Kì nghỉ Quốc Khánh ngắn ngủi sắp diễn ra.
Tiết tự học buổi chiều, Lý Giai Hảo liền đem ghế chuyển tới bên cạnh Thời Tích, cùng cô làm bài tập.
Viết được một lúc, Thời Tích nghe thấy Lý Giai Hảo thở dài một hơi, hỏi: "Tích Tích, cậu biết khoảng cách xa xôi nhất trên thế giới là đâu không? Không phải là sống hay chết đâu."
Thời Tích đang làm đề, nghe vậy liền dừng bút, nghĩ tới mấy câu thơ nổi tiếng.
Cô đã từng đọc qua, vì thế liền nói: "Là khoảng cách giữa cá và chim bay, một con trên trời một con dưới biển."
"Không! Không phải!" Lý Giai Hảo liều mạng lắc đầu, dùng tay che trái tim nhỏ của mình lại, "Khoảng cách xa xôi nhất trên thế giới chính là khoảng cách giữa tớ và ngày Quốc Khánh.
Nó vào ngày 1 tháng 10, còn tớ ở ngày 27 tháng 9.
Còn ba ngày nữa, ba ngày dài dằng dặc a!"
Thời Tích: "..."
Cô nhịn không được bật cười.
Ở trong tiếc kêu gào ai oán của Lý Giai Hảo, ngày Quốc Khánh cuối cùng cũng tới.
Tiết tự học buổi tối trước ngày nghỉ, bạn học nào cũng có cảm xúc vui vẻ phấn trấn, trên mặt đều là nụ cười hạnh phúc ngập tràn.
Tiếng chuông tan học vừa vang, lớp học liền vang lên những tiếng hoan hô nhảy nhót: "A a a cuối cùng cũng được nghỉ!"
Từ Thiên Hạo ngồi ở bàn đầu tiên gào to nhất: "Đêm nay tớ phải thức trắng đêm đại chiến 300 hiệp, đừng ai nghĩ có thể cản được tớ!"
Kết quả vừa mới gào xong thì đã bị chủ nhiệm lớp vừa mới dạy xong tiết Toán ở lớp bên cạnh đi qua nghe thấy.
Chủ nhiệm lớp đi vào, nói lời thấm thía đối với Từ Thiên Hạo: "Bài kiểm tra Toán sáng nay chỉ có 70 điểm mà còn đòi đại chiến suốt đêm? Tý nữa em tới văn phòng thầy đi, thầy giao cho em bài tập riêng về mà làm."
Từ Thiên Hạo: "..."
Bi thương tới quá nhanh, tựa như một cơn gió lốc QAQ.
Tiếng cười nhạo nhiệt liệt càng thêm bùng nổ ở trong lớp học, Thời Tích cũng cong mắt cười.
Đương nhiên là không có khả năng được nghỉ cả tuần, nghỉ một ngày cuối tuần và thêm hai ngày tiếp theo đã là ban ân lớn lao đối với học sinh cấp ba rồi.
Sáng ngày nghỉ đầu tiên, Thời Tích đã mang theo thực phẩm chức năng mà Thẩm Uyển đã chuẩn bị sẵn bắt xe trở về nhà của bà nội.
Lúc ly hôn, Thẩm Uyển với Thời Hướng Viễn cãi nhau rất hăng, đến nay cũng không thèm lui tới với nhau.
Nhưng quan hệ giữa bà và bà nội Thời cũng không tệ, khi rảnh rỗi vẫn sẽ liên lạc với mấy chị em dâu.
Xe khách dừng lại trước một khu nhà đại học ở thành phố A, Thời Tích xuống xe, đi vào một đoạn đường, rồi đi nhờ xe tới khu chung cư của công nhân viên chức.
Bà nội cũng như ông nội cô đều là giáo viên ở trường đại học này.
Ba năm trước, ông nội qua đời, bà nội vẫn luôn một mình ở nơi này.
Nhưng lão thái thái cũng không hề cô đơn, bình thường chăm hoa nuôi cá, còn ra quảng trường nhảy múa với mấy bà bạn, cuộc sống thường nhật vô cùng nhàn nhã, tự tại.
Thời Tích ấn vang chuông cửa, người ra mở cửa là con gái của bác cả cô, Thời Tình.
Cô cười chào hỏi với người đó: "Em chào chị Tiểu Tình."
Thời Tình học đại học ở nước ngoài, nửa năm mới về nhà một lần.
Nhìn thấy Thời Tích, cô ấy hưng phấn ôm chặt lấy cô, đôi mắt dán ở trên người cô nhìn từ trên xuống dưới: "Tích Tích của chị thật sự càng lớn càng xinh, ở trường học chắc có nhiều nam sinh theo đuổi lắm nhỉ?"
