Cô bé lọ lem thay thế

“Miêu bài của nó treo ở vòng trừ giận trên cổ, nhớ là nửa năm phải thay một lần.”
(miêu bài: dây đeo của thú cưng có đánh số chứng thực không phải thú hoang)
“Biết rồi.”
“Còn nữa, đây là thẻ tiêm phòng của nó, cũng phải nhớ thời gian tiêm phòng.”
“Hiểu rồi.”
“Còn đây là sữa tắm mèo, em phải nhớ nó thích tắm hàng ngày.”
“Được rồi … oái, mèo cũng dùng sữa tắm? Ngày nào cũng tắm?” Uyển Trúc ngạc nhiên. “Nhưng không phải mèo ghét nhất là tắm rửa sao? Anh còn nói để chúng nó tự liếm mình là được rồi?”
“Phải, nhưng nó …” Phương Trọng Quần nhìn nhìn con mèo đang ngồi ngay ngắn trên bàn trị liệu. “Anh thực không biết nên nói là nó ngốc hay là …”
Mèo con – Tiểu Hổ híp híp hai mắt.
“Meo~!” Ngươi mới ngốc ý!
Lông mày Phương Trọng quần nhăn lại. “Hứ? Nói mày ngốc còn không thừa nhận? Mày có nghe qua có con mèo nào lại không tự liếm mình chưa, hả?” Hắn có điểm ngu ngốc cười lạnh với mèo con. “Cư nhiên bắt người ta giúp mày tắm rửa, còn ngày nào cũng tắm! Mà còn đi vệ sinh xong cũng muốn người ta chùi mông cho! Thực là cười chết người mà, mày không biết đồng loại mày đều tự mình liếm sạch hay sao?”
Cái đàu nhỏ hung hăng khinh bỉ.
“Meo ~, meo~!” Ngươi tự mình đi mà ăn SHIT, ta mới không mất vệ sinh như thế!
“Buồn cười nhất là nó không chịu ăn thức ăn của mèo, mà lại …” Phương Trọng Quần chán ghét trừng mắt với nó. “Cướp đồ ăn của anh!”
“Meo~, meo~, meo~, meo~” Đồ ý ai mà ăn được? Ngươi không biết thì thử tự mình ăn xem!
“Còn tranh giường của anh!” Phương Trọng Quần tiếp tục chỉ trích.
“Meo~, meo~” Ta không quen nằm ổ.
“Còn muốn anh cắt móng cho nó!”
“Meo~, meo~.” Mèo làm sao biết dùng bấm móng tay.
“Giúp nó chải lông!”
“Meo~, meo~, meo~!” Đó là ngươi tự mình giúp ta chải chứ, liên quan quái gì đến ta!
“Phàm là việc gì một con mèo phải biết, nó đều không biết!”
“Meo~, meo~!” Ta vốn dĩ không phải mèo mà.
Uyển Trúc nhìn tới nhìn lui hai bọn họ, trong lòng buồn cười lại kinh ngạc.

Buồn cười chính là Phương Trọng Quần lại đang mắng một con mèo, kinh ngạc cũng chính là Phương Trọng Quàn đang mắng một con mèo.
Mỗi một tiếng meo~ chen vào, hình như Tiểu Hổ nghe hiểu những lời Phương Trọng Quần nói, mà lại còn không khách khí phản bác lại. Chỉ là cô và Phương Trọng Quần không hiểu tiếng mèo, cho nên không biết nó đang nói những lời khó nghe nào mà thôi.
“Phương đại ca, anh, anh sao lại … ách, với nó …”
Phương Trọng Quần cười khổ.
“Em cũng cảm nhận được?”
Uyển Trúc càng kinh ngạc. “Anh nói Tiểu Hổ thực sự …”
“Tựa hồ như nghe hiểu chúng ta đang nói cái gì.” Phương Trọng Quần tiếp lời: “Thực sự rất kỳ lạ, anh biết không ít động vật có thể hiểu ý người, nhưng thực sự hiểu được ngôn ngữ của con người …” Hắn lắc đầu. “Mà kỳ quặc nhất chính là, những tập tính mèo nên biết thì nó không biết, những thứ mèo không nên biết thì nó lại biết rất rõ!”
“Hả?”
Phương Trọng Quần bất đắc dĩ nhìn con mèo lười nhác nằm xuống.
“Như lúc nãy vừa nói, nó thích người khác tắm cho nó, mà ngày nào trước khi đi ngủ cũng phải tắm. Không ăn thức ăn của mèo, chỉ ăn đồ ăn thông thường; đi vệ sinh xong, cũng muốn người ta chùi mông cho nó; không tự liếm lông, cũng không nghịch đuôi của mình.”
Hắn chán ghét miết miết cái mũi của mình.
“Nó chỉ biết ngồi cùng anh xem TV.”
“Hả?” Uyển Trúc mở to miệng ngạc nhiên.
“Còn cùng anh xem báo.”
Cằm rớt mạnh xuống!
“Cùng anh xem … xem … báo?” Uyển Trúc hô to một tiếng.
“Phải,” Phương Trọng Quần uể oải nói: “Cái nó xem còn là chuyên trang tài chính cơ.”
“Chuyên trang tài … chính?!” Uyển Trúc kinh ngạc nhìn chằm chằm vào Tiểu Hổ, nó lại cho cô một cái cười khẽ trong đáy mắt, Uyển Trúc không khỏi kinh hô một tiếng.
“Phương đại ca! Nó vừa nháy máy với em nha!”
“Có cái gì mà không thể?” Phương Trọng Quần lẩm bẩm nói. “Nó còn dùng ánh mắt khinh miệt để nhìn anh cơ, SHIT! Anh cứu mạng của nó, thế mà nó cư nhiên lại dùng ánh mất dó để nhìn anh!”
Không biết mèo con lúc cười sẽ có bộ dạng ra sao, nhưng Uyển Trúc cho rằng Tiểu Hổ thực sự đang cười, ít nhất là trong mắt nó hiện lên ý cười rất rõ.
“Phương đại ca,” Uyển Trúc nhịn không được trộm kéo áo Phương Trọng Quần. “Tiểu Hổ nó … thực sự rất kỳ lạ.”
Phương Trọng Quần liếc xéo Tiểu Hổ.
“Làm sao? Không dám nuôi nữa? Vậy thì đem nó cho người ta nuôi!”

Chưa kịp phát biểu ý kiến gì, Uyển Trúc liền bị một tiếng mèo kêu bén nhọn làm sợ tới mức lùi lại ba bước,  cả Phương Trọng Quần cũng trợn mắt há mồm thiếu chút nữa nhảy dựng lên – tứ chi giương lên, cái đuôi cũng xù ra, Tiểu Hổ khí thế hung ác, móng vuốt cũng lộ hết ra!
“Meo ~ … meo ~ … meo ~!” Ngươi dám đem ta cho người khác thử xem!
Tiểu Hổ như chỉ chực nhày vào ăn thịt người ta, hoặc ít nhất dùng bộ dạng hung hãn của nó dọa người, nhìn nó hồi lâu như vậy Uyển Trúc không dám động đậy chút nào. Sau nửa ngày, Uyển Trúc mới ngập ngừng nuốt nước bọt rồi nói: “Em nghĩ … nó hình như không đồng ý với đề nghị này.”
“Anh cũng thấy thế.” Phương Trọng Quần lẩm bẩm nói.
Hai người liếc mát nhìn nhau, đồng thời cười khổ một tiếng.
Ít nhất nó cũng giống mèo ở một chỗ: Đem móng vuốt ra uy hiếp người ta.
Uyển Trúc về nhà liền thông báo cho mói người tính tình của Tiểu Hổ, tự nhiên, không ai tin cả.
Đến tận lúc Tiểu Hổ chiếm điều khiển từ xa, tự chuyển kênh theo ý thích, thậm chí … xem video! Kha Thụy Văn lúc này mới mạng cái TV nhỏ trong phòng mình ra cho nó xem một mình, miễn cho Kha gia ngày mai có người bị coi như ngựa vằn đem vào sở thú cho người ta xem. Mà ông Kha, lại đáp ứng đem chuyên trang tài chính trước lúc đi làm đã xem xong cho nó, nếu không ông chỉ có thể xem mấy mảnh vụn của tờ báo mà thôi. Đương nhiên bà Kha làm đồ ăn thì cũng làm cho nó một phần.
Mà các thành viên khác trong nhà thì –
“Tiểu Hổ, đây là Oa Oa.”
“Meo ~!” Con chim ngu ngốc!
“Đây là Đa Đa, Kỳ Kỳ với Minh Minh, chúng đều là thành viên trong nhà chúng ta, em không được ăn chúng đâu đấy.”
“Meo ~, meo~, meo ~!” Ít ghê tởm, cho ta chết đói cũng không ăn chúng!
“Có điều bọn chúng luôn ở phòng của anh hai, cho dù em muốn ăn cũng khó mà ăn được.”
“Meo ~, meo~, meo ~!” Nge cô nói như vậy, ta đây lại muốn thử xem hương vị của chuột như thế nào!
“Đây là Đại Bì với Tiểu Bì.”
“Oẳng oẳng! Oẳng oẳng!”
“Meo ~, meo~, meo ~ …” Được, được, được, ta biết các ngươi to hơn ta, nhưng ở cái nhà này không được phép tàn sát lẫn nhau, cho nên các ngươi cũng nên tránh xa ta ra, ta không sợ các ngươi đâu.
“Đây là Ngốc Đản.”
“Meo ~, meo~!” Ha, tên quả đúng, thật là con rùa đen ngu xuẩn.
“Còn có Đại Mao cùng Tiểu Mao, em nhất định rất muốn nhanh nhìn thấy chúng, nhưng tiếc là chúng thường không ở nhà, chỉ có thể đợi chúng nó về chị sẽ giới thiệu chúng cho em.”
“Meo ~, meo~!” Trời ạ, tha cho ta đi!

Đời hắn lần đầu tiên chảy máu mũi là đêm đầu tiên đến Kha gia.
Uyển Trúc tắm rửa xong liền quấn khăn tắm trở lại phòng ngủ thay quần áo. Một con mèo con đương nhiên không cần kiêng kỵ gì, cho nên cô thoát khăn tắm tại chỗ rồi mặc quần áo ngủ vào. Mà vốn dĩ hắn đang nằm thong dong trên giường đập đập cái đuôi, tầm mắt lại tiếp xúc với thân thể trắng nõn mềm mại, hình dáng tinh xảo đẹo đẽ, hắn không tự chủ được hổn hển thở hắt ra.
Gặp quỷ! Cô gái này không ngờ thân thể lại mê người đến vậy!
Vòng eo thon nhỏ, hông tròn lẳn, ngực mặc dù không được lớn lắm, nhưng cũng đủ khiến người ta …
“A! Tiểu Hổ, sao em lại chảy máu mũi thế này?!”
“Sao bây giờ? Đều không ngừng chảy?”
“Meo ~ … meo ~ …” Đáng chét, cô còn không mau mau mặc quần áo vào!
Uyển Trúc nhìn nhìn vào ổ mèo đặt ở góc phòng, lại nhìn nhìn vào giường mình, rồi lại liếc qua con mèo đang ngồi trên giường, cuối cùng, cô nhẹ nhàng nói:
“Được rồi, một khi Phương đại ca đã nói em thích ngủ giường, vậy chúng ta cùng nhau ngủ trên giường.”
Vì thé một người một mèo hòa bình chia sẻ nhau cái giường. Mà vì sợ ‘Tiểu Hổ đáng thương’ không cẩn thận bị cô đẩy xuống giường, Uyển Trúc còn được biệt ôm nó vào trong ngực, làm cái đầu  nho nhỏ của nó dựa vào phần mềm mại trước ngực cô. Kết quả …
“A! Tiểu Hổ, em như thế nào lại chảy máu mũi nữa rồi?!”
Thực mất mặt!
Hắn đường đường là công tử hào hoa, gặp qua vô số đại mỹ nữ đẳng cấp thế giới, thưởng thức qua đủ loại phong vị độc đáo các nước, thế mà lại chết cứng trong vũ khí của ‘quả táo xanh’ này?! (ở đây tới nghĩ tác giả chơi chữ, lúc trước Miêu ca gọi Uyển Trúc là quả táo, mà trong tiếng Trung quả táo là ‘Píngguǒ’ đọc gần giống chữ ‘Píngyuán’ nghĩa là bình nguyên, còn chỉ người vòng 1 khiêm tốn) Mẹ nó! Không chỉ hại hắn lần đầu phun máu, còn có lần hai, lần ba … SHIT! Toàn bộ máu trên người hắn thiếu chút nữa phun ra sạch! … Haizz! Không biết trên người một con mèo có bao nhiêu máu để hắn lãng phí?
Ánh mắt Phương Trọng Quần hồ nghi di chuyển trên người Tiểu Hổ.
“Thật đó, Phương đại ca, nó chảy máu mũi đó! Anh mau đến kiểm tra cho nó xem, xem nó có bị hậu di chứng gì không.”
“Hậu di chứng?” Phương Trọng Quần cùng Tiểu Hổ liếc mắt nhìn nhau.
“Em nghi ngờ thế!”
Mười lăm phút sau …
“Một chút bệnh tật cũng không có.” Phương Trọng Quần lấy khẩu khí “Anh sớm biết rồi mà” nói: “Nó thực sự khỏe mạnh.”
“Nhưng, nhưng là …” Uyển Trúc lo lắng ôm lấy Tiểu Hổ, yêu thương ôm vào lòng. “Nó thực sự chảy rất nhiều máu mũi nha!”
Phương Trọng Quần hắc hắc hai tiếng.
“ Hay là MC của mèo đến.”
MC?! (MC: monthing, là nguyệt sự ^^)
Tiểu Hổ đột nhiên quay đầu trừng mắt nhìn hắn.
“Meo ~ !” Ngươi mới đến tháng ý!
“Không phải chứ? Tiểu Hổ là đực mà! Hơn nữa …” Uyển Trúc cười cười nói: “Có ai MC phun ra đằng mũi đâu?”
Phương Trọng Quần nhún nhún vai. “Nói không chừng là lúc anh làm phẫu thuật khâu ổ bụng cho nó không cẩn thận nối sai ở đâu đó, cho nên …” Hắn lại nhún vai. “Ai biết? Có khi ngày nào đó nó đại tiểu tiện qua đường miệng cũng nên.”

Tiểu Hổ nheo hai mắt lại.
“Meo ~ !” Ngươi mới ăn SHIT đó!
“Sao?” Phương Trọng Quần nhướn cao long mày bên phải, lại cùng mèo con trừng mắt nhìn nhau. “Không phục hả? Nói ngươi như thế là chính xác rồi! Không sao thì chảy máu mũi cái gì, ta chưa nghe qua có con mèo nào lại chảy máu mũi bao giờ, lại chẳng phải người, sắc dục hoàng lưu sẽ theo đường mũi tiết hỏa. Học người ta xem báo còn chưa đủ, giờ lại còn học chảy máu mũi, mày đúng thật là …”
Hắn bỗng dưng dừng lại, rồi sau đó hoài nghi nhìn nhìn mèo con, miệng cũng quay ra hỏi Uyển Trúc:
“Tiểu Muội, tối hôm qua lúc nó chảy máu mũi em đang làm gì?”
“Em vừa tắm xong đang thay quần áo.”
Tiểu Hổ lặng lẽ khép mắt, thoải mái nằm trong ngực Uyển Trúc, Phương Trọng Quần trong lòng càng nghi ngờ.
“Nó cũng ở đó?”
“Phải, nó đều ở trong phòng em mà,” Uyển Trúc mở to mắt vô tội. “Cũng không phải người, không cần phải đuổi nó ra ngoài.”
Phương Trọng Quần chậm rãi nheo mắt lại.
“Em cho nó ngủ cùng trong phòng?”
“Đúng, em vỗn chuẩn bị cho nó một cái ổ thoải mái, nhưng, nhưng là anh nói nó thích nằm giường, cho nên em đành phải ôm nó ngủ cùng thôi.” Uyển Trúc nói xong liền nhíu mày. “Nhưng là chúng em vừa nằm xuống đi ngủ, thì tự nhiên nó lại chảy máu mũi.”
“Phải không ?”
Phương Trọng Quần cười lạnh hai tiếng, nhìn chằm chằm không thôi mèo con đến nửa ngày, rồi sau đó đột ngột nói một tiếng “Mượn một chút”, cũng không khách khí lôi mèo con đang nằm trong lòng Uyển Trúc ra, giơ cao Tiểu Hổ cùng hắn mắt đối mắt, mũi đối mũi.
“Ta nói Tiểu Hổ tiên sinh, nguyên nhân mày chảy máu mũi không phải là cái tao đang nghĩ đến đấy chứ?”
Tiểu Hổ cùng hắn trừng mắt một lát, sau đó mới chậm chạp kêu ra meo ~ một tiếng.
Lại là thế nào?
Phương Trọng Quần không hiểu tiếng mèo, nhưng nét khinh miệt trong ánh mắt của con sắc miêu này tuyệt không có nghi ngờ.
“Mẹ nó, tao đã bắt đầu hối hận cứu sống mày rồi, con mèo khốn nạn.” Phương Trọng Quần thì thào tự nói. “Anh nói Tiểu Muội, nếu em thực sự muốn chữa khỏi tật chảy máu mũi cho nó, liền phải nhanh chóng tống nó ra khỏi phòng em, tốt nhất tống nó xuống lầu, phòng khách, phòng bếp, WC, nhà kho, tùy tiện chỗ nào cũng được.
Sân nhà em lớn như vậy, để nó tự mình kiếm lấy một chỗ ở là được rồi, chính là đừng cho nó lại ngủ ở phòng em nữa.”
Uyển Trúc kinh ngạc nhìn Tiểu Hổ rồi lại quay sang nhìn Phương Trọng Quần.
“Tại sao?”
“Không cần tại sao, cứ theo lời anh nói mà làm là được rồi.” Phương Trọng Quần quả quyết nói, đồng thời đem mèo con trả lại vào lòng Uyển Trúc. “Nếu không nó mà lại chảy máu mũi nữa thì đừng có đến tìm anh, anh cũng không có cách khác.”
“Ách, vậy … Được rồi, em để nó ngủ phòng khách được rồi.”
Cả đám nhân miêu khiến người ta đau đầu rốt cục cũng rời đi, nhưng là …
Phương Trọng Quần dám dùng linh hồn cha mẹ đã mất của mình để thề, cái con mèo đang tựa trên vai Uyển Trúc kia vừa dùng ánh mắt quỷ quyệt âm sâu nhìn lại hắn, tuyệt đối là con người mới có cái giảo hoạt âm trá này.
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận