anh mười ngón đan chặt.
Sau khi sức cùng lực kiệt, cảm xúc bỗng bị ảnh hưởng bởi chuyện trước đó.
Cô hít hít cái mũi, nhẹ giọng thủ thỉ: "Em chỉ có anh."
Lục Chu nói: "Em còn có anh."
**
Thẩm Diệc Hoan quyết định muốn chụp chủ đề bộ đội biên phòng Tân Cương, phải gửi văn bản lên cấp trên phê duyệt, quá trình cụ thể đều do Chu Ý Xu báo lên, cô chỉ việc ngồi đợi kết quả, thế mà được thông qua.
Để có thể chụp ảnh bộ đội biên phòng cần phải xét duyệt rất nhiều thứ, nghe Chu Ý Xu nói, lần phê duyệt này còn đặc biệt nghiêm ngặt, may mà cuối cùng cũng thông qua.
YOU"LL ALSO LIKE

【Cao H】Cẩm Sắt - Lê Hạt
27.1K1K
Converter: Sắc Nữ Team.

Số chương: 18 Giới thiệu: Diệp Tiêu sau khi chuyển trường ngồi cùng bàn với một người rất đáng sợ.

Mỗi lần cùng hắn nói chuyện cô liền bắt đầu nó...


HÔM NAY PHÓ TỔNG ĐÃ BỊ VẢ MẶT CHƯA? || DUY H...
36.5K2.6K
Hán Việt: Phó tổng kim thiên đả kiểm liễu mạ [ ngu nhạc quyển ] Tác giả: Duy Hề Editor: Song Ngư Độ dài: 87 chương Nguồn: Wikidich (Diêu Hạ) + Tấn Giang Thể loại: Ngôn t...

Ly Hồn Ký - Thanh Thanh Lục La Quần
705K23.8K
Thể loại: Ngôn tình hiện đại, sủng Editor: Liệt Hỏa Các Beta: Mặc Poster: Mạc Y Phi Cô mới vừa bước vào nhà đã bắt gặp một vị ốc tiên sinh ở trong nhà ( ốc tiên sinh là...

[Edit H - Hoàn] Lục Dư Thành mến Du Tích - B...
161K6K
????Tên truyện do editor tự đặt ????️Tên hàn việt: Nguyên lai nhĩ thị giá dạng đích pháo hữu ????️Tác giả: Bàn Bàn Quất - 胖胖橘 ????️Nguồn convert: Reine Dunkeln | koanchay ????️Tì...

[HOÀN] Cô Ấy Là Hương Hoa Sơn Chi - Chấp Thô...
238K8.8K
Hán Việt: Tha Thị Chi Tử Hoa Hương Tác giả: Chấp Thông Nhất Căn Tình trạng: Hoàn Thành Số chương: 79 chương - 28 PN Nguồn: Wikidich Michiyo Kwon + Raw Tấn Giang Bìa: Tiệ...

[Edit - CaoH] Anh Là Ánh Bình Minh Của Em...
3.6K211
Tên truyện: Anh Là Ánh Bình Minh Của Em Tên cũ: Anh là ánh rạng đông của em Hán Việt: Nhĩ thị ngã đích thự quang Tác giả: Dư Niểu Niểu 余袅袅 Tình trạng bản gốc: Hoàn...

