Triệu Nhan một đêm ngủ không ngon, đợi đến lúc tỉnh dậy, trời đã sáng hẳn. Nàng đứng dậy, chỉ thấy trên chiếc bàn trong phòng đặt một bát cháo trắng và một chén canh thuốc. Nàng chậm rãi đi đến cạnh bàn, nhìn mấy thứ này một lát, lập tức, đẩy cửa đi ra ngoài.
Ngoài phòng, ánh mặt trời ngày hè chói chang, cơn mưa to hôm qua, cứ như chưa từng phát sinh vậy.
Tiểu hài tử trong thôn đứng trong sân chơi đùa, cánh tay và gò má đều bị phơi thành màu đen hồng, nhưng chẳng ai để ý đến, chỉ vui vẻ nháo loạn. Người có tuổi ở dưới bóng râm của mái hiên nghỉ ngơi, phe phẩy quạt hương hồ*, nói việc nhà. Phụ nhân trong thôn ngồi bên dòng suối giặt quần áo, cười nói vui vẻ
(* Quạt hương bồ)
Nhìn thấy cảnh tượng này, lại làm cho Triệu Nhan cảm thấy hoảng hốt.
Lúc này, nàng nghe thấy thanh âm rèn sắt vang lên, mỗi một tiếng đều bang bang truyền đến.
Nàng theo thanh âm này nhìn lại, chỉ thấy giữa mấy gian nhà cũ nát, có dựng một cái lều, ở giữa đặt một cái lò lửa đơn giản. Mạc Doãn đang hết sức chuyên chú rèn sắt.
Bên người hắn có một vài thôn dân đang đứng, trong đó có một người khiêng cái cuốc, vẻ mặt ưu tư nói: “Tiểu Mạc a, ngươi giúp ta sửa lại cái quốc này đi.”
Người bên cạnh cười nhạo nói: “Ta nói ngươi cũng quá keo kiệt đi. Cái cuốc này đã thành như vậy rồi, ngày khác đi lên trấn mua cái mới đi!”
Trên mặt thôn dân kia lộ vẻ khó xử, chỉ nói: “Sửa lại, sửa lại thôi.”
Mạc Doãn ngừng tay rèn sắt, nhận lấy cái cuốc kia, nhìn nhìn, nói: “Chỗ này của ta còn thừa ít sắt vụn, nấu chảy rồi đổ lên, hẳn là có thể dùng thêm một thời gian.”
“Nha, vậy thì cám ơn ngươi. Buổi tối ta mời ngươi uống rượu!”
Mạc Doãn ngước mắt, nở nụ cười, “Uống rượu? Tẩu tử sẽ không tức giận chứ?”
“Chậc, Tiểu Mạc a, ngươi có cần phải nói ra như vậy không.”
Dứt lời, mấy người đều hoan hỉ nở nụ cười.
Ở trong trí nhớ của Triệu Nhan, Mạc Doãn rất ít khi mỉm cười, hầu hết đều là vẻ lạnh lùng. Nhưng mà, hiện tại hắn lại nở được nụ cười chân thành tha thiết đến thế, tươi cười kia thực sự phát ra từ nội tâm, tuyệt đối không hề giả dối.
Nàng nhìn cái quốc trong tay hắn, lo sợ nghi hoặc trong lòng nổi lên.
“Thích thị danh binh, thiên kim khó cầu”, người trong giang hồ, ai ai cũng muốn lấy được binh khí Thích thị. Thân là truyền nhân Thích thị, vậy mà hắn lại ở trong này tu sửa nông cụ, còn sửa vô cùng thoải mái. Nàng không hiểu, thật sự không hiểu… Chẳng lẽ, hắn không cảm thấy ủy khuất, không cảm thấy khổ sở sao?
Nhưng mà, tươi cười đó của hắn chính là đáp án. Cái loại thỏa mãn này, nàng chưa từng bao giờ có được. Nàng làm tất cả, tự cho là mình sẽ có được hạn phúc vô biên, nhưng rốt cục lại bị người ta lợi dụng như một con cờ, càng không có nổi một ngày thoải mái thực sự. Cuối cùng, đến thứ mà bản thân mong muốn, cũng không biết rõ…
Trong lúc nàng hoảng hốt, đột nhiên có người va vào nàng. Nàng lảo đảo một cái, suýt chút nữa té ngã. Tiện đà thấy, một tiểu cô nương khoảng bốn năm tuổi té lăn trên mặt đất. Đứa nhỏ nơi thôn dã da thịt thô dày, ngã như vậy cũng không bị thương. Tiểu cô nương kia nghiêng ngả đứng lên, vẻ mặt không sao cả. Nhưng mà, ngay sau đó, nàng lại khóc lớn lên, tiếng khóc rất thê lương, dọa Triệu Nhan nhảy dựng.
Nàng cúi đầu, chỉ thấy trên tay tiểu cô nương kia cầm một mảnh lụa. Mảnh lụa kia đã mất đi màu sắc vốn có của nó, bùn đấp đen bẩn bám lên, bên trêu thêu hoa văn thô ráp, sợi tơ đã bị bung ra, mơ hồ có thể nhận ra bóng dáng bông hoa mai. Chỉ là, hiện tại, mảnh lụa này đã bị rách một lỗ lớn, sợ là do vừa rồi ngã xuống không cẩn thận bị rách ra. Tiểu cô nương kia nhìn mảnh lụa này, khóc không ngừng.
Mẫu thân của tiểu cô nương nghe tiếng, đi tới nhìn thấy, nói: “Ai a, đã bảo con cẩn thận một chút, hiện tại rách rồi, làm sao bây giờ nha?”
