Cấm Động Yêu Nghiệt Này Là Của Tôi

"Tớ về rồi đây."


Như thường lệ, Lâm Thi Dĩnh vừa mở cửa đã rú lên như một thói quen.

"Hỷ???"

Cởi giày ra, cái người kia thường ngày sẽ ra nghênh tiếp giờ đi đâu rồi? Không phải Hàn Duẫn Nghiên nói hôm nay sẽ về sao?

Bây giờ 8h rồi, theo lý phải có mặt rồi chớ??

"Hàn Duẫn Nghiên, cậu ở mô??"
1

Mang dép lê vào, Lâm Thi Dĩnh gọi lần thứ hai, đi tới phòng khách tiện tay ném tui lên ghế, mặt mày nghi hoặc nhìn ngó lung tung.

Đèn thì sáng mà không có ai?

Hay đi ra ngoài rồi??

Vừa định lấy điện thoại ra gọi thì Lâm Thi Dĩnh đã thấy trên mặt bàn có cái điện thoại.

Không mang điện thoại à? Hay đang ở nhà nhỡ?? Ố, hay là...

Ngủ rồi?


Lâm Thi Dĩnh mắt nhìn vào phòng ngủ, nụ cười tà ác nổi lên.

Thiên thời địa lời nhân hòa nha nha~ Thời khắc này có nên tập yêu một chút hơm?

Mặt mày xinh đẹp lắm, nhưng mà cười như vậy thực sự nhìn rất râm tặc.

Quánh lén thôi ~~~

Nhẹ nhàng đặt điện thoại xuống, Lâm Thi Dĩnh đứng trên mũi chân, rón ra rón rén như kẻ trộm, dùng tốc độ nhanh nhất của ốc sên đi tới cửa phòng.

Ba phút sau, Lâm Thi Dĩnh là an ổn tựa vào vách tường. thị lực tốt của cô phát hiện ra trong chăn có địch.

"Khóa mục tiêu!!!"

Xoay người lại, Lâm Thi Dĩnh cảm thấy hết sức căng thẳng, khẩn trương như đang đứng trên sân khấu. Cô hít một hơi thật sau, xoa nhẹ hai tay lên quần, chắc do căng thẳng nên chỗ nào cũng chảy mồ hôi rồi....

Okie~ lết gâu!

Cô khom người, vứt lại đôi dép lê, không thèm để ý tới chuyện quần áo sẽ dính đầy bù, từ từ nằm xuống mặt đất. Lâm Thi Dĩnh bò tới, may cho cô bởi vì đèn phòng khách sáng, nên dù trong đây không bật đèn cũng không tới nỗi nhìn không rõ rồi đụng lung tung.

Có điều cái người kia sao vứt đồ đạc lung tay vậy??

Đang trong tư thế bò trường các kiểu, tay Lâm Thị Dĩnh đụng phải váy ngắn màu đen, cái này là cái thứ hai rồi nhá, vừa nãy là áo, bây giờ là váy.

Váy????? Ố ồ, wait wait ~ Lâm Thi Dĩnh nghĩ tới gì đó ánh mắt tà râm lập tức sáng rực, nụ cười cũng hèn mọn như suy nghĩ trong đầu, ái chà chà!!!! Cô cẩn thận ngẩng đầu lên, người trên giường vẫn không động tĩnh gì, chỉ có tiếng thở là nghe được rất rõ. Nhìn dáo dát xong, Lâm Thi Dĩnh vui vẻ vứt cái váy đen bay xa, bay cao.

Tiếp tục bò trường các kiểu.!

Đùng! Rầm rầm!! Có nên gọi là vui quá hóa không vui không? Bởi vì nhất thời không chú ý mà đầu của cô cùng cái ghế cạnh đó tiếp xúc vô cùng thân mật.

'Đau quá cha mẹ ơi T^T~' Va chạm này không nhẹ nha, nếu không Lâm Thi Dĩnh đâu cần nước mắt lưng tròng như vậy. Cơ mà cô vẫn cắn chặt răng, không để mình phát ra âm thanh nào, chỉ khẽ xoa xoa chỗ vừa đụng trúng. Cùng lúc này người trên giường đột nhiên di chuyển, duỗi tay ra khỏi chăn. Thấy như vậy làm Lâm Thi Dĩnh cứng người, mắt mở to nhìn chầm chầm phía trước.

Cơ mà chỉ là hành động vô ý thức thôi, người trong chăn chỉ khẽ trở mình rồi lại say ngủ.

Thật giống con mèo nhỏ cô nuôi lúc trước.

Lau lau mồ hôi trên trán, Lâm Thi Dĩnh tiếp tục hành trình.

Cuối cùng cũng bò tới giường, vuốt nhẹ tóc ra sau, mắt chưa bao giờ rời khỏi người nằm trong chăn.

Trong bóng tối, cô ngờ ngợ thấy được mái tóc buông xõa trong chăn, mái tóc cô từng vuốt qua rất nhiều lần, cũng từng ngửi qua rất nhiều lần, đương nhiên là cũng hôn qua rất rất nhiều lần.

