“Xem ra cũng chỉ như vậy...” Phương Nguyên nheo mắt, trong lòng nổi cơn hung ác, triệt tiêu cổ Thiên Bồng, hứng chịu một móng vuốt của một con cương thi Bạch Mao.
Lập tức da tróc thịt bong, Phương Nguyên đã bị thương.
“Tốt, chính là như vậy.” Phương Nguyên vui mừng kêu lên. Đây chính là cơ hội tốt để tranh thủ sự tin tưởng của Thương Tâm Từ, hắn sao có thể buông tha chứ?
“Đáng chết!” Bạch Ngưng Băng mắng một câu, lập tức bỏ mặc Thương Tâm Từ chạy về phía Phương Nguyên. Phương Nguyên đang giữ Dương cổ, là mấu chốt để giúp nàng quay trở lại làm đàn ông, tuyệt không cho phép hắn xảy ra chuyện.
“Ông trời ơi...!” Đinh Hạo nhìn thấy Phương Nguyên bị thương, bị dọa đến toàn thân run lên. Trong lòng gã ta tràn đầy tự trách và lo lắng, sắc mặt kinh hoảng, miệng không ngừng lẩm bẩm: “Ta không phải cố ý, ta thật sự không phải cố ý, Đại sư huynh!”
“Á!” Thương Tâm Từ và Tiểu Điệp đồng loạt kinh hô.
Phương Nguyên đột nhiên bị thương khiến các nàng nhất thời đau lòng.
“Ngươi làm gì vậy? Mau quay lại bảo vệ cho bọn họ.” Bạch Ngưng Băng chạy đến, Phương Nguyên quát khẽ với nàng.
Hai con ngươi màu lam của Bạch Ngưng Băng mở lớn. Nàng đã nhìn ra, tên khốn này cố ý bị thương. Thật sự là khốn kiếp mà!
“Ngươi đùa cũng quá rồi đây.” Bạch Ngưng Băng trừng mắt ném ra một câu.
Có Đinh Hạo thao túng một bên, Bạch Mao cương thi lại giương nanh múa vuốt, gió lớn mưa to nhiều hơn được một chút.
Bạch Ngưng Băng đá bay một con Bạch Mao cương thi, chạy trở lại bên cạnh Thương Tâm Từ.
“Hắc Thổ thế nào?” Thương Tâm Từ nắm lấy cánh tay Bạch Ngưng Băng, hỏi.
“Hắn không sao.” Bạch Ngưng Băng bĩu môi nói.
“Tại sao ngươi không thay cho huynh ấy? Huynh ấy đang bị thương mà.” Thương Tâm Từ vốn luôn ôn hòa, lúc này lời nói không khỏi có sự trách móc.
Khóe miệng Bạch Ngưng Băng co quắp, cũng không thể nói cho Thương Tâm Từ biết Phương Nguyên cố ý bị thương. Nàng thuận miệng bịaa một lý do: “Hắn chính là người như vậy. Một khi công kích vĩnh viễn không thôi, trừ phi ngã xuống.”
Ánh mắt Thương Tâm Từ lại lấp lóe, có chút phiếm hồng.
Tiểu Điệp che miệng, hốc mắt ướt át.
Nhìn Phương Nguyên đằng trước, trong lòng hai chủ tớ lại càng gợn sóng. Đây là người như thế nào? Trong quần ma loạn vũ vẫn tung hoành không sợ, thẳng tiến không lùi. Không thể nghi ngờ, hắn chính là một anh hùng tràn ngập sắc thái bi tình.
Đinh Hạo khiến Phương Nguyên bị thương, trong lòng run sợ, không dám ngăn cản nhiều hơn.
Phương Nguyên tả xung hữu đột được một lát, liền mang theo ba người Thương Tâm Từ xông ra khỏi đám cương thi vây quanh.
“Như vậy là xong sao?” Hắn không hài lòng chép miệng một cái, nhìn qua vết thương duy nhất trên người, cảm thấy bất đắc dĩ vô cùng. Một cơ hội biểu hiện tốt như vậy, thế mà chỉ bị thương nho nhỏ, đúng là diễn chưa đến nơi đến chốn.
