Ôn Cẩn xách canh gà đến phòng trọ của Viên Chước.
Nói cho chính xác, anh được mấy đứa đàn em có thể coi như trung thành tận tụy của Viên Chước hết khóc lại gào mời qua thăm.
Viên Chước bị thương không nhẹ không nặng, tay chân bên cạnh Quan Việt đều là những tinh anh tôi luyện ra từ sàn đấu boxing, cách đánh người cũng tương tự như lúc đập phá quán, trầy trật bên ngoài nhưng không gây nội thương, có thể xưng là nhân tài kiệt xuất trong ngành, chuyên nghiệp, chính xác, không có chi nhánh.
Phòng trọ của Viên Chước khá là khuất, nằm sâu trong một con hẻm cũ lâu năm không ai tu sửa ở thành đông, phần lớn đều cho bọn lăn lộn lang bạt từ tứ phương như bọn hắn ở.
Nhà gạch liền sân, múc nước ở giếng, nhà vệ sinh dùng chung, nếu nửa đêm quá chén muốn ói, chỉ cần nắm đấm anh cứng hơn người ta là có thể cướp được hố xí, nắm đấm yếu một tí chỉ có thể ụa ụa ọe ọe ôm góc tường “làm việc từ thiện” cho đám chó mèo hoang.
Ôn Cẩn không phù hợp với bất cứ điều gì ở nơi đây, cái vẻ bảnh trai của anh vừa hút người vừa hút rắc rối, suốt đường đi không ít người chú ý đến anh, bọn lưu manh khốn nạn dựa bên cửa huýt sáo ngoắc ngoắc anh, cũng may lúc này Viên Chước xem như có máu mặt trong xóm, không thì thế nào cũng có mấy kẻ áp tới bắt chuyện không buông.
Anh bước qua ngưỡng cửa trống trải, tiến vào nhà Viên Chước, ngẩng đầu là thấy dây phơi đồ treo mấy bộ quần áo lấm tấm máu lẫn mồ hôi, dội nước hai ba cái rồi mắc đại lên dây, nhăn nheo dúm dó, dưới dây phơi là một bồn hoa nhỏ, bên trong có mấy cọng hành mới nhú, héo úa cong cong vẹo vẹo, bên cạnh còn có cả một dây mướp chưa kịp leo lên giàn đã chết khô.
So với kẻ không biết nấu ăn như mình thì Viên Chước chỉ tốt hơn chút xíu, hắn đang ngồi trên một chiếc giường cây đơn sơ, cắn một đầu băng gạc quấn lại thanh nẹp trên cánh tay nứt xương.
Vì tiết kiệm chút tiền, Viên Chước thuê phòng ở phía bắc, chỉ có một khung cửa sổ nhỏ bằng gỗ, không có gì chiếu sáng, hắn nghe thấy tiếng động ngoài cửa cũng không thèm ngẩng đầu lên nhìn xem ai, chỉ sầm mặt lên tiếng đuổi người.
Chăm sóc và thương hại là thứ hắn không cần nhất.
Lòng tự trọng cắm rễ sâu trong lòng Alpha thôi thúc dấy lên một ngọn lửa giận trong lòng hắn, thế là hắn gân cổ to mồm, mặt mày dữ dằn, nhe hàm răng nhọn như chó, rặn ra mấy câu chửi thề theo tiêu chuẩn đường phố mà mắng người.
___Sau đó tự cắn trúng lưỡi.
Ác quỷ Viên Chước: Alpha nam tính chân chính không cần sự thương hại, chăm sóc của kẻ khác.
Thiên thần Viên Chước: Xía, Alpha nam tính chân chính là phải uống canh gà Ôn Cẩn hầm.
Chú nai con trong lòng Viên Chước: Mỗi ngày trợn mắt khinh bỉ (1/1)
Chắc do gà loại xịn, nên canh gà Ôn Cẩn uống ngon đến bất ngờ.
Viên Chước ôm tâm lý đang bị thương rồi có thêm xíu bệnh cũng không chết nổi, mở miệng húp canh, kết quả nó ngon thiếu chút nuốt luôn cả lưỡi.
Mỡ vàng óng ánh, mùi thơm xộc lên mũi, hơi nóng mời gọi, hắn ôm bình giữ nhiệt vùi đầu hít hà một hồi lâu, vết thương bị cứa sâu trên hàng lông mày bị hơi nước xông đến nhói đau, hắn lại chẳng thèm để ý khịt khịt mũi rồi ngẩng đầu lên, mớ cơ thịt sưng lên chắn mất tầm nhìn, nom mắt lớn mắt nhỏ rất buồn cười.
“…”
Lần đầu tiên trong đời hầm canh gà, kết quả người ta uống xong muốn khóc luôn, ông chủ Ôn Cẩn luôn muốn về già sẽ làm ruộng nấu cơm gì gì đó, thầm cảm thấy mình thật thất bại.
Anh nhìn về phía Viên Chước muốn nói lại thôi, rất muốn hỏi canh này thiếu cái gì, đột nhiên Viên Chước ngước đầu lên trời nhăn nhăn mũi, bê bình giữ nhiệt, ừng ực ừng ực một hơi tu hết canh gà.
“…”
Lần đầu tiên trong đời nấu được một mẻ canh gà tạm ổn, kết quả một ngụm cũng không uống được, ông chủ Ôn Cẩn vẫn cảm thấy mình thật thất bại.
