Trước khi đèn tắt, ký túc xá nam tràn ngập hỗn hợp mùi chân thối và mùi mồ hôi.
Lục Kiều ngồi xổm trên đất, ngâm đồng phục vào chậu rồi điên cuồng đổ bột giặt vào.
Mấy người bạn cùng phòng khác tụ tập chơi game, chỉ có Trương Gia Vũ đang tựa vào giường mình nghiêm túc đọc sách, tai nghe đang phát bài “Bí mật mùa đông” của Châu Truyền Hùng.
(https://.youtube.com/watch?v=7Uj7nm-LxdU)
“…Lúng túng mình tôi ôm ấp bí mật này
Nhưng bạn bè đều nói tôi quá u buồn…”
Lục Kiều vò vò quần áo rồi đứng lên gõ vào thanh giường tầng trên.
Trương Gia Vũ tháo tai nghe xuống: “Vụ gì?”
Lục Kiều ngượng ngùng: “Mày với Lý An Tĩnh quen nhau từ trước phải không?”
Trương Gia Vũ gật đầu.
Lục Kiều cầm trên bàn một bức thư tình, trịnh trọng đưa cho Trương Gia Vũ: “Người anh em, làm ơn giúp tao một chuyện, giúp tao chuyển cái này cho Lý An Tĩnh đi.”
Trương Gia Vũ nhìn bì thư bằng giấy kraff kia viết (người nhận) Lý An Tĩnh, hỏi: “Đây là gì?”
Lục Kiều càng ngượng, “Thư tình đó, tao phát hiện hình như mình thích cô ấy, mấy ngày nay đầu óc toàn là hình ảnh cô ấy, nằm mơ cũng thấy.”
Trương Gia Vũ nhét lá thư kia lại cho Lục Kiều, đeo tai nghe lên, mở âm lượng lớn nhất, không muốn nghe cậu ta nói thêm chữ nào.
Lục Kiều: “Hây dà, anh em à, mày giúp tao chút… không phải chỉ là chuyển một lá thư thôi sao, mày buồn cười thế.”
Trương Gia Vũ khép sách lại, lấy chăn trùm kín đầu, tâm trạng rối bời khó chịu đến cực điểm.
Đừng nói là anh em tốt Lục Kiều ở tầng dưới, cho dù là Thiên Vương lão tử đến thì Trương Gia Vũ cũng không muốn chuyển thư tình này đi, đấy là nhát dao cắm thẳng vào tim cậu!
Lục Kiều nắm chặt lá thư, cân nhắc làm thế nào để chuyển nó đi, cậu đi đến ban công nhìn về phía ký túc xá nữ đối diện, rơi vào phiền não của chuyện yêu đương.
Phòng 403 ký túc xá nữ, năm cô gái ngồi nói chuyện về bạn cùng phòng mới.
Cô A: “Nghe nói cô ấy là ‘thánh học’ đấy, ở cùng với người vậy rất khủng bố nha, tụi bây nói xem cô ấy có phải cái dạng học điên cuồng, không ngủ luôn không.”
Cô B: “Tao không muốn ở chung với ‘thánh học’, áp lực lắm.
Hồi lớp 10 tao ở chung với người đứng đầu ban.
Cô bạn đó mỗi ngày về ký túc xá không nói một tiếng, lúc nào cũng vùi đầu học hành, không khác gì cái máy học.
Mỗi tối tụi tao ngủ thì cô ấy còn mở đèn bàn tiếp tục học, hoặc là dọn bàn nhỏ ngồi ở hành lang học… cái cảm giác này giống như dọn phòng tự học về ký túc xá vậy, áp lực lắm.”
Cô C: “Mày nói Dương Phàm phải không, cô ấy đúng là học chăm thật sự, nếu tao có thể cố gắng như vậy thì có thể thi đứng nhất toàn thành phối.”
Cô D: “Không phải cô ấy chuyển tới ban Văn sao, tại sao còn ở lại ký túc xá khoa học tự nhiên?”
Cô A: “Nghe nói là vì ký túc xá ban Văn chật rồi, không có giường trống nên bị phân đến phòng tụi mình.”
Cô B: “Trời ơi! Sao số tao khổ dữ, không muốn lặp lại ác mộng năm lớp 10 đâu! Loại ‘thánh học’ như Lý An Tĩnh này không nên ở ký túc xá, cô ấy dọn ra ngoài ở thì tốt nhất, đỡ bị đám học dốt chúng ta ảnh hưởng việc học hành.”
“Chính xác.” Mọi người sôi nổi phụ họa.
Vi Vi và Nhị Lỗi giúp tôi mang vali đến ký túc xá.
Tôi vừa đẩy cửa vào đã thấy các bạn cùng phòng đang ngồi chung một giường đồng loạt quay lại nhìn tôi, những gương mặt xa lạ mang theo ý tứ không nắm bắt được khiến tôi hơi kinh ngạc, nhưng chỉ thoáng qua vài giây.
“Hello! Chào mọi người, tôi là Lý An Tĩnh, bạn cùng phòng mới, mọi người gọi Tĩnh Tĩnh là được.” Tính cách tôi mang ít đặc trưng người phương Bắc phóng khoáng, lại giống như sự thoải mái của mẹ, đối với người lạ hoàn cảnh xa lạ có khả năng thích ứng tương đối tốt.
Mấy cô gái cũng khách sáo chào hỏi tôi, nhưng từ ánh mắt cảnh giác của họ, tôi cảm nhận được vài phần ý thù địch.
Chuyện này dễ xử lý, mấy cô gái thời đi học thì chỉ cần mấy túi đồ ăn vặt, mấy món quà nhỏ nhỏ xinh xinh là có thể dễ dàng kéo gần khoảng cách lại.
Tôi lấy trong cặp ra một túi kẹo nhập khẩu dì mua cho tôi, chia cho mấy cô bạn cùng phòng: “Mọi người nếm thử, kẹo này rất ngon, bên trong chocolate còn có nhân.”
Mấy cô gái nghe nói đến chocolate thì vẻ mặt kiềm chế ban đầu lập tức giãn ra, nghiêng người lấy kẹo.
“Cảm ơn Tĩnh Tĩnh, kẹo này ngon thật nha.”
“Chocolate này chính tông hơn kẹo bán ở cổng trường nhiều!”
“Ngay cả giấy gói cũng đẹp, chắc là đắt tiền nhỉ?”
Tôi dúi gói kẹo vào tay họ: “Mọi người thích thì ăn nhiều thêm nhé, đừng khách sáo!”
“Cảm ơn Tĩnh Tĩnh, cậu tốt quá!”
“Ui dào, không đâu không đâu, chúng ta có thể ở cùng nhau trong ký túc xá là duyên phận, đồ tốt đương nhiên phải lấy ra chia sẻ với mọi người chứ.”
Tôi tiếp tục thu dọn vali của mình, phát hiện mẹ giấu một bao lì xì trong quần áo tôi, bà luôn vậy, sợ tôi bên ngoài sống không tốt.
Tôi đặt bao lì xì lại rương hành lý, nhét vào chiếc áo có khóa kéo.
Trước khi tắt đèn, cuối cùng tôi cũng nằm trên giường mình, cười nói trò chuyện với mấy người bạn cùng phòng.
Đề tài của con gái luôn không tách rời khỏi mấy chuyện linh tinh về mấy ngôi sao, phim truyền hình, mấy nam diễn viên.
Cô bạn tầng dưới tên Trương Ninh, là một cô gái mê trai đẹp điển hình.
Cô ấy lập danh sách mấy anh chàng đẹp trai trong trường, chú ý nhất cử nhất động của mấy anh chàng ấy, còn cách vài ngày là tổ chức cho mấy chị em tìm cách tạo cơ hội gặp gỡ “tình cờ” nơi mấy anh chàng đẹp trai thường lui tới.
Đột nhiên Trương Ninh thở dài: “Không biết khi nào có thể thành công đến gần nam thần?”
Tôi tò mò hỏi: “Nam thần của cậu là ai?”
Trương Ninh: “Trương Gia Vũ lớp 11/1, cậu nhìn thấy cậu ấy chưa? Cậu ấy là người đẹp trai nhất khối 11 chúng ta, nam thần không chỉ đẹp trai mà thành tích học tập cũng cực tốt, là quán quân chạy cự ly ngắn ở đại hội thể thao nữa!”