Nhưng cuối cùng, chỉ một vết thương thôi cũng đủ làm cho Thương Tâm Từ và Tiểu Điệp lo lắng vô cùng.
“Hắc Thổ, ngươi không sao chứ? Ngươi đã bị thương, vết thương sâu quá, đều là tại ta hết.” Thương Tâm Từ như sắp khóc.
“Chảy máu đen nhiều quá. Hắc Thổ đại nhân, ngài bị trúng độc rồi.” Tiểu Điệp lo lắng nói.
Phương Nguyên ưỡn ngực, giọng nói trầm thấp, không hề sợ hãi: “Chút vết thương đó tính là gì? Chỉ là thi độc hơi phiền phức, nhưng ta có cổ Thanh Nhiệt có thể giải độc, mọi người không cần lo lắng. Haha...”
Hắn cười to.
Bên trên phế tích doanh địa, ngọn lửa thiêu đốt trùng thiên. Vì để đập nồi dìm thuyền, cũng để chiếu sáng, trước khi đi, thương đội đã đốt những gì có thể đốt được.
Bốn người Phương Nguyên xông ra khỏi vòng vây cương thi, nhìn ánh lửa chiếu rọi vòng ngoài.
Ánh lửa chiếu vào mặt và vết thương trên ngực của hắn.
Hắn mỉm cười, dung mạo xấu xí, nhưng trong mắt hai cô gái, lại tản ra mị lực anh hùng.
Các nàng từng mơ mộng được làm nhân vật chính trong vở kịch anh hùng cứu mỹ nhân. Anh hùng trong giấc mộng đó anh tuấn, tiêu sái. Nói thật, Phương Nguyên so với hình tượng trong lòng các nàng chênh lệch quá xa.
Nhưng không biết tại sao, hai nàng lại cảm thấy đây mới thật sự là anh hùng. Hắn tiêu sái, hắn dũng cảm, hắn hào khí vô song.
Nhiều năm về sau, Thương Tâm Từ nhiều lần để tay lên ngực tự hỏi, Phương Nguyên đã tiến vào lòng nàng như thế nào?
Những lúc như vậy, nàng đều không tự chủ được mà nhớ lại đêm nay. Cương thi trùng điệp sau lưng, ánh lửa trùng thiên chiếu rọi gương mặt Phương Nguyên. Gương mặt của hắn toàn là vết bỏng, khi cười lộ ra hàm răng màu trắng. Con ngươi tĩnh mịch đen nhánh của hắn nhìn nàng vốn bình thản, lạnh lùng, lúc này lại toát ra một sự ôn nhu dưới ánh lửa bao trùm.
“Cứu chúng ta với.” Thương đội bị hãm sâu trong bầy cương thi, nhìn thấy tình huống của Phương Nguyên bên này, vội kêu to cầu cứu.
Ánh mắt Phương Nguyên lấp lóe, cũng không lên tiếng.
Thương Tâm Từ nắm lấy cánh tay của hắn: “Ngươi bị thương rồi, đừng qua đó nữa, chúng ta đi thôi. Ngươi nhớ ngươi đã từng nói với ta điều gì? Chỉ làm chuyện đủ khả năng mà thôi.”
Đủ khả năng thì có thể yên tâm, thoải mái.
Phương Nguyên cười to, vỗ tay Thương Tâm Từ: “Cô yên tâm đi, ta không qua đó đâu. Bọn họ với ta không ân không oán. Chúng ta đi thôi.”
Nhưng đi như vậy thì có chỗ không ổn.
Vạn nhất có người biết hắn giết Trương Trụ, trong lúc tuyệt vọng sẽ hô lên, Thương Tâm Từ sẽ nghĩ như thế nào?
Trên thực tế, lo lắng của hắn là dư thừa. Trần Hâm và Trần Song Toàn biết chuyện thì đã chết.