Tiểu cô nương nghẹn ngào khóc, nói không nên lời.
Mẫu thân nàng thấy thế, nói: “Trở về lấy mảnh vải thô đắp vá lại là được mà, đừng khóc.”
“Không cần… Vải thô… Khó coi…” Tiểu cô nương lắc lắc đầu, nói.
Mẫu thân nàng bị những lời này chặn lại, không biết nên dỗ thế nào cho tốt.
Tiểu cô nương kia ngẩng đầu, nhìn Triệu Nhan, vẻ mặt ủy khuất, giống như oán trách tại Triệu Nhan đứng đó làm hại nàng bị té ngã.
Triệu Nhan nhíu mày, xoay người đi, không thèm để ý đến.
Tiểu cô nương kia thấy nàng hờ hững, bỏ lại mảnh lụa, khóc lóc chạy đi.
Mẫu thân của nàng vội vàng đuổi theo dỗ dành, an ủi.
Triệu Nhan nhìn mảnh lụa trên đất, do dự hồi lâu, cuối cùng vẫn cúi người xuống, nhặt nó lên.
Ban đêm, Triệu Nhan tìm châm tuyến, tinh tế thêu hoa lên trên mảnh lụa kia.
Ký ức cũng chầm chậm dội về. Nàng nhớ mang máng, hồi nhỏ, mẫu thân đã tự tay dạy nàng thêu thùa. Khi đó, gia cảnh bần hàn, vài diệt và châm tuyến đều có hạn. Cho nên, thứ mẫu thân truyền thụ, chỉ là tú pháp đơn thuần. Nhưng mà cái loại hoạt động làm sau khi ăn này, lại khiến nàng vô cùng chờ mong.
Mà sau đó, biến cố nảy sinh, nàng trằn trọc đi tới Anh Hùng Bảo, Tịch phu nhân cũng dạy nàng thêu thùa. Trong đình đài nơi hoa viên, mỗi một châm mỗi một tuyến, đều là từng đường thêu khiến nàngvô cùng ấm áp. Mỗi khi nàng bị ủy khuất, sẽ tránh người khác, tự mình ngồi trong hoa viên thêu hoa. Mỗi đường thêu xuống, nàng liền có thể quên đi rất nhiều chuyện. Những cảm thụ đó, nàng đã quên thật lâu thật lâu rồi…
Dưới ngọn đèn dầu lờ mò, nàng ngồi thêu hồi lâu, đợi đến lúc thêu xong, đã là vô cùng mệt mỏi. Bất tri bất giác nằm sấp trên bàn ngủ mất.
Lúc Mạc Doãn đi vào nhà, thấy nàng ngủ, liền nhẹ bước chân. Hắn đi đến bên cạnh bàn, vừa định ôm nàng lên giường ngủ. Khóe mắt lại liếc đến mảnh lụa kia. Chỗ rách trên mảnh lụa, đã được sửa lại rất tốt. Vì để ché giấu đường vá, nàng đã thêu một đóa hàn mai lên trên hoa văn cũ.
Mạc Doãn cầm lấy khăn lụa, không khỏi mỉm cười.
……..
Ngày thứ hai, Triệu Nhan rửa mặt chải đầu xong, vừa ra khỏi cửa, đã thấy một đám phụ nhân trong thôn đang vạn phần chờ mong nhìn nàng.
Triệu Nhan hơi kinh hãi, không rõ ý gì.
Mẫu thân của tiểu cô nương hôm qua tiến lên, trong tay cầm mảnh lụa kia, nói: “Tay nghề của muội muội thật sự là quá tốt! Đám người chúng ta đều đến đây để bái sư. Muội muội sẽ dạy chúng ta thêu hoa chứ.”
Nhóm phụ nhân ào ào hưởng ứng, tình trạng hô hào như vậy khiến Triệu Nhan xấu hổ phi thường.
“Ai, không phải muội muội chê chúng ta chân tay thô lậu, không chịu dạy đấy chứ?” Trong đám phụ nhân có người mở miệng.
Triệu Nhan nghe vậy, lắc đầu, “Không phải…”
“Vậy không phải là tốt rồi sao.” Phụ nhân quay đầu, nhìn Mạc Doãn, “Mạc huynh đệ, ngươi đừng luyến tiếc nha.”
Mạc Doãn căn bản chỉ đứng một bên quan sát, bị nhắc tới như vậy, cũng bắt đầu xấu hổ.
Triệu Nhan nhìn hắn một cái, nói: “Ta và hắn không có quan hệ gì cả.”
Lúc nàng nói ra những lời này, mọi người đều ồ hết lên.
Nàng nhìn Mạc Doãn, trong ánh mắt, có chút khiêu khích.
Mạc Doãn ngẩn người, lập tức mỉm cười.
Mọi người trong thôn lại một lần nữa suy đoán về thân phận của bọn họ, nhưng tất cả đều không quan trọng, có vài thứ đã bắt đầu chậm rãi thay đổi, không còn giống như dĩ vãng nữa.
……..
Từ đó về sau, mấy ngày tiếp theo, lúc Triệu Nhan nhàn hạ, sẽ dạy mấy phụ nhân trong thôn này thêu hoa. Nam tử trong thôn khi xuống núi, đều mang theo ít tranh thêu để bán, cũng có thể đổi được mấy văn tiền.
Mỗi một ngày trôi qua, bình thản đến kỳ lạ, nhưng cái kiểu bình thản này, lại khiến nàng cảm thấy mỹ mãn. Ngày ngày sống trong sơn thôn kham khổ này, lại làm cho tâm người ta an tĩnh lại. Nàng chậm rãi quên đi rất nhiều thứ, mọi chuyện về Anh Hùng Bảo dần trở nên xa xôi, mờ nhạt đến thế, không cách nào nhớ lại.
Vào một ngày, thời tiết có chút mát, gió nhẹ nhàng thổi qua, xóa đi mấy ngày khô nóng trước đó.
Triệu Nhan quy củ ngồi dưới mái hiên, lẳng lặng thêu hoa.
Mạc Doãn đi đến trước mặt nàng, mở miệng nói: “Ta đi theo mọi người lên trên trấn…”
Nghe thấy hắn nói chuyện, Triệu Nhan nâng đầu, “Nga.”
Mạc Doãn do dự một lát, nói: “Ngươi có muốn gì không?”
Triệu Nhan nhìn hắn, thoáng suy nghĩ, “Son.”
Mạc Doãn gật đầu, “Được.”
“Tiểu Mạc, còn chưa xong sao! Ngươi còn muốn đi nữa hay không a!” Ở cửa thôn, có người cao giọng hô, ngữ khí trêu tức.
“Ai, mọi người đừng giục nữa. Vợ chồng son người ta nói chuyện không đễ dàng nha.”
Mạc Doãn nghe vậy, bất đắc dĩ thở dài, xoay người, đi tới đó.
Triệu Nhan cầm châm, không khỏi mỉm cười.
Trên bầu trời, mây bay nhàn nhã, ngẫu nhiên có tiếng chim hót thanh thúy xẹt qua trên đỉnh đầu. Nàng ngừng châm tuyến trong tay, nhìn sơn lĩnh trước mặt, tất cả chiếu vào trong mắt nàng, đều rõ ràng xinh đẹp đến thế. Dường như tất cả mọi vật đều phảng phất sáng lên, tốt đẹp như thế.
Nàng cúi đầu, tiếp tục thêu hình bươm bướm. Nhưng mà, nàng vừa mới hạ châm, lại cảm thấy có một loại không khí quỷ dị lan tràn khắp bốn phía. Nàng theo bản năng ngẩng đầu, liền nhìn thấy một đám nam tử mặc cầm đao đi đến, đằng đằng sát khí.
Châm tuyến trong tay nàng rơi xuống, bên tai vang lên một câu nói: Mười ngày sau, nếu như Triệu cô nương vẫn không thể hỏi ra nơi ở của Thích thị, thuộc hạ sẽ đến trợ giúp cô nương. Đến lúc đó, nếu có chút gì mạo phạm, mong cô nương thứ lỗi.
Hiện tại đã là “Mười ngày sau”? Trợ giúp?
Nàng đứng lên, đang không hiểu gì, đã thấy mấy nam tử này bắt đầu vung đao chém giết. Huyết vũ bắn tung tóe khắp nơi, xóa nhòa cảnh trí trước mắt. Nàng ngây ngẩn cả người, không cách nào chấp nhận chuyện đang diễn ra trước mắt.
Lúc này, đao phong của những người đó chém sát đến một tiểu cô nương. Tiểu cô nương này, nàng biết. Mảnh lụa nàng vá lại kia, chính là thuộc về nàng. Tiểu cô nương kia đã bị dọa sợ, nàng khản giọng khóc hô, cầu xin cứu trợ.
Trong lòng Triệu Nhan, đột nhiên dâng lên một cỗ nhiệt hỏa. Nàng lấy khí lực không biết từ đâu đến, vọt qua, đẩy nam tử vung đao kia ra.
“Dừng tay…” Nàng run run hô lên, “Dừng tay!”
Nam tử cầm đao kia cùng đồng bạn trao đổi ánh mắt, một đao bổ về phía Triệu Nhan. Cho dù thế nào nàng cũng không đoán được phiên biến cố này, mà dù có đoán được, thì với một nữ lưu yếu nhược như nàng, cũng chẳng thể nào tránh thoát được.
Trong lúc ánh đao lóe lên đó, cánh tay của nàng bị chém rách một đường, đau đớn khiến nàng lảo đảo lùi lại phía sau. Ngay sau đó, nàng chỉ thấy tiểu cô nương kia bị chém, ngã xuống mặt đất, máu tuôn như suối. Tiểu cô nương vẫn còn hô hấp, nàng nỉ non, vươn tay, hướng Triệu Nhan cầu cứu.
Sợ hãi, cứ như vậy quanh quẩn trong đầu, khiến nàng không động nổi một bước, trơ mắt nhìn tất cả xảy ra.
Những người đó tránh nàng, tiếp tục chém giết.
Máu đỏ ấm áp vẩy đến, dính ẩm quần áo nàng, mùi tanh nồng dán lên da thịt, máu nóng ngấm vào lồng ngực nàng, tất cả đều phảng phất như là trong mộng.
Những người đó tới cũng nhanh, đi cũng nhanh, chỉ sau một lát, liền chỉ còn lại một mình Triệu Nhan ở đó. Nàng suy sụp quỳ xuống giữa mảnh đất tràn ngập thi thể, đột nhiên, hiểu ra được bản thân mình có bao nhiêu buồn cười. Nàng tự cho là làm chuyện xấu xong, sẽ được hạnh phúc cả đời, đem vận mệnh của mọi người giày xéo trong lòng bàn tay. Nhưng mà, sự thật là, nàng chỉ là một tên tiểu tốt đáng buồn cười bị người ta lợi dụng, có cũng tốt, mà không có cũng chẳng sao. Nàng cái gì cũng không làm được, cứu người cũng vậy, hại người cũng vậy… Chỉ bằng nàng, cái gì cũng không làm được…
Nàng cúi đầu, nhìn bức tranh thêu ướt sũng màu máu. Cho dù nàng làm thế nào, cũng đều trốn không thoát… Ngay từ đầu, con đường nàng chọn, đã không có tương lai…
……
Lúc đêm vừa xuống, Mạc Doãn và mấy người trong thôn xuống núi đã quay trở lại. Nhưng mà, khung cảnh trước mắt, lại khiến cho mọi người tưởng rằng mình đang rơi vào ác mộng. Cái thôn nhỏ vốn yên bình vui vẻ kia, bị giết hại tàn khốc, thi thể đầy đất, nhìn thấy ghê người. Thôn dân hoảng sợ khôn cùng, vội vàng xông lên phía trước, tìm kiếm thân nhân của mình.
Trong lúc nhất thời, tiếng kêu khóc tê tâm liệt phế vang vọng khắp sơn lĩnh. Mạc Doãn nhìn tình trạng thảm thiết trước mặt, trong lòng nảy sinh điềm xấu. Sắc trời u ám, khiến tầm mắt hắn mơ hồ, bên tai là tiếng khóc thê lương nhiễu loạn tâm thần hắn. Cái loại sợ hãi này, còn vượt trên cả kinh nghiệm sinh tử của bản thân…
Hắn đột nhiên nghĩ tới Triệu Nhan, trong lòng không khỏi bắt đầu sợ hãi. Hắn cất bước tiến lên, nhìn từng khối thi thể. Nhưng mà, mỗi lần nhìn vào, tâm hắn lại rút lại thêm một phần, phẫn nộ cùng bi thương giao nhau, khiến hắn khóa chặt lông mày. Nằm trên mặt đất, mỗi người hắn đều biết. Sáng nay, đứa nhỏ đó còn ở đây chơi đùa ngoạn nháo, phụ nhân đó còn ngồi kia học thêu hoa… Rốt cục là ai, ngay cả người già phụ nữ và trẻ nhỏ cũng không buông tha, tâm ngoan thủ lạt đến vậy, rốt cục là ai?!
Nhìn một hồi, vẫn không tìm thấy tung tích của Triệu Nhan như cũ. Hắn lo lắng càng sâu, lại giống như phát hiện điều gì.
Nếu chuyện này có liên quan đến Triệu Nhan, như vậy, người đứng sau chuyện này chỉ có một: Ngụy Khải!
Vì muốn tìm bọn họ, hắn lại có thể hạ độc thủ đến như thế. Đuổi cùng giết tận như vậy, ngay cả một con đường sống Ngụy khải cũng không lưu lại cho bọn hắn.
Triệu Nhan đâu? Nàng bị cướp đi, hay vẫn là…
Lúc này, trong thôn có người cầm đèn đi đến, chạm lên bờ vai hắn, mặc dù giọng nói vô cùng bi thương, nhưng thanh âm vẫn có thân thiết cùng ôn nhu sâu nặng. “Mạc huynh đệ… Nhan nhi không có ở đây, có lẽ đã tránh được một kiếp. Chúng ta đi chung quanh tìm xem… Cố gắng…”
Người nọ nói xong, lại ngẹn ngào đứng lên.
Mạc Doãn nhìn hắn, bi phẫn trong lòng lại dần biến thành ảo não. Thôn nhỏ này gặp thảm kịch như vậy, nguyên nhân chỉ có một, là do hắn và Triệu Nhan đã ở lại nơi này…
Nói không hề phòng bị Triệu Nhan là nói dối. Nếu không như vậy, hắn đã sớm mang nàng trở lại Thích thị rồi. Mà cũng bởi vì hắn lưu lại, mới hại hơn người dân vô tội nơi này mất đi tính mạng.
Ân oán giang hồ, hắn cũng không hề muốn tham gia, chỉ là, hiện tại, chấp nhất của hắn, lại hại đến người khác. Nghĩ đến đây, trong lòng hắn tràn đầy chua xót.
Hắn an ủi người dân trong thôn mấy câu, cưỡng chế cảm xúc, nói muốn đi tìm Triệu Nhan, liền rời khỏi cái thôn nhỏ kia. Hắn đi được vào bước, quay đầu ngóng nhìn, rốt cục, có một cỗ hận ý mạnh mẽ dâng lên trong lòng. Hắn xoay người, cuối cùng, biến mất bên trong sơn lĩnh mịt mờ.
…….
Mạc Doãn ở trong bóng đêm nhanh chóng đi được một canh giờ, ánh trăng nhàn nhạt chiếu lên sơn lĩnh, tầm mắt hắn cũng dần thích ứng được với khung cảnh tối tăm như vậy, nhìn được rõ ràng.
Lúc này, chỉ thấy trong sơn lĩnh tối đen này, có vài nam tử chậm rãi tới gần. Người nào người nầy đều cầm đao, đẳng đằng sát khí. Mấy người này nhìn thấy Mạc Doãn, cũng không nói nhiều, trực tiếp vung đao lên tấn công.
Mạc Doãn thấy thế, rút bội đao “Mẫn Yên” ra. Đao rút khỏi vỏ, quang hoa chợt lóe, cắt qua bóng đêm. Hắn vung đao, đón nhận công kích, ánh đao rạng rỡ, xuyên qua đám hắc y nam tử kia.
“Mẫn Yên” là binh khí Thích thị, sắc bén phi thường. Binh khí trong tay mấy nam tử này đều bị chặt đứt, mất đi khả năng chiến đấu.
“Là các ngươi giết chết người trong thôn?” Mạc Doãn trầm giọng, chất vấn hỏi.