Ảnh Hậu Tái Lâm - Khương Ngọc
330K15.4K
Thể loại: Hiện đại, trọng sinh, showbiz Edit từ chương 1 - chương 7.2: Mèo đại lười, từ chương 7.3 trở đi: Um-um Nguồn: diễn đàn Đời trước, Cô Tương vì yêu sa...
Cô không nói cho Lục Chu biết, tính trong lòng muốn cho anh một niềm vui bất ngờ.
Ngày trước đó Lục Chu đã nhận được mệnh lệnh trở về Tân Cương, Lý Ổ lại một lần nữa để lộ dấu vết, nhiệm vụ cũng chính thức bước vào giai đoạn thu lưới.
Lúc này không phải trở về quân doanh, mà là trực tiếp tiến hành tuần tra.
Bọn họ theo dõi Lý Ổ và tập đoàn buôn lậu đã rất lâu, bây giờ căn cứ vào manh mối cũng có thể biết, nơi biên giới Tân Cương không chỉ có mỗi Lý Ổ này, việc họ có thể làm bây giờ là dùng hết toàn lực để triệt phá băng đảng buôn lậu.
Tính nguy hiểm cực cao, Lục Chu không nói rõ với Thẩm Diệc Hoan.
Buổi tối khi Lục Chu tới Tân Cương, thời tiết đã rất lạnh, Hà Mẫn đứng bên ngoài chờ Lục Chu, trên xe việt dã còn có mấy người mặc quân trang, hòa vào màn đêm.
Lục Chu đi qua, gõ gõ vào cửa sổ xe.
Bên trong đều đồng thanh hô một tiếng: "Lục Đội."
Lục Chu lên xe, quét mắt nhìn bên trong một vòng: "Những người khác đã tới rồi?"
"Đúng vậy, đang ở chỗ đóng quân."
"Xuất phát."
Một trận gió lạnh thấu xương thổi tới, Lục Chu kéo cao cổ áo, xe đi hướng về phía cao nguyên, nhiệt độ ngày càng giảm xuống.
"Đúng rồi." Hà Mẫn nói, "Tư lệnh nói lần này còn có một cá nhân theo đội."
"Ai?"
"Không biết, chắc là phóng viên gì đó, cũng chưa nói rõ ràng, chỉ bảo là tới tuyên cho truyền chúng ta."

Lục Chu nhíu mày: "Chúng ta có gì mà tuyên truyền?"
Hơn nữa lần này thật sự nguy hiểm, nếu gặp phải người không có năng lực tự vệ và sinh tồn, một đường này không biết có thể xảy ra chuyện gì không.
Hà Mẫn nói: "Nếu tuyên truyền về bộ đội biên phòng, sau này có thể giảm bớt tội phạm cũng nên, khá tốt."
Lục Chu nói: "Một khi bị thương hoặc ảnh hưởng tới hành động của chúng ta thì cho hắn đi."
Hà Mẫn biết anh đây là đồng ý.
