Linnet đã thấy vẻ mặt của mẹ cô như thế này trước đây một lần, đó là ngày anh trai Patrick của cô, con đầu lòng của Paula và Shane, chết cách đây nhiều năm. Sự đổ vỡ. Sực đổ vỡ, nó đơn giản như thế đấy. Bà đã sửng sốt, Linnet nghĩ khi cùng đi với Tessa vào phòng làm việc của mẹ cô. Bà nghĩ bố cô đã chết.
Nghĩ đến chuyện này bỗng Linnet cảm thấy nghẹn ngào, cô chớp mắt để giữ cho nước mắt khỏi trào ra. Mình không tin chuyện này. Mình không tin bố chết. Mình biết. Giống Shane, Linnet nghĩ mình là người Celt chân chính, nghĩa là nhạy cảm, sáng suốt, có linh cảm đúng đắn hơn những người khác. Cô và bố cô có mối ràng buộc đặc biệt, nếu ông chết thì linh tính đã báo cho cô biết. Ngay khi ông chết.
Ông không chết. Mình biết ông không chết, cô lại nghĩ. Cô cũng nghĩ là cô phải bình tĩnh đối với mẹ cô. Đây là điều bắt buộc phải làm.
Linnet đến đứng gần bàn làm việc của mẹ cô, không xa chiếc ghế nệm dài, nơi Paula và Emily Harte đang ngồi. Họ là hai chị em con dì ruột, cùng lớn lên với nhau, và thỉnh thoảng Linnet thấy hai người có vẻ như chị em ruột, vì họ rất thân nhau.
Chị Tessa của cô ngồi bên cạnh bà Paula, và Linnet rất ngạc nhiên khi nghe Tessa nói với luận điệu như nàng vừa nói trước đây.
- Mẹ à, con không tin bố chết, thật con không tin. Mẹ nói bó có buổi họp lúc chín giờ. Nếu như thế thì bố đến đấy đúng vào lúc chiếc máy bay thứ nhất đâm vào tòa tháp à? Đấy, mẹ chỉ nhìn vào cái khung chỉ giờ thì thấy, - Tessa nói. - Chắc bố sẽ không đi vào tòa tháp đang bốc cháy phải không?
Paula úp bàn tay lên khuôn mặt căng thẳng của mình để cố giữ bình tĩnh. Bà thẫn thờ nhìn Tessa rồi gật đầu. Hít mạnh vào, bà nói nho nhỏ:
- Con nói đúng đấy, Tessa à. Em gái con cũng nói như thế. Mẹ chỉ muốn nói chuyện được với ông ấy... để tin chắc ổng bình yên.
Emily nói:
- Có lẽ bây giờ anh ấy đang cố gọi về cho chị đấy, chị à. Winston có nói với tôi rằng cách đây mấy phút không ai có thể liên lạc được với New York hết. Có thể sóng quá tải, hay có thể máy móc bị trục trặc gì đấy.
- Mẹ có đánh fax đến văn phòng của bố chưa? - Tessa hỏi, rồi nàng nhăn mặt. - Chắc là mẹ đã làm rồi, con nghĩ chắc mẹ đã làm đủ cách rồi.
- Đã làm thử rồi, - Linnet nói chen vào, cô ngồi xuống chiếc ghế gần đấy. - Và dượng Winston đã cố liên lạc với các văn phòng báo chí ở đường Bốn mươi hai nhưng không được. Cách đây mười phút thì tất cả các cầu truyền hình và các kênh truyền hình dẫn đến Manhattan đều bị ngưng hết. Ngay bây giờ thành phố bị cô lập với thế giới bên ngoài, và ai biết chuyện xảy đến cho các hệ thống điện thoại?
- Chúng ta phải hy vọng là anh ấy bình an vô sự, - Emily nói. - Này, có thể anh ấy không đến dự họp. Nếu anh ấy nhận ra có chuyện gì đặc biệt đang xảy ra, có thể anh ấy quay về nhà hay về văn phòng.
Tessa lên tiếng:
- Có thể bố không quay về cũng nên, mà bố chỉ cần tránh sang một bên đường. Nếu đường sát giao thông khó khăn. Đủ thứ chuyện có thể gây trở ngại cho việc bố đến họp, mẹ à.
Paula nắm tay Tessa.
- Mẹ nghĩ con nói đúng, nhưng mẹ vẫn cứ bồn chồn lo sợ cho đến khi nghe được tin bố con.
- Hay có dấu hiệu gì đấy. - Linnet góp ý. Nhận thấy ánh mắt của mẹ có vẻ kỳ lạ, cô quyết định làm cho mẹ yên tâm, bèn nói thêm bằng giọng tự tin, - như là nhận được bức fax chẳng hạn.
Ý kiến của Linnet bỗng làm cho Paula ngạc nhiên, bà liền nói với giọng bình tĩnh hơn:
- Emily chúng ta hãy thử đánh cho anh ấy bức fax, có lẽ chúng ta nên làm thế thử. Ngay bây giờ.
- Ý kiến rất hay! - Linnet reo lên, chạy đến bàn làm việc của cửa hàng và viết: "Shane thân mến, chúng tôi biết anh có hẹn đến họp ở Trung tâm Thương mại Thế giới vào sáng nay. Vui lòng cho chúng tôi biết anh có bình an không. Thân mến, Paula, Tessa, Linnet và Emily". - Để bút xuống, cô đọc to cho mọi người nghe.
- Gởi ngay đi, - Emily lên tiếng.
- Phải, gởi đi, - mẹ cô nói thêm.
° ° °
Paula rút vào phòng thay áo quần, nơi trước đây bà dùng làm văn phòng, muốn nghỉ ngơi một lát cho được bình tĩnh. Bà yêu các con gái và Emily, bà nghĩ họ đã có ý đồ tốt biết bao, nhưng bây giờ cần ngồi một mình. Cần bình an và yên tĩnh.
Nghĩ đến chuyện Shane có thể đã chết tại Trung tâm Thương mại vào sáng nay, là bả cảm thấy không chịu đựng nổi, nhưng chuyện này rất có khả năng. Bà lắc đầu cố xua đuổi ý nghĩ ấy đi, ngồi thu mình vào chiếc ghế bành êm ái, úp mặt vào chiếc gối dựa. Phải chăng ông ấy đã đến chỗ không hay vào giờ gở?
Trận tuyết lở... mấy thập niên trôi qua. Bà nhớ cái ngày khủng khiếp ấy, cái ngày bố bà và người chồng trước của bà đã bị chết trong trận tuyết lở ở Chamonix. Họ đã đến chỗ không hay, vào giờ gở. Mọi người đã gọi đấy là hành động của Chúa, hay là hành động của thiên nhiên. Biến cố tàn bạo xảy ra sáng nay ở New York là hoạt động của chủ nghĩa khủng bố, do con người gây ra.
Bà bỗng run lẩy bẩy, không kiềm chế được vì cảm thấy lạnh. Bà không thể nghĩ đến chuyện sống mà không có Shane. Hai người đã cùng nhau lớn lên, đã là bạn bè thân thiết. Rồi họ xa nhau mỗi người một ngả, và bà lấy Jim, người cuối cùng trong dòng họ Failley. Nhưng chính Shane là người bà yêu, yêu với cả tấm lòng, và khi cuộc hôn nhân của bà với Jim bắt đầu tan rã, thì bà nhận ra sai lầm của mình. Việc ly thân của họ khiến cho bà cay đắng. Thế rồi, chuyện thật bất ngờ xảy ra. Jim chết. Bà không muốn thế, bà chỉ muốn hai người ly dị...
Dĩ nhiên Shane có thể sống sót. Các con bà và Emily nói đúng. Chắc có lẽ ông ta đến trễ buổi họp, thấy cảnh tàn phá xảy ra bên kia đường, và chạy lại. Và cho dù ông có đến sớm buổi họp, ông cũng có thể thoát chết. Tất cả lập luận của họ đều có thể đúng. Hãy nghĩ đến điều hay, bà tự nhủ và ngồi thẳng dậy, sửa lại áo quần cho ngay thẳng. Và hãy suy nghĩ với đầu óc sáng suốt như mọi khi.
Sau một hồi lâu, Paula đứng dậy, đi đến bồn rửa, rửa sạch mỹ phẩm bị nhem nhuốc quanh mắt, tô lại son môi, chải tóc. Rồi bà bước ra phòng làm việc, nghĩ rằng bây giờ bà phải làm việc, phải tiếp tục điều hành công việc.
Khi bà bước vào phòng, ba cặp mắt quay nhìn bà, bà thấy vẻ lo âu sợ sệt hiện ra trên mặt những người thân yêu. Không thể cười với họ, nhưng bà phải trấn an họ, cho nên bà nói bằng giọng tỉnh táo:
- Chúng ta nên gọi điện thoại đến New York lại. - Nhìn Linnet bà hỏi: - Con đã gởi fax đi chưa?
- Chưa, fax không đánh đi được. Máy fax có liên hệ với máy điện thoại, cho nên... - Linnet nhún vai, đưa cao hai tay. - khi vấn đề khó khăn khai thông, máy fax sẽ tự động hoạt động, mẹ à.
- Phải rồi. Con gọi đem trà đến, Linnet. Emily, chị gọi Winston hỏi xem anh ấy có tin gì mà chúng ta không biết không. Còn Tessa, có lẽ con liên lạc với nhà ở New York xem sao.
- Dạ con sẽ gọi, - Tessa trả lời, nàng đi đến cửa sổ, lấy máy điện thoại di động trong túi ra, bấm số máy.
Linnet vội ra nhờ Jonelle, người thư ký của mẹ cô, cho gọi mang trà đến. Và Emily điện thoại cho chồng ở văn phòng tòa báo.
Paula ngồi xuống bàn làm việc, phân vân không biết phải làm gì tiếp theo. Không làm gì được. Khốn kiếp, bà lẩm bẩm trong miệng. Chỉ còn cách đợi hệ thống điện thoại và fax, họ hoàn toàn bị cô lập.
Như đọc được tư tưởng của mẹ, Tessa hạ thấp giọng nói:
- Không liên lạc được mẹ à. Máy không có tín hiệu.
Paula gật đầu, rồi nhìn đồng hồ. Bà ngạc nhiên là đã bốn giờ, tức là mười một giờ sáng ở New York.
Emily nói:
- Tôi vừa nói chuyện với Winston, anh ấy cũng gặp khó khăn như chúng ta. Ngay cả thư điện tử cũng không gởi được.
- Vì tất cả đều có liên quan đến hệ thống điện thoại, - Linnet đáp rồi đến ngồi xuống ghế nệm dài, mắt lại dán vào máy truyền hình.
Một lát sau, Jonelle bưng khay trà vào, họ ngồi uống trà, nói chuyện rất ít với nhau, người nào cũng đắm mình vào những suy nghĩ lo âu, vừa nhìn tivi.
Suốt một giờ tiếp theo, điện thoại trong văn phòng của Paula reo liên hồi, vì nhiều người gọi đến để hỏi tin tức. Winston, Gideon và Toby gọi Emily để hỏi xem Paula có tin tức gì của Shane không. Julian gọi Linnet nhiều lần, và Lorne gọi từ Paris về hỏi mẹ anh. Cuối cùng khi ông cụ Bryan gọi đến, Paula nói láo rằng Shane ở đâu đó gần Trung tâm Thương mại Thế giới.
Lát sau, Linnet nói bâng quơ trong phòng:
- Các phi trường cũng đều đóng cửa. Cho nên bây giờ Manhattan hoàn toàn bị cô lập. Bố chắc sẽ vài ngày nữa mới về nhà được.
Paula nhìn con gái đăm đăm:
- Con tin chắc là bố con bình an vô sự à?
- Phải, con tin. Chúng ta sẽ được tin của bố cho mà xem. Con chắc chắn như thế.
° ° °
Ông cụ Bryan gọi lại, rồi India và Evan ở cửa hàng Leeds cũng gọi đến. Người trợ lý cho Shane, Edgar Men gọi đến bốn lần trong vòng ba mươi phút về những nguyên do khác nhau. Paula biết Edgar rất nôn nóng như họ, ông ta cứ gọi đến cho bà, vì nghe giọng của bà, ông ta cảm thấy được yên tâm. Bà định nói ông ta đến cửa hàng, rồi bỗng bà thay đổi ý kiến, bà nghĩ tốt hơn là cứ để ông ta ở lại văn phòng của Shane ở Mayfair, phòng khi Shane liên lạc về.
Chốc chốc bà lại nhìn đồng hồ. Bà mừng vì Desmond đã quay về trường nội trú vào hôm Chủ nhật, còn Emsie cũng đã quay về trường ở Harrogate, và cô rất say mê ngựa đến nỗi quên hết mọi việc chung quanh. Mặc dù hai cô cậu biết bố họ đang ở New York, nhưng không ai biết ông ở lại, về sau là để dự họp tại Trung tâm Thương mại Thế giới.
Paula ngồi dựa người ra ghế, uống nước mới pha do Jonelle vừa đem vào, bà đưa cặp mắt màu tím nhìn quanh phòng. Emily đến đứng gần cửa sổ lại, bà đang nói chuyện trên máy di động, hoặc gọi về văn phòng của bà, hoặc nói với Winston.
Tessa đã đến ngồi với Linnet trên ghế nệm dài, họ xem những biến cố hãi hùng xảy ra ở Manhattan. Paula cũng chăm chú xem suốt mười lăm phút, cho đến khi màn hình đứng yên một lát và đoạn phim vừa rồi được chiếu lại.
Linnet, đang cầm cái điều khiển từ xa, đổi đài liên tiếp, từ CNN đến Sky News rồi sang BBC, rồi chuyển sang đài ITV. Cô chuyển đài một lần nữa rồi cuối cùng mở đài ITIN (Independent Television International Network: Mạng Truyền hình Quốc tế Độc lập) của họ. Đây là Cơ quan Truyền thông Quốc tế Harte, được Winston và Toby điều hành, có quan hệ với đài CNBC ở New York. Cô nhìn chăm chú vào màn hình.
Mẹ cô dợm người đứng lên định đến ngồi với Linnet và Tessa để xem tivi, thì bỗng một máy điện thoại trên bàn làm việc reo. Khi đưa tay nhấc máy lên nghe, bà thấy máy có đường dây riêng của bà, và tim bà như ngừng đập.
- Paula O�Neill đây, - bà nói nho nhỏ.
- Anh đây, em yêu.
- Shane! Ôi Shane yêu dấu! Cám ơn Chúa anh được bình an! Em lo sốt vó. Cả gia đình đều hết sức lo sợ...
Bà dừng lại nửa chừng, không thể kiềm chế được lòng mình nữa, bà òa khóc. Người bà run bần bật. Bà ngồi phịch xuống ghế, nhẹ nhõm cả người.
- Anh biết, chắc là em rất lo sợ, đừng khóc, anh yên ổn. Anh không thể liên lạc được với ai hết. Cho em, cho bố, cho văn phòng ở London, hay cho Winston. Thậm chí anh cũng không thể liên lạc được với văn phòng của anh ở New York hay với nhà mình ở đây. Điện thoại quá tải, có lẽ vài nơi còn bị hư hỏng nữa.
- Shane thân yêu, em đang ở đây với Linnet, Tessa. Có cả Emily nữa. Họ đều hôn gió anh, và lát nữa họ sẽ nói chuyện với anh. Nhưng trước hết hãy kể cho em nghe chuyện xảy ra như thế nào? Làm sao anh ra khỏi Trung tâm Thương mại Thế giới? Chắc là có phép lạ mới ra được.
- Anh không đến họp được, Paula à, - Shane nói, giọng bình tĩnh. - Thomas Mercado, người anh phải gặp để họp, gọi cho anh tại nhà lúc tám giờ sáng nay, yêu cầu anh đến văn phòng ông ta lúc chín giờ ba mươi thay vì chín giờ. Ông ta bận đưa con trai đến trường. Lúc chín giờ hai mươi, anh bị kẹt xe trên đường. Anh không đến được Trung tâm Thương mại Thế giới. Nhưng anh thấy sự việc xảy ra. Paula, cảnh tượng thật hãi hùng. Anh không thể tả được. Sau chừng mười phút, anh nhận ra rằng không thể làm gì được nữa ngoài việc quay lại. Nhưng đường sá chật cứng. Cuối cùng anh phải bỏ xe. Người tài xế đi với anh. Anh đứng giữa đường gọi điện thoại cho em và cho Winston nhưng không được. Anh gọi điện thoại di động của mọi người.
- Thế là anh may mắn đấy, Shane, - Paula thì thào nói, bỗng nhiên bà nghẹn ngào, nước mắt lại chảy ra.
- Anh còn sống quả là điều hết sức may mắn, em yêu à, - ông đáp. - Anh thấy toàn tháp phía Nam sập xuống vào khoảng mười giờ, rồi tòa tháp phía Bắc sập vào lúc mười giờ rưỡi. Người lính cứu hỏa bên cạnh la lớn, biểu anh chạy đi. Và anh chạy. Cùng với người tài xế và mọi người khác, anh chạy trên các đường phố ở Lower Manhattan. Tiếng la hét vang lên khắp nơi, chưa bao giờ anh nghe như thế. Không bao giờ anh quên được cảnh tượng này.
- Ôi Shane, chúng ta quá may mắn, anh và em... - Bà im lặng một lát, âm thầm cám ơn Chúa. Rồi với giọng run run, bà nói: - Linnet đây, anh nói chuyện với nó đi.
Linnet, Tessa và Emily lần lượt nói chuyện với ông và cuối cùng Paula đến điện thoại:
- Chắc anh còn mắc kẹt ở đấy, phải không Shane?
- Phải, anh đoán thế. Tất cả các phi trường đều đóng cửa. Nhưng anh nghĩ thế nào cuối tuần họ cũng mở lại các chuyến bay.
- Em thật quá tệ, anh yêu. Em không hỏi hiện anh đang ở đâu?
- Ở tại nhà. Như anh nói hồi nãy, anh gọi điện thoại suốt nhiều giờ liền và khi gọi được em, anh thật không ngờ. Bây giờ anh gọi thử cho bố anh. Nhưng khoảng mười phút nữa, em vui lòng gọi đến nói cho bố biết anh bình an. Gọi được em là điều may mắn.
- Đúng là điều may mắn thật. Shane, em yêu anh.
- Anh yêu em.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...