Ánh sáng lóe lên trong mắt Phương Nguyên rồi biến mất. Hắn cao giọng nói: “Các người cố gắng chịu đựng. Đợi ta sắp xếp cho bọn họ xong sẽ đến giúp các người.”
“Hắc Thổ huynh cao thượng quá.”
“Mong Hắc Thổ huynh đi nhanh về nhanh.”
“Nếu Hắc Thổ huynh cứu ta một mạng, ta nguyện lấy trọng kim để tạ ơn.”
Đám thương đội kêu to lên.
Phương Nguyên cười đắc ý, nhìn hai chủ tớ đang nghi hoặc, nói: “Cho bọn họ chút hy vọng thôi. Chỉ hy vọng bọn họ có thể sáng tạo kỳ tích. Haiz, ta cũng chỉ có thể làm được bấy nhiêu.”
Hình tượng Phương Nguyên trong lòng hai cô gái lập tức cao lớn hơn rất nhiều.
Phương Nguyên mang ba người thuận theo đường núi lao vùn vụt.
Dưới ánh trăng, mặt đất như bao trùm sương tuyết.
Dựa theo thương lượng trước đó, Đinh Hạo cũng đã sắp xếp một đội cương thi chặn đường ở đây.
Bốn người vọt tới. Phương Nguyên ném ánh mắt với Bạch Ngưng Băng, sau đó nói: “Mọi người đi trước đi, để ta ngăn cản đám cương thi này, lát nữa sẽ đến gặp các người.”
Hai chủ tớ lập tức do dự, nhưng dưới sự khuyên bảo của Bạch Ngưng Băng, cả ba đã chạy đi, rất nhanh thoát khỏi tầm mắt của Phương Nguyên.
Phương Nguyên đợi thêm một lát, làm bộ chiến đấu với đám cương thi, thấy thời cơ chín muồi, hắn thôi động cỏ Khiêu Khiêu vượt qua bầy cương thi đến chỗ Đinh Hạo.
Cuộc chiến bên kia vẫn còn tiếp tục.
Đám thương đội chỉ còn lại ba người. Điều khiến cho Phương Nguyên giật mình là, Thanh Mao cương thi tổn thất hết một con.
Sau khi hỏi Đinh Hạo, Phương Nguyên mới biết, thì ra có một Cổ sư dùng một con cổ Bạo Nhiên Tam chuyển hiếm thấy.
“Đại sư huynh.” Đinh Hạo vội khom người hành lễ, sắc mặt tái nhợt, đầu đổ đầy mồ hôi.
Gã ta chưa từng thử qua cường độ thao túng như vậy. Quan trọng là phối hợp diễn kịch với Phương Nguyên làm gã ta mệt muốn chết.
Trước kia, gã ta chỉ huy cương thi, nếu không tấn công thì rút lui, nào giống như hôm nay, lúc giương nanh múa vuốt, lúc lại yếu ớt. Bị Phương Nguyên đánh, cũng phải khống chế đám cương thi này đứng im bất động.
“Đại sư huynh, thương thế của ngươi như thế nào rồi? Ta thật không cố ý. Bên chỗ của ta có cổ trị liệu.” Đinh Hạo vội vàng giải thích.
Phương Nguyên vỗ vai của hắn: “Tiểu tử ngươi đúng là không tệ, đã rất cố gắng. Thương thế của ta không sao, là do ta tự nguyện. Bây giờ ngươi dồn thêm sức mạnh, tiêu diệt hết những người đó đi.”
“Vâng!” Nghe Phương Nguyên nói xong, Đinh Hạo thở phào một hơi.
Gã ta xoay người sang chỗ khác, chấn hưng tinh thần, đẩy vô số cương thi tiến lên.
Ba người còn sống biết mình sắp phải chết, một người nhắm mắt thở dài, một người thóa mạ Phương Nguyên, một người lớn tiếng gào khóc.
Dưới lưỡi hái tử thần, ai nấy đểu triển lộ khả năng của bản thân.
Thấy ba người kia đã chết, Phương Nguyên hài lòng gật đầu: “Còn con cá lọt lưới nào không?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...