Xe đến trại, tiếng gió rất lớn, nhưng xung quanh đều trống trải, cây nào cây nấy không có nổi một chiếc lá, trụi lủi khô cằn.
Triệu Hạt hô to một tiếng: "Lục Đội tới!"
Trong lều doanh mọi người đều đi ra.
Lục Chu đứng trước lửa trại, ánh lửa bập bùng chiếu rọi nơi đồng tử anh, sắc bén dị thường, hàm dưới căng chặt, khuôn mặt bị gió Bắc rét lạnh thổi qua trở nên trắng hơn bình thường.
"Sau hôm nay, chúng ta sẽ đi thẳng tới trạm biên phòng nơi biên giới, lúc nào cũng có khả năng gặp phải người của địch, vì thế mỗi giây mỗi phút phải chuẩn bị tốt tinh thần chiến đấu, sẵn sàng phục tùng mệnh lệnh!"
Mọi người hô vang một tiếng: "Rõ!"
Buổi tối, Lục Chu và Hà Mẫn ngủ chung một lều.
Đều là đàn ông đã trưởng thành, Hà Mẫn ngồi một bên hút thuốc, liếc mắt nhìn Lục Chu một cái, người kia đang bày một tấm bản đồ trước mặt, ánh mắt nhàn nhạt dừng ở phía trên.
Hà Mẫn đứng dậy: "Lục Đội, bây giờ cậu không hút thuốc?"
Lục Chu không ngẩng đầu, chỉ ừ một tiếng.
Hà Mẫn cười khẽ: "Đây là bị người nhà quản?"
Lục Chu cũng cười: "Đúng vậy."
"Trước đây cậu nghiện rất nặng, thời gian lâu thế rồi phổi nào chịu được, nhưng chắc vẫn có lúc hút lén chứ nhỉ?"
"Ừ, có đôi khi nhịn không được liền tránh cô ấy hút một điếu, cũng hút ít hơn trước đây."
Vừa nói xong, điện thoại đã reo lên, là Thẩm Diệc Hoan gọi tới.
"Nhớ em khôngggg?" Thanh âm cô gái nhỏ giòn tan, mang theo ý cười.
Lục Chu vén cửa lên đi ra ngoài, tìm một sườn núi cản gió lại ngồi xuống: "Nhớ."
"Gió bên anh lớn quá."
"Ừ, vừa ra khỏi lều."
"Lạnh không?"
"Vẫn tốt."
"Anh mặc gì đấy?"
"Đồ phòng hộ."
"Trong đội đều thống nhất phát sao?"
"Ừ."
Thẩm Diệc Hoan cúi đầu nhìn áo ngủ mỏng tang trên người mình, vốn định hỏi anh một chút xem nên mang đồ gì tới, bỗng lại thôi.
"Anh mau vào lều đi, đừng để bị cảm."
"Không có việc gì." Lục Chu trùm mũ lên đầu, "Em đang làm gì?"
Thẩm Diệc Hoan đá đá vào chiếc vali bên cạnh: "Chả làm gì cả, chỉ nằm thôi, em sợ anh cảm lắm, mau đi vào đi."
Lục Chu không lay chuyển được cô, lại hàn huyên thêm vài câu mới cúp máy đi vào lều.
...