Lời cô ấy nói khiến cho Thời Tích đỏ mặt.
Bác cả đi tới, vỗ lên lương con gái mình một cái, ngữ khí oán trách: "Nói bậy cái gì đấy, Tích Tích vẫn còn đang học cấp ba, học tập quan trọng hơn, không thể có cái tư tưởng lung tung rối loạn kia được."
"Con nhìn lại con xem, lúc trước yêu đương với học sinh giỏi nhất khối làm hại mẹ với ba con bị gọi tới trường học, bị chủ nhiệm giáo dục mắng một trận, chỉ sợ con làm hỏng hạt giống tốt của bọn họ đấy."
Nhắc lại quá khứ huy hoàng của mình, Thời Tình lại không hề có chút chột dạ nào, còn cười hì hì làm mặt quỷ với mẹ mình.
Sau khi nói câu "Còn không phải con muốn tăng chỉ số thông minh cho đời sau của nhà mình sao", thì liền lôi kéo Thời Tích chạy tới phòng bếp chào hỏi với bà nội.
Sau đó, hai chị em vào phòng tâm sự riêng với nhau.
Thời Tình hơn Thời Tích năm tuổi, có quan hệ rất tốt với cô, tuy chỉ là chị em họ, nhưng cũng thân không kém ruột thịt.
Khi còn nhỏ, mỗi lần tới kì nghỉ đông hay nghỉ hè, Thời Tình với Thời Tích đều sẽ được đưa tới nhà bà nội chơi.
Những bạn học nhỏ khác có búp bê Tây Dương chơi, Thời Tình...!lại có em họ Tích Tích chơi cùng!
Em họ nhỏ của cô từ nhỏ đã đẹp đến nao lòng, đôi mắt to tròn, làn da trắng như sứ, lại đặc biệt ngoan ngoãn đáng yêu.
Thời Tình thích nhất là thay quần áo với trang điểm cho cô, thắt đủ loại bím tóc, cô thì chỉ ngồi im ở trên ghế nhỏ, ngoan ngoãn để chị mình xoay quanh.
Khi cô gọi một tiếng "Chị Tiểu Tình", thanh âm trẻ con non nớt lại manh đến mức khiến tâm người ta run lên.
Thời Tình thực sự là thích đứa em họ này không thôi!
Hai người hàn huyên nguyên buổi sáng, lúc tới đoạn hăng say nhất, Thời Tình lấy điện thoại ra, hứng phấn đưa qua cho Thời Tích xem: "Mau nhìn chồng chị đi, gần đây anh ấy có diễn một bộ phim thanh xuân vườn trường nè, quả thực đẹp trai muốn xỉu luôn!"
Thời Tích nhìn album của cô ấy, chăm chú nhìn người đàn ông bên trong nửa ngày, có chút nghi hoặc: "Chị Tiểu Tình, chị lại đổi chồng rồi à?"
Rõ ràng mới tháng trước thôi, cô ở trên Weibo nhìn thấy chính là Thời Tình đang điên cuồng bình luận ảnh của một nam diễn viên mặc quân trang cơ mà.
Còn nói cái gì mà "Chồng tôi đẹp tới mức làm cho tôi như chết đi sống lại" gì gì đó.
Mỗi khi xem một bộ phim lại thay chồng một lần, Thời Tình: "..."
Thời Tình có chút xấu hổ, bàn tay vỗ vai cô, nói: "Ây, Tích Tích, em không cần để ý chi tiết nhỏ này đâu, sở thích của chị thay đổi nhanh lắm, thất tình cũng không đuổi kịp chị đâu! Em mau xem đi, chồng mới của chị mặc bộ này có phải là siêu soái siêu gợi cảm không!"
Thời Tích cúi đầu nhìn bộ đồ kia.
Cô không hiểu nhiều về nam minh tinh này, nhưng cũng biết tên anh, anh là người đại diện của một loại đồ uống cô thích.
Bộ đồ này, là nam minh tinh khi diễn vai học sinh cấp ba mười bảy, mười tám tuổi.
Mặc đồng phục học sinh, ánh nắng bên ngoài phòng học chiếu vào, trong tay anh cầm một chai nước khoáng, ngẩng đầu lên uống nước.
Hầu kết chậm rãi lăn lộn, đoạn video khá dài, quay đặc tả từng góc một.
Đẹp trai thì đương nhiên là rất đẹp trai, lại có loại cảm giác phấn chấn của thiếu niên tuổi còn trẻ, còn mang theo chút gợi cảm mê người.
Chỉ là, một giây sau khi Thời Tích nhìn thấy anh ta, trong đầu lại hiện lên hình ảnh của một người khác.
