Editor: Nguyệt
Lúc Quan Cẩm trở về, trong phòng làm việc loạn hết cả lên, mọi người đang chuẩn bị đi ‘cứu viện’ hắn.
“Quan Tiểu Cẩm!” Lâm Bạch lao đến: “Chúng tôi đang nghĩ cậu bị tội phạm bắt cóc, sau đó rơi vào động ma, sau đó …”
“Sau đó thế nào?”
Dưới ánh mắt lạnh băng của Quan Cẩm, Lâm Bạch quyết đoán ngậm miệng.
Trần Kiều Vũ thở phào nhẹ nhõm: “Chúng tôi nghĩ cậu tự về rồi, kết quả lại không thấy người đâu, gọi điện thoại thì không nghe máy, tưởng cậu đã xảy ra chuyện.”
Quan Cẩm cười lạnh: “Hình như tôi cũng là cảnh sát mà.”
“… À, trước kia cậu không ra ngoài làm việc.” Trần Kiều Vũ phát hiện tâm trạng của Quan Cẩm đang không tốt.
Xoạch, Quan Cẩm đập một tờ giấy lên bàn trước mặt Ôn Tĩnh Hàn.
“Đây là?”
“Hóa đơn, thanh toán.”
“…”
Xoạch, lại mấy tờ giấy nữa.
Trịnh Phi kêu lên: “Tiểu Cẩm à, cậu tiêu cũng không ít nha! Nhiều quá là không được thanh toán đâu.”
Ôn Tĩnh Hàn cầm mấy tờ giấy kia lên nhìn, kinh ngạc: “Đây là?”
“Ghi chép chi tiêu gần hai tháng nay của câu lạc bộ Tử Lan, hẳn là có ích.” Quan Cẩm ngồi về chỗ.
“Làm sao cậu có được?” Ôn Tĩnh Hàn hơi nhướn mày.
“Trà trộn vào trong đó lấy trộm.” Quan Cẩm nhìn ánh mắt khiếp sợ của mọi người, bổ sung thêm một câu: “Tôi che mặt, không ai tra được đâu, yên tâm.”
“Đây không phải trọng điểm! Làm thế nào mà cậu trà trộn vào được, tôi với Kiều Vũ đi vài vòng cũng không nghĩ ra cách gì.” Trịnh Phi không thể bình tĩnh nổi.
Quan Cẩm không để ý đến anh ta.
Ôn Tĩnh Hàn bỏ ghi chép xuống, nhìn Quan Cẩm: “Làm tốt lắm. Mặc dù có khả năng đánh rắn động cỏ, nhưng coi như cho chúng ta đầu mối mới.”
Đánh rắn động cỏ mà anh nói ý chỉ tôi làm hỏng chuyện? Quan Cẩm nhìn anh với vẻ bất mãn.
Ôn Tĩnh Hàn làm như không thấy ánh mắt ‘ai oán’ của hắn, đưa ghi chép cho Lâm Bạch: “Đi thăm dò những chữ ký này, xác định thân phận cụ thể. Đinh Đinh, đem ảnh chụp của họ đến cho Đàm Khúc nhìn, thử xem có người nào cậu ta từng gặp không.”
Lúc Nhạc Phàm qua đây thì thấy Lâm Bạch đang vô cùng bận rộn.
“Đây là danh sách đó à?” Nhạc Phàm cúi đầu nhìn, đột nhiên thấy một cái tên làm anh khó mà bình tĩnh được – Kim Mạch Long.
“Yên tâm, mặt ngoài nơi đó rất thuần khiết, ít nhất là tôi thấy vậy. Người theo đuổi anh chưa chắc đã là một tên biến thái đâu.” Quan Cẩm mở miệng giải thích.
Mặt Nhạc Phàm hết đỏ lại xanh: “Liên quan quái gì đến tôi! Cậu ta có vấn đề mới tốt, nhanh nhanh bắt về đây để dạy dỗ lại.” Nói xong, hầm hừ đi mất.
Lâm Bạch gãi cằm vẻ trầm tư: “Có phải đã xảy ra chuyện gì mà chúng ta không biết không?”
“Tra của cậu đi.” Quan Cẩm vỗ đầu cậu.
Lâm Bạch rất nhanh đã thu thập xong thông tin của từng người. Ôn Tĩnh Hàn nhìn danh sách, thở dài: “Những người này có thân phận tương đối phiền toái. Mọi người cẩn thận điều tra, chú ý phương thức —”
Nói còn chưa dứt lời, Đinh Đinh đã kích động chạy vào: “Tổ trưởng, bức họa Đàm Khúc miêu tả vẽ xong rồi!” Cô hưng phấn đưa lên một tập giấy, chỉ vào tờ trên cùng: “Đây chính là Khang ca.”
Ôn Tĩnh Hàn cầm lấy rồi đưa cho Quan Cẩm: “Quan Cẩm, cậu nhìn xem, những người này cậu có gặp ở Câu lạc bộ Tử Lan không?”
Quan Cẩm lật xem từng bức vẽ, lắc đầu.
Ôn Tĩnh Hàn giơ bức họa trong tay lên: “Tiểu Bạch phải vất vả một phen rồi, đến hệ thống hộ tịch tra tìm những người này, sau đó đối chiếu với kho tư liệu về tội phạm. Kiều Vũ, Trịnh phi đến trường quay nhìn xem có người nào từng gặp họ chưa, nhất là Đổng Hưng Thịnh và nhân viên của anh ta. Mấy người còn lại tiếp tục điều tra những người có tên trong danh sách.”
Mọi người đã quen cách phân công nhiệm vụ nhanh chóng của Ôn Tĩnh Hàn, không nói hai lời lập tức bắt đầu làm việc. Quan Cẩm vẫn không thể thích ứng với sự hợp tác nhóm rất ăn ý lại vô cùng tín nhiệm này, nhưng trong lòng dâng lên một cảm giác khác thường, muốn bỏ mặc, rồi lại tràn ngập hiếu kỳ.
“Quan Cẩm lại đây, tôi dạy cậu làm thế nào để tra cứu tư liệu.” Cố Tương vốn thận trọng, nhìn hắn đứng ngẩn người một mình là bệnh nghề nghiệp lại tái phát, chủ động đảm nhiệm công việc người hướng dẫn.
Quan Cẩm do dự một chút, hơi mất tự nhiên đi qua đó. Dù sao nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi, càng hiểu biết cách phá án của cảnh sát càng tăng mạnh khả năng phản trinh sát. Mình tuyệt đối không phải vì tò mò, hừ.
Tên của Lục Vân Dương tất nhiên cũng có trong danh sách. Không ngờ anh ta lại là người Lục gia. Quan Cẩm thật ra có biết thanh danh hiển hách của Lục gia, nhưng chỉ nghe tên người sáng lập sự nghiệp kinh doanh và gia chủ đương nhiệm Lục Vân Thâm.
Lục Vân Dương, chuyên gia tâm lý học của Trung tâm nghiên cứu tâm lý XXX, giáo sư thỉnh giảng môn tâm lý học trường đại học YYY, cố vấn chuyên môn cho bệnh viên sức khỏe tâm lý ZZZ … Quan Cẩm nhìn một chuỗi các danh hiệu, con mắt suýt lọt tròng.
Cái gọi là mặt người dạ thú, bề ngoài nhã nhặn bên trong thối nát chính là để chỉ người này. Làm chuyên gia tâm lý học, bảo sao khó đối phó như thế. Quan Cẩm thầm hạ kết luận. Hắn từng trêu chọc một chuyên gia tâm lý học hành vi tại nước M, tên kia phân tích các vụ ám sát trước của hắn, thiếu chút nữa là đoán ra lộ tuyến và địa điểm của lần hành động sau, hại hắn lật thuyền. May sao tổ chức sớm nghe được phong thanh, thay đổi kế hoạch, nếu không hậu quả khôn lường. Từ đó về sau, Quan Cẩm cực kỳ căm thù những người nghiên cứu tâm lý học rồi hành vi gì đó. Nghĩ vậy, hắn thấy hơi hối hận khi đi gặp Lục Vân Dương, lỡ như bị anh ta nhìn ra manh mối gì, chẳng phải là mua dây buộc mình?
Bất đắc dĩ, phát hiện phù hiệu cảnh sát nằm trong tay anh ta, Quan Cẩm cũng không muốn làm thằng ngốc đi gặp Ôn Tĩnh Hàn nói là phù hiệu cảnh sát mất rồi, chỉ đành kiên trì đòi về.
Đứng trong đại sảnh, Quan Cẩm lại có đánh giá mới về Lục Vân Dương: học đòi văn vẻ, phung phí xa hoa. Căn hộ hai tầng, bày trí trong phòng khách theo phong cách phục cổ, tất cả vật phẩm trang trí nhìn như mộc mạc nhưng thật ra rất xa xỉ. Cái đồng hồ quả lắc treo trên lò sưởi âm tường kia, Quan Cẩm xác định là đã từng nhìn thấy cái y hệt trong một bảo tàng thời Trung cổ. Một học giả mà giàu có như thế sao?
Một cô gái diện mạo cùng phục trang vô cùng đáng yêu bưng một tách hồng trà đến: “Quan tiên sinh, mời dùng trà.”
Cô gái mỉm cười nói: “Lát nữa anh ấy sẽ xuống, xin ngài chờ một chút.”
Giáo sư? Hừ, ở trong một khu nhà cao cấp, thuê hầu gái Loli, đây là thể loại giáo sư gì. Quan Cẩm vừa uống trà vừa thầm oán.
“Tôi thấy rất kinh ngạc, không ngờ cậu lại đến tìm tôi.” Lục Vân Dương bước từ trên lầu xuống, một bộ quần áo mặc ở nhà đạm màu thoải mái, đeo kính không gọng, xỏ dép lê, quả thật mang chút luộm thuộm của một học giả.
Quan Cẩm không nói gì, cũng không đứng dậy, chỉ vươn tay ra, để trước mặt Lục Vân Dương.
Lục Vân Dương nhướn mày, tỏ vẻ không hiểu.
“Anh là giáo sư, không cần giả làm người chỉ số thông minh thấp trước mặt tôi. Phù hiệu cảnh sát của tôi đâu?” Quan Cẩm lười vòng vo.
Lục Vân Dương như sực tỉnh: “Cậu xem trí nhớ của tôi này, ngày đó cậu để quên phù hiệu cảnh sát trong phòng, tôi lại không có cách liên lạc với cậu, vốn nghĩ hôm nào qua cục cảnh sát trả cho cậu, đáng tiếc hai ngày nay không có thời gian.”
Để quên? Rõ ràng là anh tiện tay dắt trộm dê!
“Thiên Hạc, em lên lấy phù hiệu cảnh sát anh để trên bàn xuống đây, đưa cho cậu cảnh sát này.”
“Vâng.” Hầu gái tên Thiên Hạc đánh giá Quan Cẩm vài lần rồi xoay người lên lầu.
“Đồng chí cảnh sát này, sao cậu biết tôi ở đây? À quên, cậu là cảnh sát, muốn tra địa chỉ của ai mà chẳng được.”
“Lần trước cậu đến Câu lạc bộ Tử Lan là có công vụ sao? À quên, công việc của cảnh sát yêu cầu phải giữ bí mật, tôi không nên hỏi.”
“Nhìn cậu tuổi không lớn lắm, là người địa phương sao? Cậu nói tiếng phổ thông khá chuẩn, nghe không ra khẩu âm.”
…
“Cậu có vẻ nghiêm túc nhỉ, không hay nói chuyện. Chẳng phải cảnh sát và nhân dân là người một nhà sao? Cậu như vậy làm tôi thấy xa cách quá.”
“Một mình anh tự hỏi tự đáp chẳng phải rất tốt sao? Không có gì, không cần để ý đến tôi, anh tiếp tục đi.” Quan Cẩm liếc nhìn anh với vẻ thương cảm. Làm tâm lý học cũng thật phiêu lưu, nhìn xem người này biến mình thành tâm thần phân liệt thích tự hỏi tự đáp.
“…” Lục Vân Dưởng sửng sốt, đáng ra cái cậu Quan Cẩm hơi tí là dựng lông này phải cảm thấy tức giận phiền chán mới đúng chứ, lần này sao lại bình tĩnh thế.
Quan Cẩm cầm lấy phù hiệu cảnh sát Thiên Hạc đưa, đứng đậy: “Tôi đi đây.”
“Mời.” Lục Vân Dương tiễn hắn đến cửa, rất lịch thiệp mở cửa ra, nho nhã lễ độ đưa hắn ra ngoài.
Lục Vân Dương đóng cửa lại, hỏi Thiên Hạc: “Cảm thấy người này thế nào?”
Thiên Hạc cau mày, hồi tưởng lại: “Trông rất yếu, nhưng ánh mắt lại lạnh lùng, chỉ là không phát hiện ra có cái gì nguy hiểm.”
Không nguy hiểm … Lục Vân Dương đột nhiên nhớ lại bộ dạng ngã chổng vó từ tường hoa xuống của Quan Cẩm, bất giác mỉm cười.
Quan Cẩm còn đang cảm thấy quá trình thuận lợi ngoài ý muốn bỗng hắt xì một cái, xoa xoa mũi: ai đang mắng sau lưng ta!
Quan Cẩm vừa đi vừa miên man suy nghĩ, đằng sau có một chiếc Porsche hai cửa màu xanh ngọc chậm rãi đi theo. Quan Cẩm dừng khựng lại, quay đầu nhìn thẳng vào cửa sổ xe.
Cửa sổ xe hạ xuống, Mẫn Ngôn vươn đầu ra, vẻ mặt tươi cười: “Chào đồng chí cảnh sát, sao lại trùng hợp thế này, cậu vừa tan ca à?”
Một tên hai tên đều nói là trùng hợp, nghĩ tôi ngu hả? Quan Cẩm ghét cảm giác mình không thể khống chế sự phát triển của tình thế, không phải ai cũng có thể đem sát thủ đứng đầu thế giới ra làm trò tiêu khiển, chọc vào hắn nhất định phải trả giá đắt.
Quan Cẩm lập tức đi tới, mở cửa xe, ngồi vào mà chẳng chút khách khí. Sau đó, hắn quay sang nói với Mẫn Ngôn còn đang sững sờ: “Đã trùng hợp như thế thì anh chở tôi một đoạn đi, nếu không chẳng phải uổng phí lần gặp ngẫu nhiên này?”
Mẫn Ngôn thu lại vẻ sửng sốt vừa rồi, khôi phục lại hình tượng quý công tử hoàn mỹ: “Rất vinh hạnh.”
“Phải xưng hô với cậu thế nào?”
“Quan Cẩm.”
“Cảnh sát Quan có thể nể mặt đi ăn bữa cơm chiều với tôi không?”
“Không rảnh.”
“Tiếc thật, hy vọng lần sau có cơ hội. Nhưng mà, nếu cảnh sát Quan rảnh thì buổi tối có thể đến Câu lạc bộ Tử Lan chơi một chút, tôi nhất định sẽ chiêu đãi như thượng khách.” Mẫn Ngôn quay đầu, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm Quan Cẩm.
Quan Cẩm nhìn lại vẻ nghi hoặc: “Lời này sao nghe như Câu lạc bộ Tử Lan là do anh mở.”
“Cậu cứ nói đùa, nó vốn là do tôi mở mà.”
_________________
1. Về việc chuyên gia tâm lý học hành vi mà Quan Cẩm có nhắc đến ở trên, bạn nào đọc QT sẽ thấy chỗ đó là ‘hành vi học’, nhưng theo như những gì mình học ở môn tâm lý học đại cương và sự tham khảo của thầy giáo, thuật ngữ ‘tâm lý học hành vi’ được sử dụng nhiều hơn. Tâm lý học có 6 trường phái:
– Tâm lý học hành vi
– Tâm lý học cấu trúc
– Tâm lý học phân tâm
– Tâm lý học nhân văn
– Tâm lý học nhận thức
– Tâm lý học hành động
Còn ‘hành vi học’ mình có tra cứu trên mạng nhưng nó khá ít thông tin, hoặc giả đây chỉ là người ta tách trường phái ‘tâm lý học hành vi’ ra khỏi tâm lý học mà thôi.
Một chi tiết nữa là đoạn Quan Cẩm nói Lục Vân Dương biến mình thành ‘tâm thần phân liệt’, bản QT ghi là ‘tinh thần phân liệt’. Thuật ngữ ‘tinh thần phân liệt’ này không có, thậm chí là ‘nhân cách phân liệt’ cũng ko có luôn. Tìm hiểu về cái này khá là đau đầu, đến vụ án ‘Nghi án vườn trường’ có đề cập nhiều đến vấn đề này mình sẽ chú thích thêm.
2. Về chiếc Porsche của Mẫn Ngôn.
Trong bản QT ghi là ‘song cửa’, mình ko hiểu tác giả ám chỉ xe chỉ có 2 cửa 2 ghế dạng thể thao hay là mỗi bên 2 cửa như bình thường. Mình nghiêng về vế trước nhiều hơn. Theo miêu tả trong truyện thì xe có màu xanh ngọc, mình tra tìm thì ra được 2 dòng xe có màu này. Một là Cayenne. Chiếc có màu xanh ngọc trong dòng này là Cayenne Diesel. Hình ảnh của chiếc xe này đây:
Hai là 911 Carrera. Chiếc có màu xanh ngọc trong dòng này là 911 Carrera 4 Cabriolet.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...