Đám người kia tự thấy bản thân không địch lại, trao đổi ánh mắt. Một người sờ tay vào trong ngực, dùng sức ném ra.
Chỉ thấy một trận bột phấn bay ra. Mạc Doãn mau chóng lui lại, bứt ra khỏi đó. Mấy người còn lại nhanh chóng vòng ra phía sau hắn, lại tiếp tục ném ra bột phấn này.
Mạc Doãn cố gắng né tránh, nhưng vẫn bị hít vào một ít như cũ. Chỉ một lát sau, hắn liền cảm thấy ngực nóng như lửa đốt, thân thể không thể sử dụng lực.
Những người đó cũng không công kích nữa, tản ra bốn phía, chỉ chốc lát sau đã biến mất bên trong sơn lĩnh.
Mạc Doãn có chút không hiểu, còn chưa kịp suy xét cái gì, đã cảm thấy trong ngực có một trận đau nhức, sau đó sặc ra mấy ngụm máu tươi.
Hắn chống đao đứng đậy, tiếp tục đi tới, hai chân cũng đã có chút phù phiếm, hai mắt dần dần mung lung không rõ.
Mà ngay lúc đó, hắn đột nhiên nhìn thấy ở phía trước có một thân ảnh bé nhỏ, trong bóng đêm, mờ ảo không thật. Nhưng hắn lại dựa vào sự quen thuộc, liếc mắt một cái liền nhận ra là ai.
Hắn dùng hết khí lực, đẩy nhanh bước chân, rốt cục cũng vượt qua thân ảnh kia. Hắn vươn tay, giữ chặt lấy người nọ, dùng thanh âm khàn khàn vô lực gọi một tiếng: “Triệu Nhan…”
Triệu Nhan đột nhiên bị bắt lấy, hiển nhiên rất kinh sợ. Nhưng khi nhìn thấy người tới, kinh sợ của nàng liền hạ xuống. Chỉ là, nàng lập tức tỏ vẻ lạnh lùng, cố gắng đẩy tay hắn ra, nỗ lực né tránh.
“Ngươi đi đâu…” Mạc Doãn đuổi theo, lại một lần nữa giữ nàng lại.
Lôi kéo này của hắn, tác động đến miệng vết thương của Triệu Nhan. Nàng bị đau, kêu lên một tiếng.
Mạc Doãn hơi kinh hãi, buông tay, đợi khi phát hiện, đã thấy trên tay mình dính đầy máu tươi.
Triệu Nhan ôm miệng vết thương trên cánh tay, mở miệng, trong thanh âm có chút run run: “Ta đi đâu không cần ngươi lo, đừng đi theo ta nữa.”
Mạc Doãn nhìn nàng, chịu đựng đau đớn trong lồng ngực, nói: “Chuyện trong thôn… Ngươi…”
Triệu Nhan nghe thấy thế, đột nhiên nở nụ cười, “Những người đó đều bị ta hại chết, là ta đưa người tới. Ta vẫn luôn giữ liên lạc với Ngụy Khải, bị thương, phản bội, tất cả đều là diễn trò. Hiện tại ngươi đã biết ta là dạng người gì rồi chứ? Rất muốn giết ta đi?”
Mạc Doãn kinh ngạc không thôi, trong lúc nhất thời, nói không nên lời.
Triệu Nhan vẫn cười như cũ, nói: “Ta chính là kẻ ‘tội ác tày trời’. Ta phát rồ, ta là kẻ có thể hại bất cứ người nào, là kẻ có thể làm bất cứ chuyện xấu gì…”
“Vậy thì vì sao ngươi lại trốn…” Mạc Doãn mở miệng, cắt ngang lời nàng.
Triệu Nhan ngây ngẩn cả người, “Ta không có trốn!”
“Nếu ngươi là đồng lõa hại chết người trong thôn, vậy thì ngươi sẽ ở lại đó giả làm kẻ bị hại! Nếu ngươi giúp Ngụy Khải hại ta, cũng sẽ không tránh né ta!” Thanh âm của Mạc Doãn đột nhiên phóng đại, trong lời nói tỏa ra cảm xúc kịch liệt, “Triệu Nhan, rốt cục là ngươi muốn như thế nào!”
Hắn kêu xong những lời này, liền vô lực không nói cái gì nữa.
Triệu Nhan nhìn hắn, trên vẻ mặt chỉ có lạnh lùng cùng chán ghét, nhưng sâu trong ánh mắt, lại hiện lên hơi nước mơ hồ, nước mắt dần đong đầy trong khóe mắt, cuối cùng cũng không đè nén được, chảy xuống hai gò má.
“Ta muốn như thế nào…” Nàng mở miệng, “Ta còn có thể thế nào… Ta cái gì cũng không phải! Cái gì cũng không làm được! Ngươi muốn ta thế nào!”
Nàng nói những lời này, rõ ràng mang theo bi thương. Trong lòng Mạc Doãn căng thẳng, chỉ cảm thấy đau đớn, nước mắt và tuyệt vọng của nàng, khó phân thật giả. Chỉ là, nếu như lúc này hắn rời đi, nàng sẽ thật sự không nơi nương tựa. Ngụy Khải sao có thể buông tha cho nàng. Mặc dù lần trước ra tay đả thương chỉ là diễn trò, nhưng còn lần sau thì sao? Ngoại trừ tin nàng, hắn không còn lựa chọn nào khác.
“Theo ta quay về Thích thị…” Hắn cố gắng nói ra những lời này.
Triệu Nhan vươn tay, lau đi nước mắt, lạnh lùng nói: “Ta sẽ không đi đâu cả. Thà rằng ta chết ở chỗ này, cũng sẽ không bao giờ cúi đầu trước nam nhân bạc tình bạc nghĩa kia!”
“Sư phụ không hề vứt bỏ ngươi…” Mạc Doãn chậm rãi tiến lên, nói, “Là nương ngươi từ bỏ sư phụ.”
Trong lúc nhất thời, Triệu Nhan không thể xác định được bản thân đã nghe được những gì, nhưng khi phản ứng lại được, nàng liền hung hăng quát: “Ngươi nói bậy! Ngươi muốn dùng cái loại nói dối vội vàng này giúp hắn thoát tội, quả thực buồn cười!”
Mạc Doãn chỉ cảm thấy ý thức của bản thân bắt đầu trở nên mơ hồ, đến cả tiếng nói của mình cũng đều cảm thấy mờ mịt, “Ta không hề nói sai… Còn nhớ không… Hồi nhỏ, chúng ta đã từng gặp nhau…”
Hắn còn chưa nói xong, liền ngã xuống đất.
Triệu Nhan kinh hãi, trong đầu hỗn loạn không thôi. Nàng ngây ngốc trong giây lát, định rời đi, dưới chân lại đạp phải thứ gì đó.
Nàng cúi đầu, chỉ thấy dưới chân có một chiếc hộp bằng đồng nhỏ. Nàng do dự một lát, ngồi xuống đất, nhặt hộp nhỏ kia lên, không khỏi cảm thấy cảm xúc ngổn ngang trăm mối.
Son…
Nàng nhẹ nhàng nắm lấy hộp son kia, tĩnh tâm một lát, tiện đà, vươn tay nâng Mạc Doãn dậy.
Nàng vốn là nữ tử nhu nhược, lại còn bị thương, dùng hết toàn bộ khí lực, mới miễn cưỡng lôi được Mạc Doãn. Nàng mang theo hắn, tập tễnh đi được một đoạn đường, liền nhìn thấy phía trước có một gốc đại thụ, rễ cây um tùm, cỏ cây tươi tốt, rất tốt để ẩn nấp. Nàng cố gắng mang Mạc Doãn đến chỗ rễ cây, nghỉ tạm ở đó.
Nàng ngồi xuống, nhẹ nhàng thở hổn hển. Miệng vết thương trên cánh tay đã đau đến chết lặng. Nàng xé rách vạt váy, buộc lên miệng vết thương, miễn cưỡng cầm máu. Trong bóng đêm, ẩn ẩn có tiếng dã thú di chuyển, nàng cũng không dám nhóm lửa, chỉ có thể đè nén sợ hãi trong lòng, ngồi chờ bình minh.
Không biết Mạc Doãn bị thương cái gì, bên ngoài cũng không hề thấy có miệng vết thương, nhưng nhìn chân mày hắn cau lại chặt chẽ, khóe môi dính máu, hẳn là bị thương.
Triệu Nhan cúi mắt, nhìn hắn, nhớ đến lời hắn nói vừa rồi: Sư phụ không hề vứt bỏ ngươi… Là nương ngươi từ bỏ sư phụ.
Không có khả năng. Nàng xóa đi cái ý niệm đó. Mẫu thân không có lý do gì để vứt bỏ Thích Hàm. Mẫu thân là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân, là Thích Hàm bội tình bạc nghĩa, từ bỏ mẫu thân. Người trong thiên hạ đều nói như vây… Không có khả năng sai….
Lúc này, Mạc Doãn lại ho khan lên, hô hấp khó khăn.
Triệu Nhan do dự hồi lâu, mới vươn tay, đặt nhẹ lên trán hắn. Nóng bỏng khác thường, khiến nàng rút ngay tay lại. Nàng có chút khẩn trương, lúc này, một giọt sương mai rớt xuống trên mu bàn tay nàng, hơi mát. Nàng ngẩng đầu, chỉ thấy sương mù trong sơn lĩnh dần dần lan đến, trên lá cây đại thụ, sương sớm bám vào, tụ lại thành từng giọt. Nàng nghĩ tới cái gì, lại xé rách vạt váy một lần nữa, đứng dậy, trèo lên rễ cây um tùm của đại thụ, thu lại sương sớm trên lá. Đợi mảnh vài ướt đẫm, nàng đi xuống dưới, gấp lại cẩn thận, sau đó đặt lên trên trán Mạc Doãn.
Nàng làm xong những chuyện này, lại nghĩ đến cái gì. Nàng tìm một mảnh lá cây, đựng lấy sương sớm, cẩn thận đút vào trong miệng hắn.
Lặp lại vài lần, hô hấp của hắn cũng dần ổn định lại, chỉ là, nhiệt độ cơ thể vẫn nóng bỏng như trước. Triệu Nhan không phải đại phu, chuyện có thể làm cũng đã cố gắng làm hết, còn lại chỉ chờ vào thiên mệnh.
Khoảng chừng đến lúc bình minh, Triệu Nhan đã vô cùng mệt mỏi, ý thức dần dần mông lung. Nàng mơ hồ cảm thấy có người đi tới, đột nhiên cả kinh tỉnh lại. Chỉ thấy Mạc Doãn đã đứng dậy, ngồi xuống bên cạnh điều tức.
Đầu nàng nhanh chóng thanh tỉnh, kinh ngạc nhìn hắn.
Mạc Doãn phát hiện động tĩnh của nàng, mở mắt, nói: “Ta không sao, ngươi nghỉ ngơi đi.”
Triệu Nhan theo bản năng muốn rời đi, nhưng nghi hoặc lại dây dưa trong lòng. Nàng đứng dậy, đi đến bên người Mạc Doãn, nói: “Ta có lời muốn hỏi ngươi.”