Thẩm Diệc Hoan lục tung tủ đồ tìm những bộ quần áo dày nhất đem ra, cuối cùng phải lấy chiếc vali cỡ lớn nhất mới nhét được hết.
Một giấc ngủ dậy, liền tới thời gian đi Tân Cương.
Chu Ý Xu còn tới cửa nhà chở cô ra sân bay.
"Chăm sóc bản thân cho tốt, đừng để lại bị thương." Chu Ý Xu nói, "Để chị gửi số của bên kia qua cho em, tới đấy còn có người đón."
Thẩm Diệc Hoan cười cười ôm chị sếp của mình một chút: "Yên tâm đi, đâu phải lần đầu em tới Tân Cương đâu."
Thẩm Diệc Hoan đi vào phòng chờ liền gọi vào số Chu Y Xu vừa gửi qua.
Nghe máy là một giọng nam, có chút quen thuộc, nhưng cô không xác định được là ai.
Đầu bên kia nói: "Được, cô đến nơi cứ đi thẳng ra cửa chính, chúng tôi khi đó hẳn là đã tới rồi."
"Được."
Thẩm Diệc Hoan chưa kịp ngắt điện thoại, liền nghe được giọng của người bên kia vọng qua -" Lục Đội, là người tới đội chúng ta tuyên truyền."
Thẩm Diệc Hoan khẽ cong môi.
Cô cúp máy, vặn eo một cái.
Ba năm bị bỏ lỡ kia, anh đã trải qua những gì, em đều muốn nhìn thấy.
Em cũng muốn biết, rốt cuộc là cái gì đã đúc thành một thân tường đồng vách sắt, một thân kiêu ngạo từ xương cốt này của anh.
Em cũng muốn, sau này bản thân sẽ nỗ lực thêm một chút, đem toàn bộ những thiếu sót trong ba năm kia bù đắp trở về.
...
Vừa xuống máy bay, Thẩm Diệc Hoan đã rét run người vì lạnh.
Cô ngẩng đầu nhìn bảng nhiệt độ treo trên tường, bên ngoài lạnh dưới âm hai mươi độ C.
Vừa lạnh vừa khô.
Thẩm Diệc Hoan nhanh chóng quấn khăn kín cổ, đẩy vali đi ra ngoài.
Vừa ra khỏi sân bay liền thấy chiếc xe việt dã đỗ cách đó không xa, Thẩm Diệc Hoan nhanh chóng đi qua.
Cửa sổ xe hạ xuống, bên trong chỉ có một mình Triệu Hạt.
Hóa ra giọng nói trong điện thoại là Triệu Hạt, trách không được cô thấy quen như thế, Thẩm Diệc Hoan nghĩ.
Triệu Hạt nhìn thấy người đi tới cũng ngẩn người, sau khi phản ứng lại liền lập tức xuống xe, đi đến trước mặt Thẩm Diệc Hoan: "Nhiếp ảnh gia Thẩm, sao cô lại ở đây?"
Thẩm Diệc Hoan quơ quơ chiếc thẻ công tác của mình: "Tôi chính là nhiếp ảnh gia liên hệ với đội của các cậu."
"...!" Triệu Hạt sửng sốt.
"Cậu mở cốp xe đi, để tôi xách vali lên." Thẩm Diệc Hoan nói.
"Để tôi để tôi." Triệt Hạt lập tức lấy vali từ trong tay cô tới, nhẹ nhàng nhấc lên đặt vào sau xe.
Lên xe.
Nơi này tuyết đã rơi, cảnh sắc không giống với khi Thẩm Diệc Hoan tới trước đây, sắc trời hòa cùng sắc tuyết trắng xóa một mảng, vô biên vô hạn.
"Bây giờ chúng ta đi đâu?"
"Mễ Đông." Triệu Hạt chỉnh nhiệt độ trong xe lên cao, nghiêng đầu nhìn qua Thẩm Diệc Hoan một cái, "Lục Đội...!có biết lần này người tới đội là cô không?"
"Không biết." Thẩm Diệc Hoan nói.
Triệu Hạt: "Nếu thế chắc chắn Lục Đội sẽ rất vui nhỉ?"
Thẩm Diệc Hoan cong môi: "Chưa chắc, có lẽ sẽ giận tôi cũng nên."
Triệu Hạt không đồng ý lắm, lần đầu tiên anh chàng gặp được người Lục Chu đối xử đặc biệt như thế, tự nhiên m cảm thấy nhất định Lục Chu sẽ không bao giờ nổi giận với Thẩm Diệc Hoan.
Anh ta lái xe tới nơi đóng chốt trạm.
Triệu Hạt xuống xe, đóng cửa sầm một tiếng rất vang: "Lục Đội!"
Thẩm Diệc Hoan xuống xe, tự mở cốp sau lấy vali của mình xuống.
Cô đóng cửa xe, quay đầu lại, nhìn người đàn ông mặt đang căng chặt.
Mới một ngày không gặp, cô đã cảm thấy có chút xa lạ, Lục Chu lúc ở Tân Cương với khi ở Bắc Kinh là hai loại cảm giác hoàn toàn khác nhau, ở Tân Cương, khí chất kiêu ngạo của anh hoàn toàn lộ ra, hợp nhất thành một với nơi cát vàng mênh mông cùng tuyết trắng đầy trời ở đây.
Nơi này phong, nơi này cảnh, nơi này hơi thở độc nhất vô nhị, đều dung nhập huyết nhục của anh, từ trong ra ngoài.
Người đàn ông mặc bộ đồ phòng hộ màu lam, không tính là dài rộng, nhưng vô cùng rắn chắc.
Thẩm Diệc Hoan nắm chặt tay kéo vali, cất giọng chào hỏi: "Lục Chu."
Nghe được thanh âm của cô, Lục Chu mới tựa hồ bừng tỉnh, đi nhanh tới phía cô.

