Luận võ chiêu thân đều bắt đầu rồi, Nghê Diệp Tâm và Mộ Dung Trường Tình mới thong thả ung dung tới. Vốn dĩ bọn họ chỉ là muốn đi tìm một chỗ ngồi xuống là được, nào nghĩ đến Cừu Vô Nhất đã dùng một giọng nói không hề nhỏ gọi họ.
Nghê Diệp Tâm ngây ngẩn cả người, cảm giác mình thành tiêu điểm toàn trường. Bất quá kỳ thật Nghê Diệp Tâm cũng không phải tiêu điểm, Mộ Dung Trường Tình gương mặt đẹp như hoa mới là tiêu điểm. Nghê Diệp Tâm nhiều nhất là làm nền mà thôi, một chiếc lá trên cây đại thụ.
Mộ Dung Trường Tình thật ra hoàn toàn không cảm thấy xấu hổ. Hắn thực bình tĩnh rất hào phóng đi qua, còn lôi kéo Nghê Diệp Tâm đến ngồi bên cạnh Cừu Vô Nhất.
Thật nhiều người lúc trước chưa thấy qua Mộ Dung Trường Tình, lúc này lần đầu nhìn thấy đều là chấn kinh. Thời điểm Nghê Diệp Tâm lần đầu nhìn thấy Mộ Dung Trường Tình cũng kinh ngạc không thôi. Không chỉ là mặt, còn có khí chất của Mộ Dung Trường Tình làm người khác khó so bì được.
Bất quá loại thời điểm mọi người đều là tới luận võ chiêu thân, đột nhiên thấy có người so với mình các phương diện đều ưu tú hơn, hiển nhiên không ai cao hứng, cảm thấy chua lòm. Có người còn nhỏ giọng bàn luận.
“Đây là nơi nào mà một tiểu tử mặt hoa da phấn như thế tới tham gia? Đi học đòi người khác tới luận võ chiêu thân.”
Nghê Diệp Tâm cũng nghe được, chứng minh người kia nói cũng không nhỏ. Nghê Diệp Tâm nhanh ngăn chặn tay Mộ Dung Trường Tình, miễn cho Mộ Dung Trường Tình kích động liền biến thành nhân vật chính của buổi luận võ. Vạn nhất một mình hắn chiến thắng quần hùng phải làm con rể nhà người ta thì hỏng rồi.
Mộ Dung Trường Tình đích xác có điểm không vui. Bất quá Nghê Diệp Tâm bỗng nhiên cầm tay hắn, làm Mộ Dung Trường Tình nháy mắt phân tán lực chú ý.
Mộ Dung Trường Tình để tay ở trên đùi, tư thế thực tùy ý. Nghê Diệp Tâm sốt ruột, trực tiếp bắt lấy tay hắn muốn cho hắn đừng cử động. Mộ Dung Trường Tình nhướng mày, cúi đầu nhìn thoáng qua, nhịn không được khóe miệng cong lên mang theo ý cười. Cổ tay hắn vừa động, dễ như trở bàn tay lật ngược lại, liền đem tay Nghê Diệp Tâm đáp ở mu bàn tay hắn thành ở phía dưới.
Cứ như vậy, tay Nghê Diệp Tâm liền trực tiếp đáp ở trên đùi Mộ Dung Trường Tình, mà tay Mộ Dung Trường Tình lại đặt ở phía trên.
Nghê Diệp Tâm sửng sốt, đột nhiên cảm thấy có điểm xấu hổ.
Ở trước mặt công chúng, tay mình đáp ở trên đùi người khác, thấy thế nào cũng thực ái muội!
Đặc biệt đùi Mộ Dung đại hiệp cứng ngắc, tất cả đều là cơ bắp. Nghê Diệp Tâm nhịn không được tưởng tượng một chút thời điểm Mộ Dung đại hiệp không mặc quần áo, đùi săn chắc, thon dài thẳng tắp còn trắng trẻo. Nghê Diệp Tâm thiếu chút nữa chảy nước miếng, mặt vì tự mình bổ não mà đỏ bừng.
Mộ Dung Trường Tình liếc mắt nhìn thoáng qua Nghê Diệp Tâm, liền thò lại gần, nhỏ giọng ở bên tai nói:
“Ngươi suy nghĩ cái gì mà mặt hồng như thế?”
Nghê Diệp Tâm vẻ mặt chính nghĩa, nói:
“Hôm nay có chút nóng lại mặc quá nhiều mà thôi.”
Mộ Dung Trường Tình cười nhẹ một tiếng.
“Không quan hệ, trở về ta giúp ngươi cởi sạch.”
Nghê Diệp Tâm thưởng cho hắn một ánh mắt xem thường, không muốn cùng hắn nói thứ linh tinh không có chút đứng đắn. Chỉ là tay Nghê Diệp Tâm còn đáp ở trên đùi Mộ Dung Trường Tình rút lại không được. Mộ Dung Trường Tình căn bản không cho lấy ra.
Nghê Diệp Tâm dùng sức rút tay, trên trán lúc này thật sự đổ mồ hôi, nhưng vẫn cứ lấy không ra.
Mộ Dung Trường Tình còn nắm tay Nghê Diệp Tâm di chuyển đến mặt trong đùi.
Nghê Diệp Tâm nháy mắt cảm thấy tuy rằng mình bị bức bách, nhưng cảm giác thật là không tồi. Dù cách lớp gấm vóc nhưng cảm xúc mang lại thật sự tốt. Kết quả Nghê Diệp Tâm lại tưởng tượng, cả người hình như thành con cua nấu chín.
Mộ Dung Trường Tình cùng Nghê Diệp Tâm bên này đang làm động tác nhỏ, người khác đều không có chú ý. Lực chú ý của tất cả mọi người đều ở trên đài. Trang chủ Vạn Triều Sơn Trang đã tới, đang đứng ở trên đài giảng giải một ít điều lệ.
Tuy rằng những lời này thực nhàm chán, bất quá mọi người đều nóng lòng muốn thử, cho nên cũng không cảm thấy nhàm chán, ngược lại nghe thực hưng phấn.
Đệ Nhất Mỹ Nhân Võ Lâm không có lộ diện, mọi người hiển nhiên đều phi thường bất mãn, bất quá luận võ vẫn bắt đầu.
Trên cơ bản chính luân chiến, chẳng phân biệt tổ, cho nên người lên đài trước tuyệt đối là bất lợi. Nhưng cũng không ít người nhảy lên đài, người thiếu kiên nhẫn ở chỗ nào cũng có. Tựa hồ người giang hồ hơn phân nửa đều thiếu kiên nhẫn, cho nên trang chủ Vạn Triều Sơn Trang vừa nói bắt đầu, liền có ba người nhảy lên tranh đoạt.
Người có thực lực đương nhiên sẽ không lên đài trước, đều lựa chọn áp chót. Dù sao phương thức tỷ thí luân chiến nếu lên đài quá sớm thể lực sẽ khó giữ, đến lúc đó liền thành trao áo cưới cho người khác. Thật sự là không có lời để nói.
Nghê Diệp Tâm cùng Mộ Dung Trường Tình chính là tới xem náo nhiệt. Mà Cốc Triệu Kinh cũng không phải tới luận võ. Hắn ngược lại hướng phía dưới đài, chỗ đông đảo người cảm thấy hứng thú, ánh mắt vẫn luôn tìm tới tìm lui, muốn biết rốt cuộc sư huynh Thương Đình Phái có tới không, Cốc Nhụy rốt cuộc có tới không.
Cừu Vô Nhất xem luận võ đặc biệt vui vẻ. Bởi vì nó không đủ cao, còn ngồi ở dãy đầu cho nên không đứng lên căn bản chỉ có thể nhìn cái đài cao. Nó đứng ở trên ghế, nhảy tới nhảy lui. Có người lên đài Cừu Vô Nhất liền sẽ bình luận một chút. Hơn nữa thắng thua nó đều nhìn ra, xem bước chân cùng tư thế cũng có thể nhìn ra võ công rốt cuộc như thế nào.
Trong mười có tám chín lần, Cừu Vô Nhất liếc mắt một cái là nhìn ra ai sẽ thắng. Quả thực lần nào cũng linh.
Bất quá Cừu Vô Nhất nói một hồi mới phát hiện Cốc Triệu Kinh căn bản không có chú ý mình, ngược lại ở khắp nơi loạn nhìn. Nó không vui, dứt khoát bổ nhào vào trong lòng ngực Cốc Triệu Kinh, kêu Cốc Triệu Kinh ôm nó.
Cốc Triệu Kinh hoảng sợ. Hắn vốn dĩ không có chú ý, nhanh ôm lấy Cừu Vô Nhất, sợ nó sẽ từ trên ghế lăn xuống. Nhiều người như vậy, vạn nhất nó bị giẫm thì không tốt.
Cừu Vô Nhất ở trong lòng ngực Cốc Triệu Kinh, hai tay nhỏ vịn gương mặt Cốc Triệu Kinh, dẩu miệng nhỏ nói:
“Triệu Kinh ca ca, sao không để ý tới ta. Đang xem cái gì vậy, ta cùng ngươi nói chuyện ngươi cũng không có nghe.”
Cừu Vô Nhất lại bắt đầu giả đáng thương, khi nói chuyện giọng đặc biệt mềm, đặc biệt oán giận làm Cốc Triệu Kinh tức khắc cảm thấy có lỗi.
Cốc Triệu Kinh tìm thật lâu, cũng không tìm được người, liền quay lại xin lỗi Cừu Vô Nhất, sau đó cũng không tìm nữa.
Có lẽ hai người kia không có xuất hiện!
Cừu Vô Nhất muốn Cốc Triệu Kinh ôm mình không nói, còn một hai muốn Cốc Triệu Kinh hôn nó, chơi xấu nói:
“Không chịu, không chịu, Triệu Kinh ca ca hôn ta, ta mới không giận.”
Cốc Triệu Kinh có chút ngượng ngùng, bất quá hôn một cái trên má Cừu Vô Nhất. Dù sao Cừu Vô Nhất thoạt nhìn cũng chỉ bốn năm tuổi, hôn trên khuôn mặt cũng không có gì không ổn.
Cừu Vô Nhất được hôn, thực vui vẻ hì hì cười. Nó cũng muốn hôn Cốc Triệu Kinh, đỡ bờ vai của hắn, ở trên trán hắn hôn một cái.
Nghê Diệp Tâm nhìn đến bóp cổ tay.
Cốc thiếu hiệp cũng quá dễ lừa gạt. So sánh với Cừu Vô Nhất, Cốc thiếu hiệp mới là thiên sứ, Cừu Vô Nhất tựa như ác ma với cái đuôi nhọn.
Nghê Diệp Tâm nhìn Cốc Triệu Kinh cùng Cừu Vô Nhất một bên, quay lại liền phát hiện Mộ Dung Trường Tình đang ai oán nhìn chính mình.
Mộ Dung Trường Tình đương nhiên cũng nghe được đoạn đối thoại của Cốc Triệu Kinh và Cừu Vô Nhất, trong lòng hắn đặc biệt ai oán cùng bất mãn.
Vì cái gì người ta có thể trước công chúng hôn hôn, hơn nữa đều đặc biệt phối hợp. Hắn hoàn toàn không có phúc lợi này. Đừng nhìn Nghê Diệp Tâm thích nói lải nhải, nhưng nếu trước mặt công chúng muốn hôn môi tuyệt đối sẽ không làm.
Nghê Diệp Tâm bị hắn nhìn mà nổi gai ốc. Bất quá Mộ Dung Trường Tình cũng không nói cái gì, chỉ là đặc biệt ai oán nhìn mà thôi. Nghê Diệp Tâm nháy mắt cảm thấy hình như đã phụ lòng người ta.
Trên đài đang tỷ thí sôi sục, trên cơ bản hai phút là có thể tỷ thí một trận, là thực mau. Nhưng loại tỷ thí này hoàn toàn không giống Nghê Diệp Tâm tưởng tượng.
Mới đầu đi lên vài người, võ công thật là thấp đến đáng thương. Nghê Diệp Tâm cảm thấy, tuyệt đối không có bằng mình. Những người đó thượng đài vốn đang giống luận võ, nhưng sau đó liền biến thành mấy bà thím đánh nhau, xé quần áo, nắm đầu tóc, cắn xé,....
Nghê Diệp Tâm xem mà trợn mắt há hốc mồm, miệng mở to.
Người trên đài vừa động thủ đánh đấm, vừa mắng chửi. Người dưới đài nhìn thấy bộ dáng này còn ồn ào bàn luận, có người cười to.
Trang chủ Vạn Triều Sơn Trang kêu đệ tử đi lên đem mấy người kia kéo xuống đài. Sau đó sửa sang lại một chút, lúc này mới lại tiếp tục luận võ chiêu thân.
Đột nhiên có đại hán hô to.
“Tới ta.”
Sau đó có người từ dưới đài chạy lên.
Nghê Diệp Tâm căn bản không quen biết người này, bất quá Cừu Vô Nhất nhíu mi, dẩu miệng. Cốc Triệu Kinh nhìn lên, liền nói:
“Làm sao vậy?”
“Hừ, cái người này chính là người vừa rồi nói bậy về phụ thân.”
Cốc Triệu Kinh cũng không quen biết hắn, vừa rồi người quá nhiều, cho nên căn bản không tìm được là ai nói bậy về Mộ Dung Trường Tình. Bất quá lỗ tai Cừu Vô Nhất rất thính, cho nên nghe người kia nói hai chữ liền biết tuyệt đối là một người, giọng giống nhau như đúc mà.
Thấy người kia bước chân lên những bậc thang, đột nhiên Cừu Vô Nhất duỗi tay xuống phía dưới ghế, bẻ một khối gỗ vụn, sau đó duỗi tay ném.
“Ui”
Người kia rống lớn một tiếng, trượt ngã đầu liền cấm xuống thảm đỏ lót sàn đài.
Chỉ nháy mắt, dưới đài bộc phát một trận cười to. Có người ồn ào kêu đại hán lăn xuống dưới, cả đi đường cũng không xong còn lên đài luận võ.
Đại hán căn bản không biết mình bị vụn gỗ đánh trúng. Hắn cũng không biết sao lại thế này, chân trái quấy chân phải, kết quả liền té ngã.
Đại hán cảm thấy mất mặt, nhưng cũng không nghĩ hạ đài, tức giận đến mặt đỏ bừng, ngẩng đầu hét lớn:
“Lũ tôn tử các ngươi, có giỏi liền lên đài đánh một trận với gia gia.”
Giọng đại hán cũng coi như là to lớn vang dội, nghe ra có nội lực không tồi, bên hông có một đại đao, vũ khí này nhìn thực man rợ.
Đại hán hô một tiếng, đột nhiên liền nhìn thấy một bóng người nhỏ nhắn nhảy lên.
Cốc Triệu Kinh cảm giác trong lòng ngực trống trơn, cúi đầu nhìn không thấy người.
Mà bên cạnh, Nghê Diệp Tâm cũng là mở to hai mắt nhìn.
Cừu Vô Nhất thượng đài!?
Nghê Diệp Tâm thiếu chút nữa bò lên trên đài đem Cừu Vô Nhất ôm xuống dưới, bất quá bị Mộ Dung Trường Tình ngăn lại. Mộ Dung Trường Tình chỉ là nhàn nhạt nói:
“Yên tâm, Nhất Nhất so với người kia võ công cao hơn nhiều.”
Tuy rằng là nói như vậy, nhưng Nghê Diệp Tâm cùng Cốc Triệu Kinh đều hoàn toàn không thể yên tâm.
Mặc kệ là người trên đài hay phía dưới, tất cả đều kinh ngạc. Cừu Vô Nhất nhỏ xíu, thậm chí còn chưa cao đến thắt lưng đại hán. Hình ảnh quả thực đối lập, thoạt nhìn nó mong manh đáng thương.
Cừu Vô Nhất đi lên, liền ngạo kiều nói:
“Ta cùng ngươi so tài.”
Đại hán sửng sốt, sau đó phá lên cười, nói:
“Ngươi là một đứa bé chưa cai sữa chẳng lẽ còn muốn cưới vợ sao?”
Cừu Vô Nhất bĩu môi, nói:
“Ta đã có hôn thê, đâu cần cưới vợ khác.”
Mọi người nghe xong lại sửng sốt, sau đó đều cười rộ lên, cảm thấy đứa nhỏ này thật sự là quá thú vị, còn nhỏ tuổi như thế đã có hôn thê.
Mà kỳ thật chuyện này cũng không có gì lạ, nhà người có tiền tìm con dâu nuôi từ bé, đích xác cũng phổ biến. Chỉ là chợt nghe đứa bé này nói ra cảm thấy đặc biệt buồn cười.
Cốc Triệu Kinh vốn đang lo lắng, kết quả có điểm xấu hổ, còn hơi chút đau đầu.
Nghê Diệp Tâm cũng bị chọc cười.
Đại hán nói:
“Ngươi không nghĩ cưới vợ lên đài làm cái gì?”
Cừu Vô Nhất ngạo kiều nâng cằm, nói:
“Chính là thấy ngươi không vừa mắt, muốn dạy dỗ ngươi thôi!”
Giọng nói non nớt trẻ con nhưng khẩu khí không làm đại hán thích, liền chọc hắn nóng nảy.
“Đây là con cái nhà ai mà khẩu xuất cuồng ngôn! Giỏi lắm, ta đây liền thay thế phụ mẫu ngươi giáo huấn ngươi một chút!”
Đại hán mới vừa nói xong, liền nghe được một tiếng hừ. Sau đó thân ảnh nhỏ xíu đột nhiên bay lên.
Mọi người cũng chưa nhìn rõ ràng động tác của Cừu Vô Nhất như thế nào, chỉ thấy đại hán vừa dứt lời đã bị đánh nằm trên mặt đất, giống như một lão thái thái chui vào ổ chăn.
Dưới đài lại cười to không ngừng, cảm thấy thật sự là quá khôi hài. Người nọ cao to vạm vỡ nhưng bị một đứa bé nhỏ xíu xô ngã.
Cừu Vô Nhất không hàm hồ, cũng không giả mù sa mưa khiêm nhượng, lập tức đánh đòn phủ đầu.
Đại hán bực bội bò dậy, liền rút vũ khí ra.
Cốc Triệu Kinh kinh hãi kêu lên.
“Vô Nhất cẩn thận!”
Nghe Cốc Triệu Kinh nói, Cừu Vô Nhất lập tức khoe khoang. Nó đem hai cánh tay ngắn ngủn để ở phía sau, một bộ hiên ngang đi trên đài.
Nghê Diệp Tâm cảm thấy Cừu Vô Nhất không hổ là chân truyền của Mộ Dung Trường Tình. Bộ dạng cao ngạo kia thật là không có sai biệt.
Mộ Dung Trường Tình hoàn toàn không lo lắng, đây tựa hồ là không phải trận tỷ thí.
Đại hán xông lên, một đao chém tới. Cừu Vô Nhất lập tức mượn lực nhảy lên, chân ngắn nhỏ liền đạp ở trên vũ khí, sau đó vững chắc dẫm lên trên vai đại hán.
Đại hán rống lớn tiếng, không đứng vững, thiếu chút nữa liền trực tiếp quỳ trên mặt đất.
Cừu Vô Nhất thấy hắn còn giãy giụa, chân ngắn lại dùng lực đạp bả vai đại hán.
“Hừ, còn giãy giụa cái gì?”
Tiếng nói vừa dứt, đầu gối đại hán run lên.
“Phịch”
Quả nhiên đại hán liền quỳ gối trên mặt đất, mặt sàn đài bị tạo ra hai cái hố.
Đại hán đổ mồ hôi lạnh, không đứng dậy nổi, hơn nữa không thể phản kháng.
Cừu Vô Nhất đạp lên trên vai, kỳ thật còn dùng mũi chân điểm huyệt nói của đại hán. Tuy rằng đao nơi tay, bất quá bị điểm huyệt khống chế, hắn căn bản không thể động, cả người cứng còng.
Lúc này dưới đài đã cười không nổi, tất cả đều nghẹn họng nhìn trân trối. Không ai nghĩ tới một đứa bé nhỏ xíu có thể khống chế đại hán cao to.
Tuy rằng đại hán võ công chẳng ra gì, nhưng ở đây cũng có người không bằng hắn.
Ngay cả đệ tử Vạn Triều Sơn Trang cũng đều choáng váng. Tất cả đều cảm thấy võ công Cừu Vô Nhất thật là lợi hại. Còn nhỏ tuổi đã bực này, về này chỉ sợ tiền đồ không hạn lượng. Nhưng Cừu Vô Nhất tuổi cũng quá nhỏ, cùng Đệ Nhất Mỹ Nhân Võ Lâm thật sự là không xứng đôi. Chờ Cừu Vô Nhất trưởng thành, Đệ Nhất Mỹ Nhân Võ Lâm đã lỡ thì.
Cừu Vô Nhất chơi đủ rồi, trực tiếp nhảy xuống, từ trên vai đại hán nhảy vào trong lòng ngực Cốc Triệu Kinh. Cốc Triệu Kinh duỗi tay tiếp được nó, sau đó sờ soạng ở trên người nó, kiểm tra xem có bị thương không.
Cừu Vô Nhất ở trong lòng ngực Cốc Triệu Kinh xoay xoay, hì hì cười nói:
“Triệu Kinh ca ca sờ sờ, nhột chết ta.”
Nháy mắt, mắt Nghê Diệp Tâm liền sáng lên. Thì ra Cừu Vô Nhất cũng mẫn cảm, tựa hồ trẻ con đều rất sợ nhột. Nghê Diệp Tâm lập tức lén lút vươn tay, từ phía sau lưng Mộ Dung Trường Tình chọc chọc eo Cừu Vô Nhất một chút.
Cừu Vô Nhất lập tức kêu lên, sau đó hì hì cười, quay đầu lại, nói:
“Phụ thân làm gì chọc ta!?”
Mộ Dung Trường Tình rất là bất đắc dĩ. Vừa rồi Cừu Vô Nhất không chú ý, cho nên cũng không biết Nghê Diệp Tâm gây sự, bất quá Mộ Dung Trường Tình thấy được.
Nghê Diệp Tâm gây sự, còn thành công vu oan cho Mộ Dung Trường Tình, tức khắc cảm thấy quá thú vị, che miệng cười.
Mộ Dung Trường Tình cũng lười giải thích, chỉ là nhìn thoáng qua Nghê Diệp Tâm.
Nghê Diệp Tâm bị hắn nhìn mà nổi gai ốc. Kết quả Mộ Dung Trường Tình liền ra tay nhanh như chớp, cũng chọc ở trên eo Nghê Diệp Tâm một cái.
Nghê Diệp Tâm hoảng sợ, kỳ thật là giật mình, bởi vì đã phát ra một tiếng rên rỉ. Cảm giác eo không còn sức lực, không biết có phải bị điểm huyệt hay không, một cảm giác tê dại xông lên đầu.
Mộ Dung Trường Tình vừa nghe liền cười, duỗi tay ôm eo Nghê Diệp Tâm, để tránh Nghê Diệp Tâm mềm nhũn ngã xuống.
“Ngươi cũng thực mẫn cảm nha.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...