Chicken soup for the soul (đạo lý cứu chữa linh hồn) không dùng được, nhưng một mẻ canh gà thật sự tuyệt đối có thể cứu vớt linh hồn bạn.
Viên Chước lau lau miệng, canh gà ủ ấm dạ dày, hắn ôm bình giữ nhiệt, cố gắng ưỡn thẳng cái lưng đầy máu bầm.
Ôn Cẩn đồng ý đến thăm hắn, hắn chết cũng mãn nguyện, chỉ là tạm thời hắn chưa thể chết được, con người ai cũng có dã tâm, hắn có thù phải báo, hắn muốn mấy kẻ kia phải hối hận khi đối đầu với hắn, muốn bọn chúng hối hận vì đã động đến Ôn Cẩn.
“Trong tiệm anh bị hư bao nhiêu đồ, cứ liệt kê ra, tính sổ cho tôi.
Chờ tôi thu được tiền thuế tháng này sẽ chuyển lại cho anh.
”
Lúc con chó hoang Viên Chước không nổi điên, hắn cũng tự hiểu vị trí của mình, biết mình đang đối mặt với thế lực nào, hắn phải nghĩ cách đối phó bọn họ, nhưng điều kiện tiên quyết là không được liên lụy đến Ôn Cẩn.
Alpha vết thương đầy người bày vẻ mặt chân thành, cặp mắt to nhỏ không đều như đang lóe sáng, Viên Chước rất thâm tình, cũng khá bất cần, hắn mượn danh trả bình giữ nhiệt tranh thủ sờ trộm ngón tay Ôn Cẩn, cánh tay phải bị thương run dữ dội.
“Còn nữa, đám người kia rất hung dữ, trong khoảng thời gian này tôi sẽ không ghé chỗ anh, anh phải cẩn thận, nhất… nhất định phải chăm sóc bản thân cho tốt…”
“Ở thành phố thì mọi chuyện đều như thế, mạnh được yếu thua, thắng làm vua thua làm giặc, chuyện đã dính vào thì tránh không được, nếu cậu cảm thấy chuyện này khó giải quyết, thì về quê đi, sau này rắc rối sẽ càng ngày càng nhiều, cậu chống đỡ không nổi đâu.
”
Viên Chước thì nghĩ về tình yêu còn chưa kịp nảy mầm giữa hắn và Ôn Cẩn, hắn muốn tạm thời tránh liên hệ tới Ôn Cẩn, chờ thu xếp chuyện với đám con ông cháu cha kia xong mới trở lại ăn khoai tây chiên chỗ Ôn Cẩn.
Ôn Cẩn thì nghĩ về việc làm của Viên Chước, anh tưởng Viên Chước bị đánh không còn tinh thần gì, định rụt đầu trốn cho qua kiếp nạn này.
Vì vậy, mớ drama trong phim thần tượng tình yêu thật sự sẽ xuất hiện trong thực tiễn cuộc sống.
Hệt như Viên Chước tưởng Ôn Cẩn đang nói bọn họ rốt cuộc cũng nảy sinh tình cảm với nhau, Ôn Cẩn không thích hắn cứ trốn tránh bên ngoài, anh cam tâm tình nguyện bị hắn liên lụy, đối với Ôn Cẩn, so với việc phải đối mặt với nguy hiểm thì mỗi ngày đều có thể nhìn thấy mặt hắn mới là điều quan trong nhất.
Skill tự hiểu của Viên Chước đạt level max, hắn cảm động đến nỗi không thốt nên lời, thế là cắn chặt răng hít mũi một cái, chịu đựng đau nhức toàn thân, dùng hết sức bình sinh nhào về phía Ôn Cẩn đang vặn nắp bình giữ nhiệt.
Ôn Cẩn:?
Nai con:?
Viên Chước: —- hu hu!!!
Hai thân thể ôm nhau, độ nóng bất thường truyền qua da thịt, một mùi máu còn nồng hơn mùi máu thật sự nhanh chóng tỏa khắp nhà, Ôn Cẩn kinh ngạc trố mắt nhìn, chỉ nghe thấy bên dưới vang lên tiếng răng rắc.
Giường của Alpha độc thân có nguyên tắc riêng của nó, bảo giường đơn thì chính là giường đơn, tuyệt đối không gánh trọng lượng của hai người.
Thế là cái giá phải trả cho lần đầu ôm vợ của Viên Chước là làm hư mất thứ có thể coi là đồ gia dụng duy nhất trong nhà.
Nhưng đây không phải là vấn đề nghiêm trọng nhất.
Nghiêm trọng nhất chính là mấy ống thuốc ức chế mà Alpha ế lâu năm như hắn giấu dưới gối, chân giường bị gãy, ván giường sập, thuốc ức chế lăn ra ngoài cỡ bảy tám ống.
Ôn Cẩn bị ôm đến trời đất đảo lộn, giường gãy bên dưới không cấn đau anh, ngược lại không chịu nổi sức nặng đè xuống của Viên Chước, anh hít một hơi đẩy cái thái dương máu me nhầy nhụa của Viên Chước ra, một cái bình nhỏ lạnh lạnh lăn đến bên tay anh, anh cầm lên xem, chỉ thấy trên đó viết ——“Thuốc chuyên dụng ức chế Alpha phát tình (liều mạnh)”.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...