~ Editor: L.H
~ Beta: Bánh Bều
Mọi người đều bị sốc khi nhìn thấy khung cảnh trước mắt.
Mây ngừng duy chuyển, gió trong phút chốc như bị giữ lại mà ngừng thổi, tiếng chim và côn trùng kêu vang đang ríu rít mà bị chặt đứt, tất cả mọi thứ như bị đóng băng. Thành thị trước mắt giống như bị không gian và thời gian bào mòn mà trở nên mục nát, mọi cảnh tượng trước mắt đều mất đi sắc thái tươi đẹp vốn có.
Chờ đến khi ánh sáng chậm rãi tiêu tán, bầu không khí áp lực mới bắt đầu dần dần rút đi.
Xung quanh lại lần nữa khôi phục sinh khí.
“Là bị bom đạn chôn vùi.” A Dũng cùng Tĩnh Nhân đồng thời lẩm bẩm.
Tại những nơi mắt thường có thể nhìn thấy, có thể tưởng tượng đến hình ảnh một thành thị được kiến tạo nên đã gian khổ trải qua những khó khăn như thế nào mà lại biến thành một mảnh phế tích. Khắp nơi đều đều là những hình ảnh rải rác của những bức tường đổ nát, mái ngói bị tàn phá rơi vào đáy mắt.
“Tôi biết nơi đó, là khi tang thi triều bùng nổ không lâu thì thu được tin tức khẩn cấp, lúc đó nghe được đến tin tức về thành phố này.” Thạch Điền vẻ mặt giãy giụa, còn mang theo một tia thống khổ, “Thành thị này là nơi virus tang thi bùng nổ nhanh nhất,cũng là nơi bị tấn công mãnh liệt nhất”
Tiểu Thiến môi giật giật, tựa hồ muốn nói chút gì đó, nhưng rồi vẫn nhấp môi im lặng, không có mở miệng.
Tĩnh Nhân cùng Bạch cùng nhau nhìn thoáng qua. “Quân đội chắc cũng bắt đầu có hành động đi.” Tĩnh Nhân ngón trỏ nhẹ nhàng cọ xát khóe môi, lẩm bẩm nói, “Nhìn thế cục chậm rãi đã được khống chế trước mắt đại khái là đã có tính toán.”
“Là người trong quân khu, không thể tưởng được bọn họ rất nhanh liền sẽ đối chiến với tang thi.” A Dũng trên mặt còn tàn lưu một tia hoảng hốt, “Dân chúng được chuyển giao đến căn cứ đã được an bài tốt hay chưa?”
“Người của quân khu? Có ý tứ gì?” Tĩnh Nhân hỏi.
Tuyết Kiến khoát tay ngăn lại đối thoại giữa bọn họ, “Cái này chờ lát nữa hãy bàn, vẫn là câu nói kia, việc quan trọng nhất bây giờ là rời đi nơi này. Không chỉ vì lý do lúc trước, mà vì hiện tại nếu không đi liền thật sự sẽ chết!”
“Ân” A Dũng gật đầu một cái, xoay người đối với Tiểu Thiến vẫy tay một cái “Nhanh lên đi!”
“Xuân Di ──”
Tiểu Thiến đi qua kéo tay Xuân Di đang trong tình trạng ngốc lăng. Cô “Ân” “A” vài cái mới lấy lại tinh thần, một khi tỉnh táo lại liền so với ai cũng đều có động tác nhanh chóng hơn. Tĩnh Nhân, Bạch còn có Gian Đồng tuy rằng không rõ nguyên nhân, nhưng vẫn như cũ đuổi kịp mọi người. Chỉ có Thạch Điền vẫn đứng im, không có hành động.
Chạy được một nửa A Dũng xoay đầu, khuôn mặt lạnh lùng nói: “Cậu thật sự không sợ chết sao? Có nhớ hay không? Vị trí của chúng ta hiện tại cách nơi đàn tan thi hay hoạt động không xa.”
Thạch Điền sợ hãi, cái trán đột nhiên xuất hiện mồ hôi lạnh, như là nhớ lại sự tình gì đáng sợ, nhảy dựng lên, té ngã lộn nhào mà theo kịp đoàn người.
Tiếng bước chân dồn dập mà lộn xộn vang vọng ở trên đường phố. Ở thời khắc mọi người sắp rời đi giao lộ thì bước chân Bạch bỗng nhiên chậm lại.
“Bạch?” Bên cạnh bước chân của Tĩnh Nhân cũng tùy theo mà đình chỉ xuống dưới, hơi mang nghi hoặc mà nhìn về phía Bạch.
Bạch quay đầu lại liếc mắt xem kỹ một con phố, chân mày nhăn lại rồi buông ra. “Không có gì, chắc là tôi cảm giác sai đi.” Hắn đối với Tĩnh Nhân lắc đầu.
“Nga.”
Hai người đuổi theo đoàn người phía trước.
Tại một đống những tòa nhà kiểu tây ba tầng san sát nhau xuất hiện một nam một nữ, đang nhìn bóng dáng một đám người biến mất ở đầu phố.
“Thiếu chút nữa bị hắn phát hiện rồi. May mắn có thiết bị che lấp khi mà Trần tiến sĩ lưu lại.” Nữ nhân mở miệng nói. Trong tay cô cầm một thanh thiết bị dò xét khí, đằng trước có gắn một con chip nhỏ, tản ra tia sáng đỏ nhu hòa. “Không hổ là người đã trải qua thuốc thử cải tạo thành công, quả nhiên giống như trong tư liệu ghi chép biểu hiện ngũ cảm nhạy bén. Nếu không phải có thêm cái thiết bị đặc biệt dò xét khí này thì thật đúng là khó phát hiện ra hắn.”
“Thuốc thử X không chỉ có riêng loại hiệu quả này mà thôi.” Nam nhân nhàn nhạt lên tiếng, rồi mới quay đầu nhìn về phía người phụ nữ bên cạnh, “Tiến hành hội báo đi.”
“Ân.” Nữ nhân ứng thanh, ấn xuống cái nút màu đen ở giữa chiếc đồng hồ đeo trên cổ tay.
“Dương thiếu tướng!” Hai người làm tư thế nghiêm trạm, đối với bóng người hiện lên trên màn hình cúi chào.
“Nhiệm vụ tiến hành như thế nào rồi?”
“Chúng tôi đã tới nơi đàn tang thi có dấu hiệu hoạt động, thỉnh đưa ra chỉ thị.”
Dương thiếu tướng hơi hơi gật đầu, “Cho phép sử dụng đến hạt pháo cấp B và những vũ khí cấp bậc tương đương.”
Nữ nhân nhìn thẳng chính mình trưởng quan, nói, “Còn có, thiếu tướng, chúng tôi phát hiện mục tiêu nhiệm vụ đặc biệt xin ra chỉ thị hành động.”
“Nga, phải không.”
Dương thiếu tướng ở bên kia nheo lại đôi mắt.
~Tác giả nói: Gần đây, thời gian viết văn của tôi càng ngày càng dài, nhưng số lượng từ càng ngày càng ít. Mỏi mệt a, chẳng lẽ đây là thời kì mệt mỏi sao?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...