Giữa trưa, trong lớp học vắng người, thiếu niên một đường chạy lên tầng chỉ để đưa cô một túi đường đỏ.
Hàm dưới anh góc cạnh rõ ràng, xương ngón tay xinh đẹp cầm chai nước khoáng.
Thời Tích có chút kinh ngạc, đã qua một khoảng thời gian dài rồi, thế nhưng hình ảnh kia cô vẫn có thể nhớ rõ ràng.
"Hầu kết thực quyết rũ! Có phải vô cùng có cảm giác cấm dục không?" ThờiTình kích động nói.
Thật lâu cũng không thấy có ai đáp lại, cô ấy ngẩng đầu qua nhìn, phát hiện mặt em họ lại đang đỏ ửng lên.
Thời Tình cười ha hả, cảm thấy em họ của mình thực sự quá đáng yêu.
Cô ấy duỗi tay xoa nhẹ mặt Thời Tích: "Tích Tích sao thế này, da mặt vẫn mỏng như lúc nhỏ, xem có một đoạn video thôi mà cũng đỏ mặt được sao?!"
Thời Tích đang bị chị mình xoa mặt: "..."
Mặt cô đỏ không phải bởi vì cái video này, mà là vì...!vì nghĩ tới một người khác.
Rất nhanh đã tới thời gian ăn cơm trưa, cả nhà ba cô với nhà bác hai cũng đã tới.
Bởi vì bác gái của cô thân thể không tốt, cho nên gia đình bác hai vẫn luôn không muốn có con.
Hai người hạnh phúc sống qua nửa đời người, hiện tại đã về hưu, thường xuyên ra ngoài du lịch, còn thường xuyên khoe ân ái trên mạng.
Kỳ thật mà nói, mấy thế hệ của Thời gia đều rất hòa thuận, vợ chồng ân ái đến răng long đầu bạc, trừ Thời Hướng Viễn ly hôn làm đảo lộn quy luật đó.
Bởi vì nguyên nhân này cho nên dù Từ Mẫn đã gả cho Thời Hướng Viễn mấy năm rồi, con cũng đã có, nhưng vẫn chưa được bà nội Thời Tích chấp nhận.
Mấy chị em dâu trong nhà cũng không để tâm tới bà ta.
Mười mấy người ngồi một bàn, bữa cơm này ăn vô cùng vui vẻ.
Thời Chiêu chính là đứa cuồng chị gái mức độ nặng, bác trai bác gái hỏi chuyện học hành của cô, Thời Tích chỉ khiêm tốn nói một câu tạm được.
Nhưng Thời Chiêu lại một hai phải chen mồm vào, cái miệng nhỏ nói liến thoắng không ngừng, nói cô đứng nhất trường, đạt giải nhất cuộc thi Tiếng Anh, ngay cả đàn dương cầm cũng cầm được giải thưởng về.
Hào hứng y như mình mới là người nhận giải, mặt mày hớn hở, thần thái kiêu ngạo không thôi.
Thời Tích hơi xấu hổ, mặt đỏ lên, dùng khuỷu tay chọc đứa em trai còn đang khoe khoang thổi phồng mình lên tận trời, ý bảo cậu một vừa hai phải thôi.
Thời Chiêu nhướng mày, thần sắc vô cùng kiêu: "Chị đừng có khiêm tốn như vậy, ưu tú thì sao mà phải giấu, phải nói ra để cho ai cũng biết mới đúng."
Thời Tích: "..."
Bác cả nghe xong liền gật đầu, trên mặt mang theo ý cười từ ái: "A Chiêu nói đúng, Tích Tích lợi hại như vậy thì phải khoe với chúng ta mới phải, để mọi người cũng vui cùng con."
Bà nội Thời cười ha hả: "Tích Tích nhà chúng ta từ nhỏ đã ngoan ngoãn, không để cho ai phải nhọc lòng rồi.
Aizz! Nhớ năm đó trong số của hồi môn của bà còn có một đôi vòng ngọc, nhìn cũng không tệ lắm, để bà cho con với Tiểu Tình mỗi đứa một cái nhé."
Thời Tích muốn từ chối, nhưng Thời Tình lại rất hào phóng, trực tiếp đồng ý, cười thanh thúy đáp: "Cảm ơn bà nội!"
Vì thế cô cũng đành nói theo: "Cảm ơn bà nội!"
Vẫn luôn bị người ta xem như không khí, Từ Mẫn lúc này thực sự là nghẹn sắp chết rồi.
Bà ta gả cho Thời Hướng Viễn nhiều năm như vậy, hiện tại trong bụng còn có một đứa cháu gái của bà nội Thời, thế nhưng từ trước tới nay cũng không nghe thấy lão thái thái muốn cho con của mình một thứ gì cả!
Ông trời quả thực rất bất công!
Cơm nước xong xuôi, ba người đàn ông ngồi một chỗ đánh bài Poker, Thời Chiêu trốn vào phòng nghịch máy tính.
Những người còn lại cùng lão thái thái ngồi trên sofa xem TV, là một bộ phim cổ trang tiên hiệp đã cũ.
Điện thoại vang lên, Thời Tích đi tới ban công nghe.
Khi trở về, trong tay Thời Tình đang lột một quả quýt, hỏi: "Tích Tích, ai tìm em vậy?"
"Bạn học ạ, nói là lớp đang tụ tập, hỏi em có muốn đi hay không."
"Em đi à?" Thời Tình hỏi tiếp.
Thời Tích lắc đầu.
Cuộc gọi kia là của Lý Giai Hảo, nhưng cô muốn ở cùng bà nội cả chiều cho nên cũng không có đồng ý.
Lúc này bà nội Thời mới mở miệng: "Tích Tích cứ đi đi, ngày thường học tập căng thẳng như vậy, cũng không có thời gian ra ngoài chơi đùa, hiện tại được nghỉ thì cũng nên ra ngoài thư giãn một chút."
Hai bác gái cũng phụ họa theo: "Đúng vậy, Tích Tích cứ ra ngoài chơi đi, đừng cả ngày chỉ biết học, nhỡ làm tâm tình không tốt thì sao đây.
Tụ tập với bạn bè cũng rất tốt, có thể gia tăng tình cảm đó."
Mọi người đều đã nói vậy, Thời Tích ngẫm lại cũng thấy đúng, đứng lên nói với bà nội Thời: "Bà nội, vậy trước giờ cơm chiều con sẽ về."
Bà nội Thời gật đầu, cười tủm tỉm nói: "Đi đi, tiền tiêu vặt có đủ dùng không?"
Nói xong liền muốn đứng lên đi lấy ví, Thời Tích vội ngăn bà lại: "Bà nội, con có mà."
"Nếu đã ra ngoài chơi rồi thì em mặc bộ váy chị mua cho đi." Thời Tình đề nghị.
Lúc Thời Tình về nước có mang quà cho Thời Tích, mà một bộ váy.
Thời Tích vừa mới thử qua, rất vừa người, cũng rất đẹp.
"Váy gì vậy, Tích Tích mặc cho bác xem với." Bác gái hai nói.
Thời Tích đi vào phòng thay váy.
Ba phút sau, cô đẩy cửa phòng ra, mấy người trên sofa đều quay ra nhìn cô.
"Tích Tích của chúng ta mặc váy thật xinh đẹp, không thua kém gì nữ minh tinh trên phim vừa rồi!" Lời này là của bác gái hai nói.
"Nhìn cái eo nhỏ này xem, hâm mộ chết chị rồi, không được không được, con muốn giảm béo, con quyết tâm phải giảm béo, mẹ, mẹ ngàn vạn lần đừng ngăn cản con!" Lời này là của Thời Tình.
"Mẹ ngăn con lúc nào! Trước đây không phải con giảm được một nửa lại nhịn không được nửa đêm gọi cơm hộp ăn à? Bất quá phải nói thật là Tích Tích mặc váy này rất đẹp đấy!"
Bà nội Thời cũng chốt lại một câu cuối cùng: "Tích Tích cứ mặc cái váy này đi chơi đi, thiếu nữ còn trẻ thì phải mặc nhiều quần áo đẹp vào, không lúc già rồi muốn mặc cũng không mặc được đâu."
Thời Tích nghe bà nội nói xong, liền mặc váy này chào tạm biệt mọi người rồi ra khỏi nhà.
Ở chỗ huyền quan có một cái gương lớn, lúc cô khom người thay giày thì lại nhìn thấy mình ở trong gương.
Đây là váy hoa nhí, màu xanh lục nhạt, kiểu dáng không tính là lộ liễu, làn váy dài tới đầu gối, nhưng eo được bó lại, rất tôn dáng.
Bộ váy này khiến cho vòng eo nhỏ gầy của cô lại càng thêm nhỏ nhắn, một bàn tay cũng đủ ôm, còn hơi lộ ra xương quai xanh trắng nõn.
Khác hoàn toàn so với phong cách thường xuyên mặc áo hoodie với áo phông hoạt hình mà cô hay mặc ở nhà.
Không biết vì cái gì, cô bỗng nhiên nhớ tới lần trước Cố Trì cười nhạo mình ăn mặc trẻ con giống như học sinh cấp hai.
Vậy hôm nay cô mặc cái váy này, chắc là sẽ rất trưởng thành đi?
Sẽ không bị anh nói thành học sinh cấp hai nữa đâu nhỉ?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...