Tôi chết sững. Và hình như Shu cũng bất ngờ trước sự có mặt của tôi. Ánh mắt Shu đầy sự ngạc nhiên, trong giây phút đó, thời gian như dừng lại, tôi cảm thấy sợ. Shu chợt hỏi:
-Hàn My, sao em lại….
-Chào…Chào Đế vương Evil và Dark ạ!-Tôi vội vàng cúi xuống, người tôi gần như run lên. Shu, à không, Triệu Tử Dương, là đế vương sao? Thế mà tôi cứ nghĩ đó là một học viên bình thường đam mê làm gỗ. Tôi đã vô tình mạo phạm rồi. Hàn Linh mỉm cười nhìn tôi. Cô ấy còn trẻ như thế mà đã là Đế vương rồi sao? Cả Shu nữa, họ mới xấp xỉ độ tuổi như tôi mà.
-Hàn My, em…-Shu định nói gì đó nhưng tôi đã nhanh chóng cắt ngang:
-Xin lỗi Ngài, tôi không biết Ngài là Đế vương, nên…
-Hàn My, em nói gì vậy?
-Tôi…Tôi xin lỗi!-Tôi lúc đó dường như quá hoảng sợ nên không còn biết gì nữa, đầu óc trống trơn, mọi giác quan gần như tê liệt.
-Hàn My, em bình tĩnh cho tôi xem!-Shu nắm chặt tay tôi đưa lên trước mặt tôi. Tôi lúc đó, không biết gì cả. Tôi cứ đứng ngây người như thế.
-Bắt nạt con gái là không tốt đâu nhé.-Hàn Linh đẩy Shu ra, rồi quay lại mỉm cười nhìn tôi:
-Em đừng sợ.
-Vâng…
Hàn Linh quả thực đằng sau vẻ lạnh lùng ấy là một cô gái rất tốt. Hàn Linh đẩy tôi ra sau lưng cô ấy rồi khoanh tay nhìn vào Shu. Shu thở dài đỡ trán:
-Tôi có bắt nạt ai đâu… Chỉ là... Mà Hàn Linh, tôi đâu phải giống như cô thích đi bắt nạt người khác!
-Cái gì? Tôi giống người hay đi bắt nạt người khác lắm à?-Hàn Linh phắt người dậy.
-Không giống sao?Ngày trước ai vác quân đến phá tan khu vườn hoa ở Điện của tôi nhỉ?
-Do ai đạp chết mầm cây mới nhú của tôi?
Tôi ngơ ngác nhìn Shu và Hàn Linh. Hai vị đế vương đầy quyền lực không ngờ trông giống trẻ con như thế. Hai người này nhìn nhau nảy lửa. Hàn Linh bất ngờ túm vạt tóc Shu lôi ra ngoài. Shu chỉ kịp kêu lên một tiếng và bị kéo ra. Hàn Linh mạnh mẽ thật! Nhưng, Shu vẫn quay lại nhìn tôi. Cái nhìn như ngạc nhiên, tức giận, cái nhìn như mang cả hối lỗi lẫn giận hờn.
Tôi thở dài, rốt cuộc chuyện gì đang diễn ra vậy? Thì ra người mà bấy lâu nay tôi làm đồ gỗ cùng lại là vị Đế vương quyền uy. Trời ơi, tôi mạo phạm người rồi.
-Sao cô lại ở đây?-Một giọng nói ngang phè phè chợt lên tiếng. Tôi bất ngờ ngẩng đầu lên.
-Del… À không, Trương Hàn Phong?
-Nhìn cô sao như người mất hồn thế?-Hắn chợt kề sát mặt tôi nhìn.
-Không… Mất…Mất hồn thế nào được chứ… -Tôi giật mình lúng túng đẩy hắn ra.
-Sao cô lại ở đây?-Del nhìn tôi cau mày.
-Tôi..Tôi cũng chẳng biết, có lệnh triệu đến thì tôi đến thôi…-Tôi trả lời.
-Triệu đến ư?-Del nhíu mày.
-Dương Hàn My..-Thy Thy bước đến. Vẫn với vẻ lạnh lùng đẹp mê hồn, Thy Thy cúi chào Del rồi nhìn sang tôi-Mời cô đi theo tôi…
Tôi lúng túng gật đầu và chạy theo Thy Thy. Chúng tôi đi sâu vào bên trong cung điện. Thật sang trọng và đẹp mắt.
***
-AAAAAAA!!!!!! Đau quá biết không hả?-Shu nhăn nhó nhìn Hàn Linh. Chỉ trong một thời gian ngắn, Hàn Linh đã giúp cho đầu của Shu mọc lên những cục u đẹp mắt.
-Thế là còn nhẹ nhàng đấy, chú có tin là tối nay khi về tận nhà chú sẽ thấy Điện của chú tan hoang từ trong ra ngoài không?
-Bạn bè với nhau sao ác thế?-Shu xoa xoa đầu đứng lên. Hàn Linh dựa vào tường. Shu chợt hỏi:
-Cô gái lúc nãy, vào đây có việc gì, cô có biết không?
-À-Hàn Linh nghiêng đầu-Con gái của lão Bá tước King ngày trước ấy mà. Lão già trung thành.
-Ai? Cô ấy sao?
-Ờ… Chắc giờ bộ máy quốc có thêm một người nữa rồi, phải là Bá tước tiểu thư chứ nhỉ?
Hàn Linh mỉm cười, bước vào trong.
Chúa Tể Hắc Ám bước ra, đó là một ông hoàng đầy quyền lực và quý phái. Mọi người cúi rạp mình chào ông. Ông ta mỉm cười thay cho lời chào và khẽ khàng nói:
-Ngày trước, Bá tước King,Dương Nhật Minh đã có công rất lớn trong việc xây dựng Quốc của chúng ta. Mọi người còn nhớ không?
Vừa nghe nhắc đến cái tên đó, những nam tước và công tước khác chợt giật mình, không khí nặng nề và trầm xuống một cách bất bình thường.
-Và hôm nay, ta đã đưa con gái của Ngài về đây, đó là Dương Hàn My.
Hàn My bước ra. Chúa Tể Hắc Ám nắm lấy tay Hàn My đưa lên cao và tuyên bố:
-Vì vậy, ta, Chúa Tể Hắc Ám, sắc phong cho Hàn My quản chức Bá tước tiểu thư ngụ tại dòng King. Từ nay, bộ máy Quốc chúng ta sẽ có thêm một người mới.
Tiếng vỗ tay vang lên. Vị Đế Vương King bước đến, chìa bàn tay ra trước mặt Hàn My và mỉm cười:
-Ta là Triệu Tường Anh. Chào mừng em, Bá tước tiểu thư.
***
Tôi bước ra khỏi Điện. Tai tôi như ù đi,tôi không hiểu, không hiểu gì cả? Cha tôi ngày trước là Bá tước nơi này sao? Đầu tôi gần như ong lên. Bỗng một chiếc xe ngựa dừng lại ở trước mặt tôi. Shu ló mặt ra và cười tươi như bình thường:
-Hàn My!
Tôi nuốt nước bọt, lúng túng cúi chào:
-Chào… Chào Đế vương Evil..
-Ai chà.. Có cần khách sáo thế không?-Shu bước xuống xe bước đến gần tôi.
-Đừng… Xin Đế vương đừng lại gần đây…!!!-Tôi giật mình lùi người ra sau.
Shu nhìn tôi đầy sự kinh ngạc. Shu bước nhanh hơn về phía tôi:
-Hàn My à, em bình tĩnh…
-Đế vương!-Tôi thụt ra sau tránh xa khỏi Shu.
-Hàn My, em… -Shu bước nhanh hơn.
-Xin Đế vương..!!!-Tôi càng lùi ra sau cho đến khi tôi đụng vào thành tường.
Shu bước đến sát tôi, còn tôi không lùi được nữa. Đằng sau tôi là bức tường vững chắc.
-Hàn My à…
Tôi nhắm tịt mắt lại. Đó là Đế vương, là Đế vương đấy! Shu nắm chặt lấy hai bàn tay tôi ép chặt vào tường:
-Hàn My, nhìn tôi đi… Sao em lại thế? Tôi đáng sợ lắm sao?
-Ngài… Ngài là Đế…vương!-Tôi run run nhìn vào gương mặt đầy ngạc nhiên của Shu.
-Em..
-Đế vương Evil… -Một giọng nói ngang phè cất lên. Chúng tôi lập tức nhìn sang. Del đút hai tay vào túi quần đưa ánh mắt vô hồn ấy nhìn chúng tôi.-Đế vương làm gì thế?
Del bước đến giật mạnh tay tôi lôi ra.
Shu không nói gì cả. Tôi chưa kịp bình tĩnh hết thì Shu bế xốc tôi lên và đi nhanh về chiếc xe ngựa, tống tôi vào trong đó và đi. Tôi nhìn về phía Del muốn cầu cứu nhưng Del chỉ nhún vai và vẫy tay chào. Tôi bẽn lẽn nhìn lên, gương mặt Shu giờ chìm vào bóng tối. Trông Shu không còn nét dịu dàng như thiên thần mọi ngày nữa, mà là một gương mặt lạnh lùng đến đáng sợ. Tôi bất giác run lên. Người ngồi bên tôi là Đế vương, là đế vương đứng đầu của một dòng mạnh nhất nhì quốc. Shu chắc chắn cũng không dịu dàng được, vì chính Shu là người lãnh đạo dòng tộc hiếu chiến đó cơ mà.
-Xin lỗi em…
Tôi bất ngờ ngẩng đầu nhìn lên. Shu vẫn nhắm mắt chìm trong bóng tối. Hàng mi Shu chợt rung rung.
-Đáng lẽ tôi phải nói ngay từ đầu cho em biết thì bây giờ em đã không hoảng sợ như vậy…-Shu nói giọng trầm trầm -Nhưng dù tôi có là Đế vương thì tôi với em vẫn là bạn bè mà, chẳng lẽ không được sao?
Tôi im lặng không nói gì cả.
-Dừng lại ở đây đi.-Shu chợt nói. Chiếc xe ngựa dừng lại. Chúng tôi bước xuống xe. Một con phố cổ điển vô cùng kì bí. Shu nhìn tôi rồi bước đi về phía trước, còn tôi lững thững theo sau. Không khí gần như chùng xuống.
-Sao hôm nay đẹp quá!-Tôi kêu lên. Shu cũng bất giác nhìn lên bầu trời và im lặng.
-Ngày đó, lúc còn nhỏ, tôi luôn ước mình có thể là một vì tinh tú trên bầu trời kia…-Shu chợt nói, giọng buồn buồn-Nhưng cha tôi lại nói rằng, suy nghĩ hèn nhát đó không xứng với dòng tộc Evil. “Mày không hiểu sao? Mày mãi mãi không bao giờ với đến được bầu trời! Thay vì ngồi đó mơ mộng thì mày hãy đi tập luyện đi!”.
Tôi nhìn Shu. Cuộc sống hoàng gia đâu phải ai cũng sung sướng. Như Shu. Suy nghĩ ngây thơ của trẻ con đã bị chè bẹp ngày đó. Chắc Shu buồn lắm. Tôi cười tươi nhìn Shu:
-Có thể anh không với đến được bầu trời kia nhưng anh có thể là một vì tinh tú, vì tinh tú trong lòng những người yêu quý anh đấy. Tôi nói có đúng không?
Shu nhìn tôi, hình như trông Shu hơi sững lại. Rồi Shu nhẹ nhàng mỉm cười:
-Vậy trong những người đó, có em không?
Tôi nhìn lên Shu, lắc đầu:
-Không hiểu!
Shu bật cười, rồi nói:
-Bây giờ em đã hết sợ tôi rồi đấy..
Tôi giật mình. Shu bước đến véo má tôi:
-Cứ nói chuyện bình thường là được mà. Đế vương thì sao? Tôi vẫn là tôi thôi, em làm như tôi biến thành con quỷ ấy.
Tôi chẳng nói gì nhưng cứ nuốt nước bọt nhìn Shu.
-Được rồi, em vẫn sợ chứ gì?-Shu vuốt mặt đầy vẻ bất mãn-Vậy tôi ra lệnh cho em từ nay không được sợ nữa, phải làm bạn như ngày thường với tôi, rõ chưa?
Tôi nhìn lên Shu, rồi bật cười. Shu hài hước đấy chứ?
-Rõ chưa hả?-Shu cũng cười sằng sặc nhìn tôi.
-Ha ha ha… Anh trẻ con thật!
-Không trẻ con sao em chịu nói chuyện bình thường với tôi.
-Tối rồi, tôi phải về đây!-Tôi cúi đầu chào Shu.
-Để tôi đưa em về!
-Không! Không được!-Tôi xua xua tay từ chối rồi co cẳng chạy về. Dù gì thì tôi cũng không dám tự nhiên với Shu như ngày trước nữa rồi.
Tôi bước đi tà tà. Buổi tối ở đây thật tuyệt, và cả… sợ ma nữa. Người tôi đang sợ dựng hết cả tóc gáy đây.
Soạt!
Một tiếng động vang lên làm tôi giật bắn mình. Người tôi run lên. Cái.. Cái gì thế? Ma… Ma sao? Khong, không phải. Có tiếng người. Tôi lo lắng, lần từng bước vào rặng cây bên đường. Người tôi mềm nhũn ra khi thấy Del nằm sóng soài dưới đất.
-Del…Del?
Tôi sợ hãi bước đến, chạm nhẹ vào người Del.
-Đừng chạm vào người tôi!-Del gào lên làm tôi giật mình. Cánh tay của hắn bị thương máu túa ra. À không, phải nói là cả người mới đúng.
-Nhưng… Nhưng anh bị thương rồi…
-Kệ tôi, cô đi đi!
-Nhưng…
-Đi nhanh!
Vừa dứt lời, Del đã vung mạnh tay về phía tôi. Tôi nhắm tịt mắt lại nhưng không thấy gì cả. Chỉ thấy một tiếng “xèo xèo” đằng sau lưng. Tôi quay đầu lại. Là…bóng ma lang thang đang chảy thành một chất lỏng đặc quánh. Của Evil? Mặt tôi tái đi, không nói nổi lời nào vì quá sợ.
-Tôi đã bảo là cô đi đi!-Del hét lên. Cả người Del nằm quằn dưới đất. Máu chảy nhiều quá.
-Nhưng mà…-Tôi hoảng sợ nhìn Del.
-Cô không nghe sao?
-Không! Tôi không bỏ anh lại đâu,anh đang bị thương!
-Nghe đây..-Del nghiến răng-Chuyện này là chuyện quá bình thường với tôi rồi, nên cô đừng điên nữa, được không?
Tôi mím môi và đỡ Del lên. Del rít lên một tiếng đau đớn. Không ổn, không ổn rồi. Vừa cử động nhẹ một chút mà máu đã tứa rồi. Tôi bối rối chẳng biết làm gì, liền xé dưới lai áo tôi một dải vải dài. Vết thương ở hông là nặng nhất. Tôi run run. Phải chi có cây thuốc, có cây thuốc ở đây thì tốt biết mấy. Tôi khẽ chạm tay xuống đất, cây chợt mọc lên làm tôi giật mình. Đúng rồi, tôi là hệ mộc mà nhỉ? Tôi vặt hết lá rồi bỏ vào miệng nhai.
-Đi đi, tôi không cần ai giúp cả!
-Đồ điên, cứ thế rồi từ từ mà chết nhá?-Tôi gằn giọng nhìn hắn. Đúng là sắp chết rồi mà vẫn còn kiêu! Tôi đắp vào chỗ bị thương của hắn. Hắn khẽ giật mình đau đớn.
-Cố chịu đi cố chịu đi… Tôi không thể để anh chết được! Đó là cái tội huống hồ có một đợt ở thế giới bên kia tôi toàn đến Chùa ăn chay!-Tôi toát mồ hôi nhìn hắn. Rồi quấn băng lại.
Hắn khẽ cựa mình. Gục đầu lên vai tôi.
-Hỏi thật…cô…rốt cuộc là…thể loại…gì…thế?
-Anh Im đi! Tôi đang giúp anh mà anh nói thế à?-Tôi đỡ Del lên. Anh ta trông đuối thật.
Dùng hết sức mình, tôi quàng tay Del qua vai mình rồi đứng lên kéo Del ra ngoài.
-Cô…cũng…khỏe..đấy…chứ..-Del thở hổn hển nói.
-Khỏe nổi gì?Anh nặng thế không biết? Mà anh đừng lảm nhảm nữa! Mệt quá đi…-Tôi cau có bước nặng nề.-Mà ai dám đánh anh tả tơi như thế này thế?
-Ông già…Evil… Đúng là…-Del nói rời rạc. Nhưng cũng đủ cho tôi hiểu. Hóa ra Black và Evil đến giờ vẫn thâm thù nhau.-Nhà anh ở đâu hả?
-Phố Bất Tử… Nhà số 151…-Del nói mơ hồ, anh ta sắp lịm luôn rồi.
Tôi không thở ra hơi, vác xác hắn đến nhà, tôi hỏi:
-Nhà anh có quản gia, người hầu không hả?
-Tôi…đuổi….hết…lâu …rồi….
-Anh đùa à?-Tôi hét lên. Đúng là tên bệnh hoạn mà. Bước vào nhà hắn lạnh như băng. Tôi bất giác rùng mình. Đúng là nhà thái tử có khác. Đẹp quá luôn. Tôi khuân hắn về phòng. Thả hắn xuống giường. Trông hắn đuối thấy rõ. Bây giờ hắn không còn vẻ lạnh lùng cao ngạo nữa, mà là vẻ đẹp bình yên đến sợ.
-Thuốc..ở…đó…-Hắn gắng hết sức chỉ tay về phía tủ gỗ ở bên tường. Tôi bước đến, mở ra, đầy đủ cả. Đúng là, chắc hắn hay bị thương như thế này đây mà.
Tôi mang thuốc đến dựng hắn dậy:
-Chịu đau tí nhé.-Tôi báo trước và bắt đầu ra tay làm “bác sĩ”. Hắn dù đau đớn nhưng vẫn hé mắt nhìn tôi:
-Cô…đúng là…không phải như…những vam..bình thường…
-Đồ điên! Nói lảm nhảm suốt!-Tôi cau có đắp thuốc cho hắn. Vết thương trên người hắn thực tình làm tôi thấy sợ. Băng mà chân tay tôi run lẩy bẩy.
Xong xuôi, tôi ngẩng đầu lên cười tươi:
-Xong!
Hắn nhìn tôi, hắn gần lịm đi rồi.
-Giờ thì nằm nghỉ đi nhé..
Tôi nhẹ nhàng đỡ hắn xuống, hắn đuối đi thấy rõ. Tôi đứng lên,định bước ra ngoài thì ngay lập tức hắn chụp nhanh lấy tay tôi kéo lại làm tôi luống cuống ngã ập xuống.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...