Editor: Nguyệt
Ra khỏi sân bay Newark(1), Quan Cẩm bị ánh nắng chiếu vào làm nhức mắt. Trong làn gió thoảng là mùi hương quen thuộc, mơ hồ mang theo hơi thở của New York.
“Trông cậu có vẻ thân thuộc nhỉ, không phải lần đầu tiên tới đây sao?” Tony đổi sang dùng tiếng Anh nói chuyện với hắn.
Quan Cẩm cũng trả lời bằng tiếng Anh: “Đương nhiên rồi, tôi quen thuộc nơi này cũng như anh vậy.”
Tony ngẩn người:”Sao khẩu âm của cậu lại giống Ethan thế? Đừng bảo là cậu học tiếng Anh với cậu ta nha, đúng là tìm nhầm thầy rồi. Nghe tôi nói đây này, quá chuẩn luôn.”
“Khẩu âm kiểu tiếng Đức của anh nghe mà chói hết cả tai. Còn nữa, nếu anh không tranh thủ lái xe thì tôi xuống bắt xe khác đấy.”
Tony mở mui chiếc xe thể thao màu hồng cánh sen nổi trội của mình, phóng nhanh như chớp đến tòa biệt thư ở khu đông của họ. Nói ‘họ’ là bởi vì, trước đây Quan Cẩm thích ở thành phố nên chọn một biệt thự nằm gần công viên trung ương, lúc bố trí nội thất cũng thiết kế thành hai nửa, do Tony thường xuyên đến nhà hắn trọ, có đuổi cũng không đi. Nhưng, đa số thời gian bọn họ đều không ở đây. Thường thì Quan Cẩm ở tại nhà trọ trong khu chung cư The Queen, mà Tony thì quanh năm suốt tháng chìm đắm trong vòng tay người đẹp. Chỉ khi không có nhiệm vụ trong thời gian dài, Quan Cẩm mới trở lại biệt thư, ban ngày thì tản bộ quanh viện bảo tàng.
Khung cảnh thành phố càng lúc càng thân quen lọt vào mắt. Cuối cùng, xe dừng lại trước một tòa biệt thự được xây theo phong cách cổ xưa. Bấy giờ Quan Cẩm mới ý thức được rằng mình thật sự đã trở lại.
“Đây là nơi ở trước đây của Ethan, không phải cậu cũng từng tới …” Tony nhìn Quan Cẩm bỏ hành lý xuống, lập tức đi tới phòng bếp, lát sau cầm một chai coca lạnh bước ra, nuốt câu định hỏi lại. “Quả nhiên cậu từng tới đây. Cái tên Ethan này … rốt cuộc hắn làm bước cuối với cậu lúc nào vậy? Sao tôi chẳng biết gì cả!”
“Anh gọi đồ ăn đi, tôi đi tắm một lát.” Quan Cẩm uống thêm một ngụm coca rồi xách hành lý đi lên tầng. “Gọi sandwich 75, không cho cà rốt.”
Tony sững người. Trong khoảnh khắc, bóng dáng Quan Cẩm như hòa vào làm một với người đàn ông cao to lạnh lùng thuở nào. Tony lắc đầu, thật là kỳ lạ.
Ăn no uống đủ ngủ một giấc, Quan Cẩm cảm thấy tinh thần sảng khoái hẳn ra. Hình như Tony đã ra ngoài rồi. Quan Cẩm dạo một vòng quanh phòng ngủ, cuối cùng lấy một cái hòm trang trí phức tạp từ trong tủ âm tường ra, cầm một tấm ảnh lên. Trong ảnh là một ông lão tóc hoa râm, thân hình gầy yếu nhưng quắc thước, tinh thần minh mẫn, đôi mắt màu xám vẫn còn rất sáng. Đằng sau ông là những tác phẩm nghệ thuật và đồ cổ được bày la liệt. Đứng bên cạnh là một đứa trẻ người phương Đông chừng mười tuổi, trên mặt là vẻ lạnh lùng không đúng tuổi và một chút lúng túng khi đứng trước ống kính. Quan Cẩm nhẹ nhàng vuốt lên bức ảnh: “Ông già, suýt nữa thì tôi xuống làm bạn với ông rồi. Nhưng, hình như thượng đế không muốn thu nhận tôi. Hay là ông giao dịch với ông ta đi?”
Tưởng tượng cảnh ông già đuổi theo thượng đế cò kè mặc cả, trên mặt Quan Cẩm hiện lên một nụ cười mỉm.
Lúc này, dưới nhà có tiếng động. Tony về.
“Này, cậu nghỉ ngơi thế nào rồi? Ngày mai tôi không ở đây đâu. Hôm nay rảnh, mà mới có hai giờ chiều, cậu có muốn đi thăm Ethan không?” Tony hỏi đến câu cuối thì hơi dè chừng.
Quan Cẩm không có biểu cảm gì. Có gặp hay không cũng chẳng có gì khác nhau, chỉ là một tấm bia mộ thôi mà. “Đi thôi.”
Xe chạy đến trước cửa một nghĩa trang lâu đời nằm ở ngoại ô thành phố New York thì dừng lại. Sắc chiều ảm đạm, khung cảnh nghĩa trang càng thêm tiêu điều.
Quan Cẩm ngồi trong xe nhìn Tony đã bước xuống xe, môi giật giật: “Không phải anh chôn hai người họ cạnh nhau chứ?”
“Sao thế được? Bên cạnh ông già không có huyệt trống. Tôi phải vất vả lắm mới tìm được một vị trí nằm ở trong góc cho Ethan đấy.” Tony làm vẻ mặt mau cảm kích tôi đi.
Quan Cẩm chẳng mong chờ gì ở cái chỗ đất chôn tốt đó cả.
Hắn không vội đi xem mộ mình, mà tới thăm mộ ông già trước. Hắn đưa tay phủi chiếc lá khô dính trên bia mộ đi, nhìn hàng chữ khắc trên đó: Đây là một người tự do, chết rồi vẫn vậy. Đứng lặng một hồi, hắn mới bảo Tony đi tiếp.
Tới trước ngôi mộ nằm dưới tán lá của một gốc cây thấp lùn góc đông bắc, Tony tự cho là săn sóc, hỏi: “Có cần tôi tránh đi không? Cậu có thể khóc thoải mái.”
Quan Cẩm không trả lời. Hắn nhìn bia mộ màu xám chỉ khắc một cái tên và ngày tháng, chợt thấy hoang mang. Mình được chôn dưới đó sao? Bây giờ trông thế nào? Là xương trắng hay thây xác thối rữa?
Quan Cẩm có cảm giác không thật. Hắn đột nhiên tiến lên hai bước, đặt tay lên bia mộ. Hắn không thấy được bộ dạng của mình lúc chết, chắc là không kém gì những người từng bị hắn giết. Thế nhưng, trước khi nhìn thấy thi cốt của mình, hắn vẫn ôm một tia hy vọng mong manh có thể trở về những ngày xưa cũ. Không được, hắn phải nhìn thấy rồi mới hết hy vọng, hắn không tin mình đã thối rữa, cứ thế ngủ say dưới lòng đất lạnh lẽo.
“Đi tìm xẻng, hai cái.” Ngón tay Quan Cẩm siết chặt lấy tấm bia đá.
“Cái gì?” Tony không hiểu.
“Nhanh lên, cái gì cũng được, chỉ cần có thể đào chỗ này ra, cái gì cũng được!” Quan Cẩm gào lên.
Tony hoảng sợ, há hốc mồm hỏi: “Đào ra? Cậu điên rồi! Cậu có đào ra Ethan cũng không sống lại được! Tôi đã tận mắt nhìn cậu ấy được hạ táng. Quan, cậu ấy thật sự đã chết rồi.”
“Tôi không tin! Mẹ kiếp sao tôi có thể bị chôn ở cái chỗ chết tiệt này, cái chỗ ngay cả một con chim cũng không có! Chết tiệt, chết tiệt!” Quan Cẩm đá lên bia mộ như nổi điên, bị Tony ôm cổ lôi lại.
“Này này, cậu bình tĩnh một chút đi! Con người sớm muộn đều phải chết, linh hồn sẽ đi gặp thượng đế, cái chôn ở đây chỉ là thân thể thôi.”
“Thượng đế chó má. Tôi còn chưa chết, mẹ nó tôi còn đứng ở đây này! Còn sống sờ sờ đây này!”
Quan Cẩm giãy khỏi tay Tony, xoay người lại, thở hổn hển, mắt đỏ ngầu như dã thú nhìn chằm chằm Tony.
“Cái … cái gì?” Tony đáng thương cảm thấy hình như mình vừa nghe được chuyện gì đó thật khủng khiếp, đầu óc cứ xoắn cả lại.
Quan Cẩm giải tỏa một hồi cũng dần bình tĩnh lại. Hắn đặt mông ngồi trước ngôi mộ, dựa lưng vào bia đá, rơi vào trầm mặc.
Một lúc lâu sau, Quan Cẩm mới trầm giọng nói: “Anh bạn, tôi còn sống, tôi chưa chết.”
Vẻ mặt Tony lúc này như gặp quỷ. À, đúng là gặp quỷ thật.
Trong một quán cà phê nằm ở thị trấn nhỏ gần nghĩa địa.
“Nghe như thiên phương dạ đàm(2) ấy.” Tony dùng cốc nước chanh đá an ủi tâm hồn nhỏ bé bị kinh động của mình. “Cậu có chắc là không phải mình tưởng niệm quá độ nên sản sinh ra một nhân cách khác không?”
Quan Cẩm lườm hắn: “Sớm muộn gì anh cũng chết vì cái mồm thối đó.”
“Ê, đừng nguyền rủa tôi thế chứ.” Tony cảm thán một hồi mới cẩn thận quan sát Quan Cẩm, “Chậc chậc, trông cái dáng vẻ nhỏ nhắn của cậu bây giờ kìa, tôi mà mang cậu đến vũ trường chắc bọn họ sẽ nghĩ tôi đổi khẩu vị, bắt đầu mê thiếu niên.”
“Như thế là tốt nhất.” Bất ngờ là Quan Cẩm lại không bắt bẻ. “Sẽ không ai nghĩ rằng tôi có liên quan gì đến Hắc Kiêu. Bọn họ có nằm mơ cũng không ngờ rằng tôi sẽ sống lại trong một thân thể khác.”
Tony nhướn mày: “Cậu theo tôi về là muốn bắt đầu kế hoạch báo thù à?”
“Chẳng phải anh về nước là vì lý do này sao?”
“Quả nhiên chỉ có cậu hiểu tôi nhất. Cộng sự tốt, làm một ly nào!”
Tony liên lạc với một số người có quan hệ với tổ chức, muốn hỏi thăm tin tức về Spider từ chỗ họ. Còn Quan Cẩm chỉ có thể ở trong biệt thự. Thật ra hắn rất muốn về nhà trọ ở khu The Queen lấy vài thứ, nhưng bây giờ mà về với cái dạng này thì không sáng suốt chút nào.
Trước khi đến đây, Quan Cẩm vẫn cảm thấy cuộc sống trước đó như một giấc mơ quá thật, hoặc như đang diễn một vở kịch dài, một ngày nào đó mộng sẽ tỉnh, kịch cũng tàn. Nhưng khi nhìn thấy mộ của mình, hắn ý thức được rằng mình vĩnh viễn không thể tỉnh lại nữa. Dấu vết cuộc đời hơn ba mươi năm cứ thế bị một viên đạn xóa bỏ, từ nay về sau thế giới mất đi một Hắc Kiêu, thêm một Quan Cẩm không biết rốt cuộc mình là ai. Cho dù tinh thần hắn có vững vàng thế nào, thì vào thời khắc tàn khốc phải đốt mặt với thi cốt của chính mình, hắn vẫn phẫn nộ đến mức không kiểm soát được.
Tony hỏi hắn sau này định làm gì, hắn chỉ cười tự giễu. Tương lai đối với hắn thật quá mờ mịt, hắn chỉ nghĩ đến hiện tại thôi. Hắn muốn những kẻ xóa sổ hắn phải trả giá đắt. Trong mắt kẻ khác, hắn chỉ là một con rối phụ thuộc vào tổ chức, nhưng hắn rất rõ tổ chức đối với hắn chỉ như một đại lý, đôi bên hợp tác cùng có lợi, trước giờ hắn chưa từng để tâm đến. Hắn không muốn sử dụng thế lực ngầm đó chỉ để lo cho thân mình, đổi lấy một cuộc sống thanh bình. Nhưng việc đã đến nước này, không thể tự quyết được nữa. Trong mắt người khác, hắn chỉ là một tên sát thủ cỏn con bị dùng để giết gà dọa khỉ. Đáng tiếc, bọn chúng đã chọn nhầm người. Chọc giận Ám Dạ Chi Kiêu là một sai lầm rất lớn.
______________________________
(1) Newalk: Newalk Liberty là một sân bay quốc tế phục vụ vùng đô thị New York, tiểu bang New York, Hoa Kỳ.
(2) Thiên phương dạ đàm: ý chỉ những chuyện hoang đường, khó tin, không có thật.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...