Hách Mẫn giường đối diện bổ sung: “Ninh Ninh nói chưa chính xác, đẹp trai cỡ Trương Gia Vũ thì cả trường không có người thứ hai.”
Tôi đồng ý hai tay hai chân với cách nói của họ, nhưng mà vì không muốn gây phiền phức không đáng, tôi không nói cho mọi người biết tôi và Trương Gia Vũ quen nhau từ bé.
Đến 11 giờ, cả khu nhà ký túc xá trở nên tối đen như mực.
Dì trực gõ vào dây xích, giục mấy học sinh còn đang lang thang bên ngoài mau về ký túc xá đi ngủ, nhưng luôn có một vài người cứ đợi đến khi ký túc xá đóng cửa mới mang cặp quay về, đa phần là học sinh 12 học thêm.
Trương Ninh bật ngọn đèn sạc nhỏ ở đầu giường, tiếp tục thao thao bất tuyệt về tin tức tình cảm trong trường, thậm chí còn nhắc đến chuyện chấn động toàn trường “Tình ái Thanh Phi”.
Vai chính trong câu chuyện chính là con gái chủ nhiệm Đoạn Thanh Di với anh ruột Vi Vi, anh Triệu Phi.
Chính vì vậy mà chủ nhiệm Đoạn Đoạn đã phải đăt ra một quy định mới trong trường: Cấm yêu sớm, hàng ngày dẫn đội tuần tra tiến hành đột kích trong khuôn viên trường, bắt gặp những đôi nam sinh nữ sinh khả nghi thì bắt lại dạy dỗ, thậm chí nam nữ không thể đi chung, trước đó có một đôi tình nhân hôn nhau ở sân thể dục, bị Đoạn Đoạn bắt quả tang, bắt họ làm kiểm điểm, mời phụ huynh, sau đó cô gái kia không chịu nổi dư luận trong trường mà phải chuyển trường…
Nghe đến đó, tim tôi hẫng một nhịp, cảm thấy vị chủ nhiệm Đoạn Đoạn này không khác gì thú dữ, quản lý quá đáng, chẳng lẽ không cho trai gái trò chuyện với nhau? Nhưng đề tài này không kéo dài vì phòng kế bên đã gõ tường phản đối.
Đùng đùng đùng: “Trương Ninh, tôi lại nghe tiếng cậu! Có để cho người khác ngủ không!”
Cốc cốc cốc: “Suốt ngày nghĩ tới con trai, có xấu hổ không chứ?!”
Tường gạch mỏng, hiệu quả cách âm không tốt, bên này chúng tôi nói chuyện bên kia nghe rất rõ, xem ra đây không phải chuyện lần một lần hai.
Chúng tôi lập tức im bặt, trong ký túc xá cũng yên tĩnh, nhưng chưa được nửa phút, Trương Ninh che miệng cười khúc khích.
Trưởng ký túc xá Ngô Sảng thở dài, nhưng Trương Ninh không kiềm được, thì thào nói qua hơi thở: “Mấy người đó đúng là phiền, chỉ biết gõ tường, có ngon thì khiếu nại lên hiệu trưởng đi, tường này cách âm quá kém, không chừng ký túc xá này làm bằng bã đậu.”
Trương Ninh lại gõ gõ ván giường tôi: “Lý An Tĩnh, tui cảm thấy bà khác biệt nhỉ.”
“Hả? Khác thế nào?” Tôi tò mò hỏi.
“Thì là… bà không giống mấy người học gỏi ấy, bà hoạt bát, thích trò chuyện, tính tình lại tốt, đến giờ thì đi ngủ chứ không có dáng vẻ của mấy người học giỏi đấy hahaha.”
Mấy người bạn cùng phòng khác cũng nói: “Đúng đó, bà vừa phá bỏ hình tượng của mấy người học giỏi trong ấn tượng của tụi tui, vốn dĩ tụi tui cho rằng bà là con mọt sách không dễ ở chung.”
Hách Mẫn nói thẳng: “Lý An Tĩnh, có phải bà không phải người học giỏi thật?”
Ặc… thật hay giả thì chúng ta biết trong phòng thi nhé!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...