Cũng lúc này lão Thiện tai cầm điện thoại gọi cho ông Kiên phóng:
- Alo, đại ca à, về ngay nhé, có chuyện rồi.
-....
- Thế mấy giờ anh mới về đến nơi,
-....
- Thằng Thắng bị bọn lão Chiến lùn chơi rồi. Anh về nhanh đi....
-......
- Biết rồi khổ quá, bọn em về nhà đây.
Cả bọn phi về xóm, ông Phương thì gầm rú lên như một tên điên. Nghĩ cũng phải,trong nhóm có lão là người nóng tính nhất hội. Mấy thằng em nhìn thấy anh mình tức điên lên như vậy, cũng nỗi máu vào bếp cầm luôn mấy con phớ và đao giấu ở gậm giường. Nhưng lúc này lão Thiện tai ngăn lại:
- Bây giờ không nên đi, chờ đại ca về đã, bọn mày cứ xồn xồn lên như thế giải quyết được cái gì.
- Thế bây giờ không đi thì lúc nào đi.
- Đại ca bảo chờ ông ý về, hơn nữa bây giờ mới 6h chiều, chúng mày đi như thế sẽ có bọn chíp hôi nó báo, lúc đấy ăn được bọn nó hay lại bị úp sọt.
Nghe lời lão Thiện nói cũng có phần hợp lí, nói gì thì nói lão luôn nổi tiếng khôn ngoan biết đánh biết lùi, có thể nói đó là bộ não của cả nhóm. Tất cả cũng đành hậm hực mà đi vào bên trong chờ giờ phán quyết.
6"30
Em lân la đến chỗ anh Thiện hỏi chuyện:
- Thắng có bị nặng không anh?
- ít nhất khâu cũng phải 30 mũi.
- Vậy cũng không sao, em cũng dính tầm đó.
- Mày biết cái gì, mày chỉ chỉ bị hở ở ngoài, thằng kia nó rạn cả sọ kia kìa.
Nghe xong mấy câu của lão mà em cũng thấy chùn chân, dù máu gì thì máu nhưng nhỡ mình có thế nào thì... thì... cũng rất là khó nói... Thấy lão Phương đi vào bên trong nhà em lại lao vào tiếp cận hóng hớt tiếp:
- Anh lấy cái gì thế.
- Mày lôi cái tấm ván kia ra hộ anh, lấy cái ống tre ở dưới.
- Đây ạ, làm gì thế ạ.
- Tí khác biết.
Nói xong lão cầm con dao chặt cái ông tre làm nhiều khúc, mỗi miếng ngắn tầm 20 phân. Rồi đi ra ngoài phân phát cho cả nhóm. Lão đưa cho em 6 miếng rồi nói:
- Mày suy nghĩ kĩ chưa?
Nghe xong câu này em chợt dạ, bỗng thấy mình có vẻ chẳng còn đường lùi nữa rồi. Hôm qua hùng hùng hổ là thế chả nhẽ bây giờ lại nói không. Một thoáng suy nghĩ tới Mẹ đang ở một nơi xa,nghĩ tới thằng Minh chơi mình một vố đau. Nghĩ tới Lan, giờ này có lẽ Lan cũng đang chuẩn bị viết một bức thư chia tay rồi. Cuộc sống cũng chẳng còn gì nữa, thà một lần ra trận còn hơn cả đời nhục nhã.
- Em nghĩ kĩ rồi, nhưng cái 6 miếng này để làm gì anh.
- Đưa đây tao làm cho.
Nói xong lão ốp mỗi bên tay 3 miếng rồi buộc nó lại bằng một dây cao su dài và nói:
- Không né được thì giơ tay lên đỡ.
- Ok anh. Mà cho em cốc rượu.
- Mày bị não à.
Quay đầu sang hỏi một thằng bên cạnh thì nó nói:
- Ông có không phê rượu thì máu nó cũng nóng, dính một phát chém thì chảy ròng ròng sang năm nó mới đông lại nhé.
Nghe từng câu của bọn họ, em cảm nhận được đây đúng là một bọn chuyên đâm ra chém mướn rồi. Hơi chùn em liền ra bật đầu cho đĩa phim người trong giang hồ vào xem. Được mấy cảnh đánh chém nhau, thấy cũng thích quá, nghĩ bụng chỉ cần không chết là được, cùng lắm là vào tù cũng chẳng sao.
7h"30
Chuông điện thoại Phương cúi reo:
- Thế nào bọn nó đang ở đâu.
-....
- UH biết rồi chú mày về xóm đi.
Có vẻ đó là một cuộc điện thoại của bọn đàn em "chim mồi" đi xác định mục tiêu. Lúc này ông Thiện cũng tỏ vẻ sốt ruột:
- Thôi đéo chờ nữa, đại ca lại ngủ với con nào rồi, tất cả đứng dậy hết cho tao.
- Ông Kiên đi đâu mà lâu thế nhỉ.
- Thôi, tất vào cầm đồ nhanh lên. Thằng Nam nhắn cho đại ca địa điểm.
+ Vâng, anh ơi thế... nhưng...nhưng...mà em không có đồ..
- Thằng cu bi vào lấy cho Nam cái tuýt nước.
+ Ơ tuýt nước ạ
- Mở cái bọc cao su ở đầu ra thì biết...
+ Ôi....
- UHm trường hợp đặc biệt mới tháo miếng cao su đấy ra nhé.
+ Vâng....
Nào lên đường, Nam lên xe cùng anh, thằng Phương lai 2 thằng kia. Bọn còn lại bám sát theo tao. Vừa đi em vừa ngừi mùi hoa sữa trên đường, nó nồng nàn tới mức làm em một thoáng nhớ tới Lan, trong thoáng đó tim em như ghẹt thở. Bỗng chốc cuộc đời chỉ là một phút nông nổi này hay sao. Nghĩ là vậy nhưng nhìn cả bọn thằng nào thằng đấy mặt sôi lên, kể ra nếu ăn được bọn ông Chiến lùn thì việc giải quyết thằng Minh chỉ là chuyện nhỏ. Cả bọn phi đến lên một đỉnh dốc gần một ngôi trường sư phạm.
Vừa thấy một đống thanh niên ngồi lổm nhổm trong một quán trà đá. Cả bọn dựng xe chạy xồng xộc tới. Tim em đập loạn lên và chạy theo sau. Lão Phương người to như hộ pháp, cầm con đao chỉ thằng vào quán:
- Thằng lùn đê tiện, hôm nay bố mày sẽ cho mày chết...
Cũng với phát " súng mồm " đầu tiên của lão Phương, đồng loạt các anh em đằng sau hô theo:
- Lên đê, chém... chém... chết.... hết bọn nó....
Cả bọn lao vào quán nước, gặp thằng thanh niên nào chém thằng đấy. Cả quán này cũng mấy quán bên cạnh bao nhiêu người chạy toán loạn. Lúc này lão Thiện phi lên trước chém toác một phát vào bả vai một thằng. nó ngã xuống mồm kêu:
" Tha cho em anh Thiện tai ơi, không phải em anh ơi "
"... Này thì thiện tai... thiện tai... này thì tha... "
vừa nói lão chém tiếp một phát vào lưng thằng bé và đá thụi cho mấy phát vào bụng, thằng bé co mình lại chịu đòn.
Phương cúi đang lao lên thì bị Chiến lùn cầm hai chai bia cố thủ. Lão Phương đôi co một lúc rồi dồn hắn vào một gốc cây cổ thụ. PHỰC... một nhát chém vào ngang cánh tay Chiến lùn, vừa giơ đao lên chém tiếp thì có một thằng đàn em của Chiến lao vào đạp Phương ngã xấp mặt.
Cơ hội là đây, thấy đại ca bị ngã, em lao lên cầm tuýt sắt vụt bốp một phát vào bả vai thằng kia, thấy bị đánh bất ngờ nó chạy đến cầm hòn gạch dưới gốc cây định ném lại em, thì BỐP BỐP hai phát liên tiếp, một vào lưng một mang tai, thằng bé choáng váng khua tay rồi chạy ra xa.
Trong lúc đó Chiến lùn đã kịp chạy ra xa và gọi điện thoại. Còn lão Phương cùng đàn em chạy dồn theo mấy thằng ở gần. Thấy mục tiêu chính đã chạy ra xa, còn mấy thằng đệ Chiến lùn đã nằm im tại trận, Thiện tai gọi tất cả tập chung lại và chửi bới về phía Chiến lùn.
- Lùn đê tiên ơi hôm nay mày gọi hết lên đây giải quyết một lần đi nhé.
Từ xa vọng lại.
- Cứ đứng đấy đi mấy thằng ôn con...
Nhìn tổng quát lại, chỉ có bốn thằng bên kia đang nằm gục tại trận. Còn khoảng gần mười đứa đã chạy thoát.
Mấy thằng đang đi lại gần nhau hỏi xem có bị sao không thì từ phía lão Chiến lùn, thấy một bọn đang cầm đá lao gần đến ném.
Trong đầu em nghĩ quả này thôi xong rồi. Ăn một viên gach vào đầu nữa thì cứ phải là lao vào trâu quỳ mà nhặt lá đá ống bơ. Đang định mở mồm bảo các anh ơi té thôi, thì lão Phương hô:
- Xông lênnnnnnnnn......
Mịa đùa chứ vừa chạy dồn mấy thằng, em cảm thấy mệt lắm rồi, chả nhẽ đang lúc nước sôi lửa bỏng lại bảo " anh ơi chiều em chưa ăn cơm, cho em về". Thấy cả bọn xông lên đành phải chạy theo sau, tuy là cuối cùng nhưng mồm em lại hô to nhất:
- Lênnnnnnnnnnnnn.... giết hết bọn nó........
Rào rào rào rào rào.... một loạt pháo cẩu đá, cũng may em kịp nấp vào gốc cây cùng lão Thiện. Cả bọn lại lao lên dồn,cảnh tượng lúc nãy chả khác gì đế chế, sọc xiên và pháo tầm xa. Một lần nữa em lại chạy sau cùng và hô:
- Giếttttttttt... chém chết mợ điiiii...
Đúng lúc này từ đằng xa có hai chiếc xe máy lao đến vứt một đống đồ xuống đất cho bọn nó cầm. Thì ra lúc nãy lão Chiến lùn cầm điện thoại là để gọi tiếp tế. Thấy bọn nó có thêm mấy thằng, ông Thiện hô:
- Lùi lại đê chạy vào trong sân bóng phục kích.
Vâng lúc nãy em chạy sau cùng, thì dĩ nhiên bây giờ em phải là thằng chạy tiên phong đi nấp rồi. Đang chạy thì hình như có tin nhắn, thôi kệ để sau. Đến gần mép sân bóng thì 5 chiếc xe máy phi đến, tất cả nhìn lên thì hoá ra đó lại đại ca và đồng bọn, vui như Đường Tăng lấy được kinh. Thật sự lúc này mỏi mồm lắm rồi, nhưng phải cố lần nữa để lấy lòng đại ca:
- Đại ca đây rồi lên đeeeeeeeeee anh em ơiiiii.....
Có đại ca có khác cả bọn chẳng phải chờ đến lúc em hô, thì đã xông lên gần tới nơi quân và dân Chiến lùn. Em vẫn chạy theo sau để yểm trợ các đại ca. Nhưng tim đứng sững lại khi thấy một chiếc đèn pha quen thuộc, đó là con xe ps, nhìn kĩ thì người ngồi trên xe không ai khác chính là thằng Minh. Lúc này em không còn một chút nào sợ hãi, Em chạy qua trận chiến của các anh cả, xông đến chỗ thằng Minh, đầu tiên nó ngờ ngờ... sau thì nó ngửi thấy mùi sát khí định quay đầu xe, thì đã quá muộn màng rồi Minh ơi:
- BỐP BỐP...
Một phát vào đầu xe, một phát vào bả vai, nó ngã xuống đất. Em lao đến chỗ nó, cầm tóc sút liên tiếp vào mặt thằng bé. Thì từ đằng xa lão Chiến lùn thấy đệ cứng đang bị em đánh đập dã man. Lão chạy lại cách khoảng 10 mét.
Thấy mình chuẩn bị đối đầu với kẻ khủng khiếp nhất. Nhớ tới lời anh Thiện dặn trước khi ra trận, em tháo miếng cao su bọc ở đầu chiếc tuýt, đó là một đầu được vót nhọn hoắt, hoá ra đây là thứ vũ khi xét về một mặt nào đó nó còn khủng khiếp hơn dao hay phớ. Thấy không ổn, em liền lao tới chỗ thằng Minh một tay cầm tóc, một tay cầm ngang chiếc tuýt sắt:
- Ông vào đây, nhất thì hôm nay tôi cũng cho thằng đi cùng.
Thấy thằng đệ bị uy hiếp và sợ sệt, máu từ mồm nó chảy ra, lão Chiến thấy chùn chân thì từ đằng sau lưng em....
- BỐP BỐP...em ngã vật ra, đồng thời một cánh tay lực lưỡng khoá chặt lấy cổ em lôi sềnh sệch ra đằng sau....
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...