Mạc Doãn hiểu rõ, nói: “Những lời ta nói đều là sự thật. Sư phụ không hề vứt bỏ ngươi, mười mấy năm qua, người luôn muốn tìm lại ngươi… Cái hộp gỗ kia, là do người tự tay chế tạo, lệnh cho ta phải đưa tới cho ngươi làm đồ cưới…”
“Đó chỉ là lời nói một bên của ngươi…” Triệu Nhan cắt ngang, “Toàn bộ người trong thiên hạ đều biết, Thích Hàm dùng kiếm đổi lấy nương ta, lại đối xử với nương ta vô cùng lãnh đạm. Mà sau, còn bỏ rơi nàng, hủy đi nàng cả đời hạnh phúc.”
“Lời ta nói chỉ là lời nói một bên, vậy thì lời thiên hạ nói, lại không phải sao?” Mạc Doãn trả lời, “Ngươi nói sư phụ hủy đi hạnh phúc cả đời của nương ngươi. Vậy ta hỏi ngươi, mẫu thân trong trí nhớ của ngươi, có thật sự là suốt ngày sầu mi khổ kiếm*?”
(* Sầu mi khổ kiếm: Mặt ủ mày chau, đăm chiêu ủ dột)
Triệu Nhan không trả lời được. Đúng vậy, mẫu thân trong trí nhớ của nàng, luôn luôn tươi cười xinh đẹp, trên mặt đều là vẻ thỏa mãn bình thản. Cuộc sống kham khổ nhưng mẫu thân lại chưa từng nhăn mày dù chỉ một lần. Nhờ cái loại tươi cười này, mà lúc nàng còn nhỏ mới không thấy được nghèo khó, mỗi ngày trôi qua đều vô cùng vui vẻ.
“Thật ra, chúng ta đã từng gặp mặt…” Trong giọng nói của Mạc Doãn, có thêm một tia phiền muộn, “Khoảng chừng mười năm trước, ta theo sư phụ đi dạo chơi, từng gặp được ngươi và mẫu thân ngươi, còn có… Kế phụ ngươi.”
Triệu Nhan có chút mờ mịt.
“Trước đó, ta cũng giống như ‘người trong thiên hạ’ mà ngươi nói, cho rằng sư phụ bỏ rơi thiên hạ đệ nhất mỹ nhân ‘Diễm cơ’.” Mạc Doãn bình tĩnh nói, “Nương ngươi, là một nữ tử không tầm thường. Vinh hoa phú quý, quyền thế địa vị, ở trong mắt nàng, cũng chỉ là bụi đất. Thứ nàng muốn thật ra rất bình thường, nhưng trên đời này lại có mấy người nhận ra được sự đáng quý của những thứ bình thường đó. Sư phụ chưa bao giờ lọt được vào trong mắt nàng, lại càng chưa bao giờ đi đến được tâm nàng. Nàng chọn kế phụ của ngươi, đây là đáp án.”
Không biết vì sao, đoạn trí nhớ mơ hồ kia đột nhiên lại rõ ràng hẳn lên. Giờ phút này, Triệu Nhan có thể tinh tường nhớ được, hồi nhỏ, nàng nắm tay đệ đệ, vui vẻ chạy như điên. Buổi tối, cầm một đám táo lớn, mang theo một thân bùn đất về nhà. Cha mẹ cũng không quát lớn, chỉ cười cười gọi bọn họ ăn cơm.
Nàng đã quên, nàng không hề bất hạnh từ khi sinh ra. Từ lúc có thể nhớ được, mỗi một ngày, những thứ nàng có được, đều là thứ tốt nhất.
“… Lúc đó, sư phụ muốn mang ngươi đi, nhưng nương ngươi lại dùng nơi ẩn cư bí mật của Thích thị uy hiếp sư phụ, ép hắn buông tay. Sư phụ bất đắc dĩ, chỉ đành từ bỏ. Sau này, hắn thay đổi nơi ẩn cư, rồi quay trở lại tìm ngươi. Cũng không ngờ có một cơn đại hồng thủy, hủy sạch thôn trang, ngươi và nương ngươi đã không còn tung tích…”
Nghe thấy hai chữ hồng thủy này, trong lòng Triệu Nhan đột nhiên tràn đầy khổ sở. Cha mẹ chết trong cơn hồng thủy; không có tiền chữa bệnh, đệ đệ khác cha bị nạn dân giẫm chết trên đường; đói khổ lạnh lẽo mà mình phải chịu…
Đoạn trí nhớ đó hàng đêm tra tấn nàng, cắt nuốt linh hồn nàng, khiến nàng không phút yên bình. Ngay cả che chở thương yêu của Tịch phu nhân cũng bị chôn vùi xuống dưới đau đớn ấy. Nàng chẳng trách được trời, chỉ có thể oán trách người. Nếu không oán, nàng không biết bản thân làm cách nào mới có thể xoa dịu nỗi thống khổ ấy. Chỉ là, rốt cục là, nàng sai lầm rồi. Hiện tại, nàng không thể không thừa nhận, hủy đi hạnh phúc của nàng, không phải Thích Hàm, mà chính là trận hồng thủy, trận thiên tai vô tình kia…
Nàng nở nụ cười, lại không đè nén được nỉ non. Nàng cứ như vậy, vừa khóc vừa cười, không cách nào ngăn lại.
Mạc Doãn nhìn nàng, cái gì cũng không nói, chỉ lẳng lặng chờ đợi. Đợi nàng bình tĩnh lại, hắn mới mở miệng: “Là do ta sai. Nếu như ngay từ đầu ta mang ngươi quay về Thích thị, đã có thể tránh được rất nhiều khúc mắc…”
“Ta không trở về được…” Triệu Nhan nghẹn ngào, “Không có nơi nào ta có thể quay về… Vì sao ngươi lại muốn nói cho ta những điều đó… Vì sao hiện tại lại muốn nói cho ta…”
Mạc Doãn than nhẹ, nói: “Chuyện cũ này, là kiêng kị của sư phụ. Cao ngạo như người, sao có thể để cho ta nói ra. Người chỉ bảo ta đưa hộp gỗ cho ngươi. Mang ngươi về Thích thị, để người và ngươi nhận nhau, là chủ ý của riêng ta.”
Triệu Nhan không hiểu, rưng rưng nhìn hắn, khó hiểu hỏi một câu: “… Vì sao…”
Mạc Doãn cười đến thê lương, “Người thân ly tán, huyết mạch chia lìa, loại sự tình này, ta đã nhìn thấy nhiều lắm. Ngày đó, nếu không phải sư phụ nhận ta làm đồ đệ, ta đã sớm lưu lạc đầu đường, sinh tử khó đoán. Một ngày làm thầy cả đời làm cha, ngươi và sư phụ, đều là thân nhân của ta. Ta chỉ mong một nhà đoàn tụ, mãi không phân cách.”
Trong chớp mắt đó, thoải mái quấn quanh lòng nàng. Triệu Nhan chỉ cảm thấy đè nén trong ngực bao lâu nay biến mất hoàn toàn. Nước mắt không dừng được, nhưng lại không hề bi thống.
Mạc Doãn nâng tay, nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên gò má nàng. Hắn cười, nói: “Theo ta trở về, được chứ?”
Từ bàn tay hắn truyền đến độ ấm, ấm áp gương mặt nàng. Lòng nàng nóng lên, nhưng lại vẫn lo sợ và nghi hoặc như cũ, không dám đáp ứng.
“… Ngụy Khải…” Ánh mắt nàng ảm đạm dần, “Hắn sẽ không bỏ qua cho chúng ta…”
Nét mặt Mạc Doãn hơi đổi, “Sau khi trở lại Thích thị, tuyệt đối không có ai có thể làm hại đến một sợi tóc của ngươi.” Khi hắn nói chuyện, trước mắt liền phảng phất hiện lên cảnh sơn thôn bị tàn sát khốc liệt. Bi phẫn, nhiễm lên hai mắt hắn, “Hắn bất nghĩa, ngày sau nhất định sẽ bị trời trừng phạt…”
Triệu Nhan lại cười khổ, “Trên đời… Đâu có trời phạt…”
Mạc Doãn nhẹ nhàng vỗ lên bờ vai nàng, nói: “Theo ta về Thích thị, tất cả đều sẽ kết thúc.”
Triệu Nhan lại vô pháp cự tuyệt. Nàng lau lau nước mắt, gật đầu.
Ánh mặt trời buổi sớm xuyên thấu qua tán cây, từng đợt từng đợt buông xuống, xua đi màn đêm tối tăm lạnh lẽo. Mà khi đó, không có ai phát hiện ra, cách đó không xa, trong một lùm cây, có mấy nam tử đang ẩn núp. Sau một lát, mấy tên đó lặng lẽ rời đi, biến mất bên trong sơn lĩnh.
………
Tác giả có chuyện muốn nói: Nhóm đồng chí, ta muốn nói, mọi người hiểu lầm Tiểu Mạc rồi a ~~~
Thật ra, trong chương trước đó, Tiểu Mạc nói ra câu kia, không phải là để an ủi a, ta xin phiên dịch cho mọi người hiểu chút a:
Nguyên văn: Người trong giang hồ, trên tay ai không có vài ba mạng người. Mà ngươi, ngay cả một người cũng chưa từng giết, còn muốn nói bản thân ‘tội ác tày trời’ hay sao?
Phiên dịch: Ngươi tưởng mình là ai chứ? Mấy chuyện xấu ngươi làm này cũng có thể gọi là ‘tội ác tày trời’ hay sao? Ngươi khiến cho những tên sát nhân cuồng bạo, giết người xiên thịt, đốt cháy, lấy da,… Làm sao có thể chịu nổi a?
Thật ra, nguyên văn nên là như vậy: “Triệu Nhan, ngươi cho rằng mình rất giỏi hay sao.” Mạc Doãn bình tĩnh nói, “Người trong giang hồ, trên tay ai không có vài ba mạng người. Mà ngươi, ngay cả một người cũng chưa từng giết, còn dám nói bản thân ‘tội ác tày trời’ hay sao?”
Lo lắng đến tính cách hắn có thể đối chọi gay gắt với mọi người, cho nên ta xáo đi vài chữ, đem chữ “Dám” đổi thành chữ “Muốn”, như vậy ngữ khí sẽ nhu hòa đi một chút. Nhưng mà… Tiểu Mạc đồng hài tuyệt đối không phải là đang giúp Triệu Nhan thoát tội, chỉ là muốn nói cho Triệu Nhan biết một chân lý: Ngươi chỉ là một tiểu nhân vật bị người ta lợi dụng mà thôi…
Quẫn… Yêu ghét cay độc, quá tàn nhẫn a…
Cho nên, Triệu Nhan đồng hài của chúng ta mới lập tức phản bác: Ngươi lợi hại nha, ngươi giết tiểu hài tử, ngươi lợi hại là được chứ gì!
Nhìn qua thì, sự tình chính là như thế…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...