Chắc là do mệt mỏi quá độ, Lâm Thi Dĩnh dẹp luôn ánh mắt như sói của mình. Ngay cả ý đồ xấu xa lúc nãy cũng tự nhiên biến mất.


"Haiz~.."

Lâm Thi Dĩnh cẩn thận nằm vào một góc, cô từ từ cởi áo ngực cùng quần ngoài quăng qua một bên.

Một bên nhìn ngắm bờ lưng trước mắt, một bên rón rén di chuyển sợ làm người kia thức. Chui vào chăn, cuối cùng cô cũng tìm thấy cảm giác ấm áp. Nghiêng đầu sang bên, dù sáng sáng yếu ớt nhưng cô vẫn nhìn thấy vẻ mặt an yên kia, nhăn nhẹ mũi, Lâm Thi Dĩnh hừ khẽ "Bỏ qua cho cậu lần này đó."

Khẽ dựa đầu vào vị trí quen thuộc, Lâm Thi Dĩnh một mặt thỏa mãn.

Hoặc là do quá mệt mỏi, hoặc là bầu không khí này quá thoải mái, nên nằm có một chút đã làm Lâm Thi Dĩnh thấy buồn ngủ.

Coi ra hôm nay không thể hoàn thành kế hoạch rồi.

Mí mắt không ngừng hạ xuống, cảm giác buồn ngủ từ từ ăn mòn ý thức. Cánh tay cũng vô thức ôm lấy người trước mắt, Lâm Thi Dĩnh như thể đang ôm bảo bối trân quý nhất địa cầu này vào lòng.

"Yêu nghiệt, sinh nhật vui vẻ."

Trước khi cô chìm vào giấc mộng, cũng nhẹ nhàng chúc một tiếng thân thương.

Cảm nhận được thân nhiệt trong lồng ngực, vẻ mặt Lâm Thi Dĩnh cực kỳ hạnh phúc.

Năm tháng trôi qua thật tốt.

Cơ mà bởi vì Lâm Thi Dĩnh lúc đó nhắm mắt nên cô không thấy, khi cô nói câu này, cũng là lúc người nằm trong lòng cô mở mắt.

Cái ôm quen thuộc, thân nhiệt thân thuộc làm Hàn Duẫn Nghiên thả lỏng sống lưng, để chính mình nằm gọn trong vòng tay đối phương. Môi nàng hơi cong, nghe bên tai là tiếng hít thở đều đặn, giọng điệu bất mãn nói.

"Đồ cái thứ có sắc tâm không có sắc đảm" (Câu nì chắc ai cũng biết rồi, đại khái là râm mà không dê ý :)) ~)
1

Tuy là nói vậy nhưng nàng lại cười, nhẹ nhàng xoay người, nàng để yên cho vòng tay vẫn ôm chặt mình.

Vươn nhẹ tay, nàng chậm rãi vuốt ve khuôn mặt trước mắt, không có lớp trang điểm trên sân khấu nữa, chỉ đơn giản là Lâm Thi Dĩnh của nàng thôi. Da thịt mịn màn làm Hàn Duẫn Nghiên nhịn không được chọt chọt gò má, tựa như làm vậy sẽ hả được cơn giận, cũng tựa như ghen ghét da vẻ của người phụ nữ này.


"Ngủ ngủ ngủ, ngủ sắp ngu tới nơi luôn rồi.!"

Lời nói tràn đầy sự ghét bỏ, nhưng lại không có bất kỳ sự khó chịu nào.

Tay đang chọt chọt lại biến thành xoa nhẹ, nhìn vẻ đang ngủ kia, nụ cười của Hàn Duẫn Nghiên hình như chưa bao giờ tắt.

Nàng nhấc tay đối phương lên, đặt tai mình lên nơi ngực trái, tiếng đập rộn ràng ở khoang ngực truyền vào tai, âm thanh thực sự rất quen thuộc.

"Ngu ngốc. Đừng mơ tớ cho cậu thêm cơ hội."

Khóe miệng nàng vẫn cong, nụ cười tinh ranh như cáo.

Trong bóng đêm, rèm cửa sổ phất phới trong gió trời, ánh trăng chứng kiến hai bóng người tựa sát vào nhau, kiểu như nguyện ý là người duy nhất của nhau.

Hộp nhẫn được đặt ngay ngắn trên bàn, hình như bị lãng quên trong đêm hôm ấy.~

~~~~~~~~~~~

Tui biết mà :( ~ tui biết 2 chẻ có gì mà :( ~ 

:)) ~ k biết do tui xui hay do mọi người hên, tui mới edit được tới chương nì thì lap hỏng, nghĩ hơn nữa tháng thì thằng bạn thấy tội nghiệp quá quăng lap cho mượn xài ké :)) ~ Chắc do tui xui nên không lười được nữa rồi. ~ 




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui