- Em biết chú Nghĩa phụ huynh của bé Lan học lớp dưới chứ?
- Vâng có chuyện gì vậy ạ.
- Hôm qua chú ý có gọi điện cho Thầy nói về việc của Lan và em... Thầy cũng nghe các bạn kể và biết rõ sự tình rồi, thôi bây giờ nghe thầy, trong thời gian này hai đứa đừng gặp nhau nữa. Cho bạn ý học sau này ra trường thì tính sau.
- Em cũng có làm khó gì ông Nghĩa đâu, em và Lan có tình cảm với nhau từ lâu rồi, trong trường chắc ai cũng biết, chỉ có điều Thầy thấy đấy giờ em như vậy... nên chú Nghĩa mới cấm đoán, em cũng chỉ muốn gặp Lan nói chuyện một lần thôi...
- Thầy biết rồi, Thầy hiểu nhưng giờ mọi thứ đang như vậy để sau này hai đứa trưởng thành rồi tính sau.
- Em muốn gặp Lan một lần thôi.
- Sao Nam khó bảo thế nhỉ, giờ người ta viết đơn lên phường báo rằng em đe dọa nhà người ta, rồi sự việc lên trường em bị đuổi học thì làm thế nào, còn mấy tuần nữa à ra trường sao không cố nhẫn nhịn đi có phải tốt hơn không.
- Thầy cứ kệ em ạ, đuổi học cũng được em phải gặp Lan bằng được thì thôi.
Nói xong câu đó em đi vào lớp học tiếp, Thầy chủ nhiệm vì còn trẻ nên cũng hiểu tâm lí học sinh, đặc biệt trong lớp có lẽ ông ý quý em nhất, tuy nghịch ngợm nhưng lại có những ấn tượng sâu sắc về em. Và nhất có lần thầy đi chơi với bạn gái bị một bọn vớ vẩn nó trêu chọc, Thầy gọi điện và em đến giải quyết êm đẹp nên Thầy cũng vừa quý vừa nể em. Và cho đến khi em đi học về đến buổi chiều đang ngồi chơi bên xóm thì Thầy có điện:
- Alo! Nam à.
- Vâng em đây ạ.
- Uh vừa rồi thầy có qua nhà chú Nghĩa, Thầy cũng có nói việc của em cho chú ý nghe. Thầy có bảo " Thôi thì bây giờ bọn trẻ nó đã như vậy rồi, học sinh của em cũng sắp ra trường rồi đi học ở xa, thì mong cô chú tạo điện kiện cho em ý gặp cháu nhà mình. Tuổi trẻ thì thôi cũng có lúc nông nổi, anh cho hai đứa gặp nhau một lần, cho bọn nó nói chuyện rõ ràng giải quyết những mâu thuẫn về vấn đề tính cảm, cho nó xong để còn tập chung vào học hành"
- Thế ông ý bảo sao ạ?
- Đầu tiên cũng có vẻ khó chịu, sau Thầy cũng phải xin mãi cuối cùng ông ý đưa cho Lan cái điện thoại bảo " mau mà giải quyết với nó đi ". Đấy thế nên là em đừng có làm điều gì nó quá nhé.
- Vậy ạ, vâng vâng thế em cám ơn Thầy nhé, Thầy đang ở đâu thế.
- Uhm không có gì, Thầy đang trên trường làm mấy việc, thôi em đi nghỉ đi nhé, mà nhớ nghe Thầy đừng có gây chuyện gì nữa nhé.
- Vâng vâng thế em cám ơn Thầy, em chào Thầy.
Mừng mừng tủi tủi em cầm điện thoại lên nhắn tin cho Lan:
- Em à, chú Nghĩa vừa đưa điện thoại cho em phải không, mình gặp nhau nhé.
Tin nhắn được gửi đi lúc 14h nhưng phải đến 16h hơn Lan mới nhắn lại:
- Em đang ở quán nước gần cổng trường anh lên đây đi.
Em chào mấy đại ca rồi lao vội về nhà, phi xe lên gần đến cổng trường thì bỗng dưng Phương từ đâu phi tới:
- Anh Nam, anh đi đâu mà mấy hôm nay em nhắn tin anh không trả lời em.
Vừa nói Phương vừa lao vào cầm tay em lôi đi;
- Đi, đi ra đây em cho anh xem cái này hay lắm...
Em chưa kịp nói điều gì thì trong một quán nước, Lan đi ra rồi quay mặt sang chỗ khác lên xe đạp đi về. Em vội gạt tay Phương ra và chạy lại tới chỗ Lan chặn lấy đầu xe thì đã thấy đôi mắt Lan đỏ hoe, gương mặt đầy ấm ức:
- Anh bỏ tay ra đi.
- Không phải như em nghĩ đâu, anh lên đây là để gặp em mà.
- Bỏ ra, để em còn đi về.
- Anh xin em đấy, chỉ là hiểu nhâm thôi mà...
Mặt Lan uất ức rồi quát:
- BỎ RA!
Em vừa sợ vừa xấu hổ với những người đứng xung quanh đang nhìn về hai đứa, trong đó có cả Phương mặt đang thẫn thờ. Bực mình vì Lan chưa hiểu rõ sự việc đã quát với em như vậy, và một chút bất cần em mới nói lại:
- Em nghĩ sao cũng được, nhưng anh cần một lần gặp nói chuyện cuối cùng để giải quyết việc này.
Thấy mặt em có vẻ nghiêm túc Lan cũng nhẹ giọng và nói lại với vẻ bất cần:
- Vậy được, 8h tối hôm nay anh ra đầu góc chợ gần trường.
Em buông tay ra khỏi đầu xe rồi nhìn Lan đi về, định nói một câu gì đó quen thuộc mà không thành lời, miệng cứ ậm ừ " anh.. anh... yêu em... ".
Quay lại em đã thấy những giọt nước mắt rơi trên khuôn mặt Phương. cũng định nói điều gì đó với Phương, nhưng cô bé đã vội chạy lại tới chiếc xe mở cốp ra, ánh mắt đầy vẻ oán hận Phương cầm một hộp quà vứt xuống cái rãnh nước gần đó,rồi lên xe phóng vút đi. Còn em lằng lặng ra về một mình trong sự tò mò và những lời xì xào bàn tán của mọi người đứng gần đó.
Đi về đến nhà em nằm vật vờ như chờ chết:
19h15"
Thấy trời có vài cơn gió lạ, sợ sẽ có mưa nên em đi lên luôn gần đến nơi hẹn. Ở đây là một góc chợ tạm của người dân, nên đến tối mọi người đã đóng cửa và thu dọn đồ đạc. Em đứng co do dưới mái hiên của một cửa hàng bán hoa quả đã đóng cửa. Đi ra đi vào ngóng xem Lan đã tới chưa, đốt tới gần nữa bao thuốc thì có vài giọt mưa lưa thưa rơi xuống. Từ đằng xa em nhìn thấy có hai người con gái đang đạp xe, tới gần thì đó là Lan và một người bạn. Lan bảo người kia đạp xe ra chỗ khác rồi cầm ô chạy tới gần mái hiên nơi em đứng...
- Anh đến lâu chưa.
- Uh anh vừa mới đến thôi...
... lặng im.....
....rồi im lặng......
5 phút......
........ rồi 10 phút....
Mỗi người tựa vào một góc cách xa nhau đứng nhìn những giọt mưa rơi ngày càng mau. Nghoảnh mặt lại hai đứa cùng hỏi một lúc:
+ Anh/em ăn cơm chưa.
Câu hỏi quen thuộc của hai đứa như phá vỡ một bầu không khí nặng nề, thấy Lan hỏi vậy nên em nói tiếp:
- Anh vừa ăn rồi... Em có thể tha thứ cho anh không.
...........
- Mình nên chia tay anh à.
- Tại sao?. Chắc em hiểu nhầm chuyện anh với Phương rồi.
- Em không nghĩ vậy, ngày trước dù anh có đi cùng với bao người con gái khác em cũng không để ý, nhưng giờ đây con người anh đã thay đổi rồi.
- Vậy được anh hiểu rồi, đúng vậy đấy nhà anh đã không còn gì...
- Anh biết em không có ý nói vậy mà. Chú nghĩa và mọi người suốt ngày mắng anh, em sống trong ngôi nhà đó chỉ để nghe mọi người nói về anh. Bao lần rồi em chỉ biết chui lên phòng rồi khóc. Mình chia tay thì hơn, cuộc sống của anh và em giờ đây đã khác nhau.
Từ ở nhà em đã chuẩn bị tâm lí để đối phó với câu nói này, nào thì lao vào ôm và hôn Lan để mong cảm xúc lấn át lí trí của Lan. Nhưng sau khi nghe những câu nói của Lan bỗng dưng em cảm thấy mệt mỏi khi cứ phải cố giành giật một điều gì đó là không còn thuộc về mình. Có lẽ chia tay cũng tốt, Lan sẽ tập chung vào học hành hơn, Lan không còn mang tiếng với xã hội khi yêu một người như em.
Từ từ em bước tới gần Lan rồi ôm cô bé vào lòng thật chặt, đôi tay Lan khẽ hờ hờ nắm lấy bờ vai em. Giờ đây hơi ấm từ hai cơ thể...nhưng trong đó có cả sự lạnh lùng của hai trái tim... Có lẽ em phải buông tay ra thôi:
- Bức tranh anh đã điền tên hai đứa vào rồi, em cầm lấy đi... Vậy mình chia tay. Chúc em hạnh phúc...
Lan bật khóc, một tay che lấy miệng giữ lấy từng tiếng nấc nghẹn đắng trong cổ họng, một tay đưa em chiếc ô:
- Anh cầm đi, che lên không mưa... anh lại ốm.
Em quay mặt và bước đi mặc cho Lan buông chiếc ô rồi ngồi sụp xuống ôm mặt khóc. Mái hiên ngày xưa nơi hai đứa đã trao cho nhau những nụ hôn đầu, giờ đây một lần nữa nó lại chứng kiến sự kết thúc của hai đứa. Trời mưa mỗi lúc một to hơn, những hạt mưa như tát vào mặt em lúc này, như trừng phạt sự ngu ngốc của em đã làm mất đi một người con gái mà em đã yêu thương.
Một lần nữa em lại đi dưới cơn mưa, nhưng giờ đây đã không còn ai đi bên cạnh nữa rồi. Sẽ không còn vòng tay của ai đó sưởi ấm cho mình đỡ lạnh, giờ đây có lẽ phải tự xoa tay cho bớt lạnh thôi. Có lẽ Lan đang nhìn em bước đi, có lẽ Lan đang khóc... Không sao những giọt mưa sẽ làm tan dần những giọt nước mắt đó. Từ từ hai đứa sẽ quên được nhau thôi.
Những ngày sau đó em sống trong vô vọng và chán nản, thường hay cáu bẳn với Mẹ nhưng rồi nghĩ lại thấy thương Mẹ nhất, suy cho cùng Mẹ mới là người Phụ Nữ mà mình yêu quý nhất. Về Phương cũng không thấy cô bé đó nhắn tin, em cũng chẳng hỏi han vì mình có yêu người ta đâu, có liên lạc lại cũng chỉ làm Phương thêm đau khổ.
Những thời gian sau em và Lan không còn gặp nhau, thỉnh thoảng vẫn chạm mặt nhau ở trường nhưng không còn là những nụ cười và cái ánh mắt nhìn trìu mến thay vào đó là sự lạnh nhạt đến ngê người của cả hai như thể chứng minh " mình cứng cỏi hơn ".
Và nếu chỉ đơn giản như thế thì cũng tốt thôi, nhưng sự nhớ nhung là không thể không xảy ra, em biết Lan vẫn thường xuyên khóc một mình khi đêm về, rồi có khi nhìn thấy em ở đâu đó khi đang ngồi nói chuyện với đứa bạn hay vô tình gặp trên đường.
Cũng đã có lần Lan gọi điện và kêu nhớ em khi cái " tôi " trong người quá lớn cũng sẽ tan ra bởi sự nhớ nhung, vì đôi khi chỉ cần nghe được giọng nói của nhau cũng đã cảm thấy ấm áp hơn. Em biết nhưng sẽ không thay đổi đâu, vì mọi chuyện dù sao cũng đã được một thời gian rồi, cả hai đã dần quen với sự thiếu vắng nhau, không sao mà rồi sẽ qua thôi dù đôi lúc trái tim lại co thắt lại khi nhìn thấy người này người kia đi cùng nhau, hay nhìn thấy những nơi có kỉ niệm của hai đứa, và cả những cơn mưa!
Đọc xong bạn hãy dành vài phút... rồi đọc sang phần mới nhé./
___________________________________
Phần III.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...