Anh đến trước mặt Thẩm Diệc Hoan, từ trên cao nhìn xuống: "Sao em lại tới đây?"
Thẩm Diệc Hoan giơ tấm thẻ công tác trước ngực cho anh coi.
Lục Chu coi cong, mày càng nhíu chặt: "Sao lúc ở nhà không nói với anh một tiếng?"
"Nói rồi anh còn cho em tới sao?" Thẩm Diệc Hoan ngửa đầu nhìn anh, ánh mắt không hề né tránh, "Bây giờ anh đang tính toán làm sao để em ở lại à?"
"Không." Anh trực tiếp từ chối.
Thẩm Diệc Hoan rụt rụt cổ.
Má ơi dữ quá.
Giống như đổi thành người khác vậy.
"Anh gọi điện thoại cho Phùng Tư Lệnh, em lập tức trở về." Anh nói xong liền lấy điện thoại đi ra chỗ khác, mới vừa đi được vài bước liền quay lại.
Động tác rất nhanh, tháo mũ và bao tay của mình xuống, để Thẩm Diệc Hoan mang lên, nghiêng đầu: "Hà Mẫn, đem người vào trong lều, rót thêm cốc nước ấm."
Hà Mẫn lặng lẽ đứng im một bên nhìn nửa ngày lập tức đứng lên, đem Thẩm Diệc Hoan vào trong, lại rót cho cô một cốc nước ấm.
"Nơi này hơi cao so với mực nước biển, nước có lẽ nấu chưa sôi."
Thẩm Diệc Hoan khẽ cảm ơn, nhận lấy, uống một ngụm, quả nhiên là có vị nước lã.
Hà Mẫn ngồi xuống nơi đối diện: "Cô cũng đừng trách Lục Đội, chuyến đi lần này của chúng tôi rất nguy hiểm, cậu ấy là lo lắng cho cô nên mới thế."
"Anh ấy còn bảo với tôi nhiệm vụ lần này không nguy hiểm đấy." Thẩm Diệc Hoan uống một ngụm nước, nói.
Hà Mẫn xấu hổ, gãi gãi đầu, "À" một tiếng.
Thẩm Diệc Hoan: "Nhưng mà tôi cũng không tin, anh ấy lúc nào chả nói là không nguy hiểm, đội phó Hà, anh yên tâm, tôi sẽ không gây phiền toái cho mọi người đâu."
"Không phải là vấn đề phiền toán hay gì, cô tình nguyện tới đây mọi người đều đặc biệt cảm kích, chỉ sợ gặp phải tình huống khẩn cấp không bảo vệ được cho cô thôi."
Thẩm Diệc Hoan không nói gì, tiếp tục uống cốc nước "nửa sống nửa chín" kia.
Hà Mẫn lại nói: "Món quà lần trước cô tặng mọi người đều rất thích, họ còn bảo muốn tự mình cảm ơn cô đấy, bây giờ cuối cùng cũng có cơ hội rồi."
Thẩm Diệc Hoan hơi sửng sốt.
Nói là món quà, thực ra cũng không hẳn gọi là quà, chỉ là một số đồ vật lặt vặt, khi đó Khâu Như Như tới cô có nhờ cô nàng mang theo.
"Mọi người đều canh giữ nơi biên giới chốn này suốt bốn mùa xuân hạ thu đông, chút đồ kia đã tính là gì." Thẩm Diệc Hoan là thật lòng nói.
Hà Mẫn cười cười: "Công việc và chức trách của bọn tôi mà."
**
Lục Chu đi ra gọi điện thoại.
"Phùng cục, nhiếp ảnh gia được phái tới lần này là Thẩm Diệc Hoan?"
"Đúng vậy."
Lục Chu nhíu mày: "Ngài biết trước rồi?"
"Ta chỉ xét duyệt, còn người đặc phê thông qua là Lục tư lệnh."
"Lục tư lệnh?" Lục Chu ngẩn ra, "Thẩm Diệc Hoan không có khả năng ở lại đây, dù là thể lực hay năng lực ứng biến, cô ấy đều theo không kịp."
"Khi đó cháu phạt cô ta chạy mười vòng cũng chưa thấy nói cô ta không được, hơn nữa, bây giờ cô ta ở đây với thân phận là nhiếp ảnh gia tuyên truyền, không phải bạn gái cháu, đừng để tình cảm cá nhân xen vào!" Phùng Tư Lệnh nói, "Hôm qua lúc chưa biết người tới đây là Thẩm Diệc Hoan cũng không thấy cháu phản đối như vậy!"
Thẩm Diệc Hoan vừa uống hết cốc nước ấm, Lục Chu đã vén cửa đi vào, trong tay cầm một bộ quần áo.
Anh đi qua, mặc vào cho Thẩm Diệc Hoan, là bộ đồ phòng hộ, vừa kéo khóa lên, trong nháy mắt cả người liền không lạnh như trước.
Thẩm Diệc Hoan kéo kéo cổ áo, hỏi anh: "Anh đồng ý cho em ở lại rồi à?"
"Không." Lục Chu trầm mặt, mắt rủ xuống, quàng khăn lại cho cô, "Trước hết mặc cho ấm, đừng để bị đông lạnh."
"Em có giấy công tác, anh không thể đuổi em đi." Thẩm Diệc Hoan nói.
Lục Chu nhìn cô: "Lần này rất nguy hiểm."
"Em không sợ."
"Anh sợ."
Thẩm Diệc Hoan trầm mặc.
Qua một lát, cô lấy điện thoại ra, ấn mở Wechat, đưa tới cho anh xem.
"Lúc em nói với mẹ rằng mình muốn tới Tân Cương, đến bây giờ bà ấy cũng chưa từng nói câu nào lo lắng cho con gái của mình." Cô dừng một chút, cúi đầu, "Lục Chu, là anh nói sẽ cho em một gia đình.".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui