Chuột Túi Lão Ba

-“Cho nên anh mới nói thua cổ phiếu, phòng ở bị niêm phong, lại bởi vì làm việc sai lầm bị thủ trưởng mắng, chịu khổ bị giáng chức, tất cả này, đều là gạt tôi đúng hay không?”

Làm cho khi Hoa Lộ Dư rốt cuộc biết rõ mọi chuyện, còn giống con rối bị ba mẹ Đái Tương Luân thay nhau hỏi thăm hỏi han ần cần xong, mới có thể đào thoát cái văn phòng quá mức nhiệt tình kia.

Không nghĩ tới Đái Tương Luân dĩ nhiên là nhị thiếu gia tập đoàn Quang Minh,là em trai tổng tài Tần Mạc Dương, chẳng qua hai anh em này một theo họ cha, một theo họ mẹ, hơn nữa bề ngoài Tần Mạc Dương giống cha, mà Đái Tương Luân lại cực kì giống mẹ, cho nên mọi người trong công ty không đoán được quan hệ của bọn họ.

Này cũng giải thích vì sao Đái Tương Luân nhiều lần khiêu khích thủ trưởng, vẫn không có việc gì, mà những lời nói dối kia, càng chứng mình chính nàng có bao nhiêu ngu xuẩn khi một mực tin những lời nói dối kia.

Hoa Lộ Dư cảm thấy chính mình tựa như tiểu sửu, bị người đùa giỡn đến đùa giỡn đi, còn ngu ngốc thật sự thay nam nhân này lo lắng, thật…thật sự là tức chết nàng!

Nhưng ở trước mặt ba mẹ tinh lực tràn đầy của Đái Tương Luân, nàng thật sự không thể đem mọi phẫn nộ ở đáy lòng nói ra, chỉ có thể đợi cho thời điểm chỉ còn hai người, khởi binh vấn tội cái tên đầu sỏ này.

Đái Tương Luân lập tức làm ra biểu tình đầu hàng, vẻ mặt còn biết sai để sửa –“Tiểu Dư, ta biết ngay từ đầu giấu diếm thân phận chính mình là ta không đúng, nhưng…ta cũng có nỗi khổ riêng”

Hắn nói thập phần êm tai –“Thứ nhất, thân phận ở trong công ty của ta là không bị công khai, chỉ có vài ban giám đốc thúc thúc bá bá biết, thứ hai, lúc trước sở dĩ giả trang người nghèo đáng thương, còn không phải do em không chịu cho ta cơ hội tiếp cận? về phần thứ ba…”

Hắn bỗng dưng đem nàng ôm vào trước ngực –“Ta nghĩ nhìn xem em, nữ nhân ngu xuẩn này có thể đồng tình với ta hay không, sau đó hảo tâm thu lưu, mà em quả nhiên không làm cho ta thất vọng.” Nói xong, hắn dùng lực hôn nàng một cái trên trán –“Ta chỉ biết em là nữ nhân thiện lương nhất trên đời” ( nịnh hót nhanh ghê)

Sắc mặt của Hoa Lộ Dư đã khó coi rất lâu, không chút lưu tình bỏ ra hai cái tay có hạnh kiểm xấu –“Nếu tôi đoán không sai, anh nói ba anh phong lưu hoa tâm, mẹ anh cũng là gian khổ sống qua ngày đi?”

Nàng vừa rồi cũng không bỏ qua màn ảnh ba mẹ hắn khanh khanh ta ta, rõ ràng là lão phu thê sắp nam mươi, vẫn còn trước mắt tiểu bối biểu diễn ân ái, nàng nhìn thấy còn đỏ mặt thẹn thùng, người lớn tuổi mà tình cảm còn tốt như vậy, nói ba hắn phong lưu hoa tâm, đánh chết nàng cũng không tin tưởng.

-“Này đều là em đã đoán sai, bọn họ thật là ly hôn, hơn nữa cho đến bây giờ còn chưa có kết hôn lại.”

-“Cái gì? Nhưng là bọn họ thực ân ái…”

-“Đừng nhìn phụ mẫu ta hiện tại tình cảm rất tốt, năđó ba ta thật là hoa tâm củ cải không chịu nổi ngoại giới dụ hoặc.”

Đái Tương Luân không chút nào kiêng kị nói ra chuyện ba mẹ. hóa ra phụ thân Tần Chính Kiệt khi còn trẻ anh tuấn tiêu sái, sự nghiệp xuất sắc, sau khi cưới đại tiểu thư Đái Lệ Lệ, sự nghiệp tăng lên như ánh mặt trời ban trưa.

Hai người có hai con, con trai trưởng là Tần Mạc Dương, con trai thứ là Tần Mạc Phàm, chính là Đái Tương Luân hiện tại.

Một nhà bốn người vốn hòa thuận vui vẻ, nhưng Tần Chính Kiệt là đại lão bản tập đoàn Quang Minh, tiếp xúc vô kể, tự nhiên cũng lây dính thói quen gặp thì chơi.

Một ngày, hắn rốt cuộc bởi vì xã giao mà cùng một nữ hộ khách phát sinh quan hệ, lần đầu tiên thể nghiệm tư vị ngoại tình, từ đó Tần Chính Kiệt bắt đầu thường xuyên lén lút ngoại tình.

Chính là trên trời không không hề gió lùa tường, Đái Lệ Lệ thân là nữ cường nhân trong giới trang phục nữ, làm người cường hãn không khéo, ngẫu nhiên từ bạn tốt biết được lão công của chính mình thường xuyên cùng một thiên kim trong giới thượng lưu lui tới, liền nổi lên lòng nghi ngờ, âm thầm lưu ý, không nghĩ tới cuối cùng nàng thật sự bắt được tận giường.

Nàng tính cách mạnh mẽ tự nhiên không nuốt trôi được việc này, dứt khoát kiên quyết chặt đứt tình cảm vợ chồng.

Hiệp nghị ly hôn nói trưởng tử do phụ thân nuôi nấng, thứ tử do nàng mang đi, từ nay về sau, thứ tử Tần Mạc Phàm theo họ mẹ, sửa danh thành Đái Tương Luân.

Đái Lệ Lệ xinh đẹp hào phóng, là hình tượng nữ nhân của rất nhiều nam nhân thành đạt mơ ước, vừa biết được nàng ly hôn, khôi phục thân phận độc thân, người theo đuổi liền đếm không xuể.

Tần Chính Kiệt cùng tình phụ kia vốn chỉ là ôm chơi đùa, làm khi thê tử đưa ra đơn ly hôn, còn tưởng rằng nàng chỉ là dọa hắn, sau khi tách ra nàng sẽ hối hận, đến lúc đó hắn sẽ lại tìm nàng trở về. Mà khi hắn ở những trường hợp khác nhau nhìn thấy không ngừng có người đối vợ trước ân cần, hắn mới phát giác hoàn cảnh không giống như hắn tưởng tượng, đố kị trong lòng mọc tràn lan.


Từ đó về sau, đôi vợ chồng đã ly dị này, chính thức khai triển truy đuổi tình yêu lần thứ hai.

Nhiều năm qua đi như vậy, Tần Chính Kiệt đem tất cả thủ đoạn nghĩ muốn lấy về lại tin tưởng của thê tử, thậm chí vì theo đuổi nàng, ngay cả sự nghiệp cũng quăng cho con trưởng quản.

Theo lý thuyết, tình cảm cha mẹ trong lúc đó có vấn đề, người chịu ảnh hưởng nhất là con cái, nhưng Tần gia lại ngoại lệ, bởi vì Đái Tương Luân lại thập phần hưởng thụ cuộc sống cha mẹ tách ra.

Chỉ cần ba mẹ không kết hôn lại, hắn có thể cả đời là họ Đái, không cần lo lắng kế thừa gia nghiệp.

Nhưng Tần Mạc Dương từ nhỏ thích văn học cổ, đã phát thệ sau khi lớn lên nhất định phải đến trường đại học làm giáo sư quốc văn.

Hai người bọn họ đều coi sự nghiệp mà một tay phụ thân làm nên như khoai lang nóng, không ai muốn cầm, nhưng phụ mệnh nan vi ( lời cha khó cãi), hai anh em bọn họ đều không thoát khỏi sứ mệnh trên người, chỉ có Đái Tương Luân chiếm ưu thế bởi vì đã sửa sang họ mẹ, cho nên liền công khai cự tuyệt chuyện này.

Nhưng Tần Mạc Dương làm sao có thể để cho em trai không đếm xỉa, liền cùng hắn ước định, chỉ cần sau khi Đái Tương Luân tốt nghiệp đến Quang Minh làm việc, trong vòng ba năm có thể làm đến vị trí ban giám đốc, hắn liền lập tức đáp ứng tự mình tiếp nhận Quang Minh, làm cho em trai tự mình gây dựng sự nghiệp ở bên ngoài. ( hô hô, như thế này chả trách cứ liên tục giáng chức em trai, tới bao giờ mới làm được giám đốc?)

Nếu trong ba năm Đái Tương Luân không làm ra thành tích, như vậy trọng trách tiếp nhận Quang Minh sẽ do hắn gánh vác.

Bởi vì như thế, Đái Tương Luân mới cố gắng làm việc, không ngừng vì công ty làm ra sinh ý, trong thời gian ngắn ngủi hai năm liền làm đến vị trí nghiệp vụ bộ quản lý.

Nếu không bởi vì làm mất đi báo cáo của Hoa Lộ Dư lần trước, hắn cũng sẽ không bị nắm đến bím tóc, lại càng không có chuyện hàng chức.

Nói đi nói lại, hiệp nghị giữa hai anh em, là vì có sự xuất hiện của Hoa Lộ Dư mà tạm thời dừng lại.

-“Vốn ta muốn theo kế hoạch là lấy thời gian ba năm để thoát khỏi thân phận kế thừa công ty, nhưng bởi vì em, nhân sinh của ta có đại chuyển biến, em xem, ta trả giá cho em nhiều như vậy, không phải là em nên hồi báo cho ta một chút?”

Sau khi Đái Tương Luân đem mọi chuyện nói ra, lại khôi phục vẻ mặt bất cần đời.

Nhưng tâm tình của Hoa Lộ Dư cũng rất phức tạp.

Hiện tại, hắn thật sự hoàn toàn phù hợp điều kiện của nam nhân nàng không nên trêu chọc.

Làm sao bây giờ?

Không biết tại sao Đái Tương Luân cảm thấy nàng trầm mặc lúc này quá mức khiếp sợ.

-“Ta đáp ứng em, về sau tuyệt đối không giấu diếm em chuyện gì”

Nói xong, vội vàng dừng hôn trên trán nàng, nhưng lúc này, Hoa Lộ Dư không một chút cảm thụ được nhiệt độ của nụ hôn kia,chỉ cảm thấy một thân lãnh ý.

Cha mẹ Đái Tương Luân ở nước ngoài chợt nghe đứa con nhỏ của mình yêu đương, còn có đứa nhỏ, cho nên hai người liền lập tức ném tất cả mọi việc ở nước ngoài, hỏa tốc trở về nước, muốn nhìn con dâu tương lai.

Điều này làm cho cuộc sống bình tĩnh của Hoa Lộ Dư xuất hiện biến hóa long trời lở đất, theo hai người kia bốn phía tuyên truyền, tin tức Đái Tương Luân là nhị công tử tập đoàn Quang minh rất nhanh bị mọi người biết, thân thế hiển hách như thế, làm cho địa vị của hắn ở công ty càng thêm tôn quý.

Cuối cùng, đôi vợ chồng điên cuồng kia hiển nhiên đem Hoa Lộ Dư trở thành búp bê thủy tinh, không chỉ có mệnh lệnh con trưởng cùng con thứ lập tức đình chỉ tất cả công việc của nàng ở công ty, về nhà chuyên tâm dưỡng thai, còn tìm chuyên gia ở bên hầu hạ, chuyện này đối với Hoa Lộ Dư mà nói là một chuyện tra tấn.

Nếu không phải Đái Tương Luân ngăn cản, chỉ sợ nàng đã bị bắt đến sống tại biệt thự Tần gia.


Đột nhiên có sự quan tâm sủng ái như vậy, làm cho Hoa Lộ Dư có chút vui vẻ, cũng có chút bất an, nàng quen từ nhỏ cô độc, lập tức trở thành nhân vật được chú ý, năng lực thừa nhận tự nhiên có hạn.

Nhất là đối với bữa tối cả nhà cùng ăn, loại không khí hòa thuận vui vẻ này làm cho nàng mâu thuẫn muốn thoát đi, nhiều năm cô tịch như vậy, không khí gia đình ấm áp như thế nàng chưa từng trải qua, cho nên khát vọng, nhưng cũng lo lắng tất cả tốt đẹp này tùy thời có thể biến mất không thấy.

Bữa tối qua đi, Đái Tương Luân lái xem cùng nàng trở về không gian ngọt ngào của hai người, Hoa Lộ Dư lấy ra chìa khóa, mở cửa phòng ra, bên trong một mảnh đen tối.

Nàng vừa định bật đèn, phía sau lại truyền đến một bàn tay to ấm áp, sau đó gắt gao đem nàng nhét vào trong ngực.

-“Tiểu Dư..” phía sau tai truyền đến hơi thở ấm áp của hắn, tiếng nói từ tính càng thêm dụ hoặc.

-“Trên người em rốt cuộc có loại ma lực gì? Người nhà của ta thích em vô cùng, mẹ còn hỏi ta rốt cuộc khi nào mới cưới em vào cửa?”

Giây tiếp theo, Hoa Lộ Dư chỉ cảm thấy tay mình bị người kéo, trong bóng đêm, có cái gì đó lạnh lẽo đeo vào ngón áp út của nàng.

Lòng của nàng bỗng dưng căng thẳng, giống như chờ mong gì đó, lại sợ hãi gì đó.

“ba”

Bên trong đột nhiên sáng lên, nàng bị kéo xoay người, khuôn mặt tuấn tú kia đối diện, chỉ cảm thấy trong đôi mắt thâm thúy đen tối kia của Đái Tương Luân tản ra ánh mắt hi vọng.

-“Tiểu Dư, gả cho ta được không?”

Bàn tay to của hắn nhẹ nhàng cầm bàn tay nhỏ bé của nàng, Hoa Lộ Dư cảm thấy ngón áp út của mình có một cái nhẫn kim cương tinh xảo, rất vừa tay.

Kinh hỉ qua đi, ác mộng lại ập đến.

Lời nói trước khi mẹ nàng lâm chung, sắc mặt trào phúng của tên lớp trưởng kia, biểu tình hổ thẹn lại kiên định của Lữ Uy Thần, từng màn lại xuất hiện trước mắt.

Vẫn là không được!

Hoa Lộ Dư đột nhiên lui về phía sau, nhìn thấy đáy mắt đầy nghi hoặc của Đái Tương Luân.

-“Tiểu Dư?” thanh âm của hắn cực kì nhẹ nhàng, mang theo vài phần không xác định –“Em…không nghĩ gả cho ta?”

Nguy rồi, phản ứng vừa rồi của nàng tựa hồ tổn thương hắn! Hoa Lộ Dư khổ sở không thôi, lại không biết nên đáp lại như thế nào.

Thật lâu, nàng mới dời đi ánh mắt, ấp a ấp úng nhắc lại –“Em…thời gian chúng ta nhận thức, kỳ thật cũng không lâu….có thể…chờ về sau bàn lại?”

Đái Tương Luân rõ ràng thấy ánh mắt nàng giãy dụa thống khổ, nhưng nàng cái gì cũng không nói, điều này làm cho hắn thực bị thương.

Hắn nghĩ đến, ch1inh mình có thể lần nữa cởi bỏ cái khóa vây khốn nàng kia.


Nhưng lần này, ngay cả cho hắn biết sự lo lắng trong lòng của nàng nàng cũng không cho.

Lần nữa theo đuổi nàng, bức nàng nói ra lời trong lòng, cũng là cần động lực để tiếp tục, mà lần này, sự trốn tránh của nàng, làm cho hắn tạm thời không có khí lực tiếp tục.

-“Ta biết trong lòng em có thương tích, nhưng vì sao không chịu nói cho ta biết? chẳng lẽ ta không đáng tin như vậy sao?” thở dài, trên mặt hắn lộ ra vẻ thật bại cùng thất vọng.

-“Tương Luân, kỳ thật em…” làm cho hắn lộ ra biểu tình này, Hoa Lộ Dư rất tự trách, nàng vội vàng nghĩ muốn cùng hắn phân tích nội tâm chính mình, nói cho hắn vì sao nàng sợ hãi, nhưng vừa mới mở miệng liền bị hắn đánh gãy.

-“Quên đi, ta không nên bức em trong chuyện này, em không nghĩ kết hôn, ta cũng không miễn cưỡng”

Lời này là có ý gì? Hắn…đối nàng thất vọng rồi sao? Hoa Lộ Dư sợ hãi, nghĩ muốn mở miệng nói gì đó, nhưng yết hầu không lên được tiếng.

Đái Tương Luân thấy nàng như vậy, càng thất vọng, hai mắt nhắm nghiền, âm thanh lạnh lùng nói –“Đã khuya, em cũng mệt mỏi, ngủ đi”

Hắn như thường ngày đem nàng đặt lên giường, giúp nàng đắp chăn, động tác mềm nh5, sau đó tắt đèn.

Bên trong một mảnh bóng tối, Hoa Lộ Dư chỉ nghe thấy hắn xoay người ra cửa, sau một hồi chờ đợi, hắn vẫn không có trở lại, mà cái hôn ngủ ngon kia, đêm nay cũng không thấy.

Hoa Lộ Dư vốn nghĩ chờ hắn trở về, nhưng đến cuối cùng thật sự không chống lại được ù rũ, nặng nề ngủ, nhưng đến sáng sớm, nàng mở mắt ra, mới phát hiện bên giường vẫn không có người.

Trong lòng thất kinh, nàng vội vàng chạy đến phòng khách, chỉ thấy phòng khách có một núi nhỏ mẩu thuốc lá, trong nhà cũng không thấy bóng dáng của hắn.

Đái Tương Luân từ sớm đã đến công ty khuôn mặt tuấn tú trầm lãnh từ đầu đến cuối, ngay cả bình thường thích cùng đồng sự đùa giỡn vui cười cũng không thấy.

Từ sau khi thân phận chân thật bị vạch trần, đồng sự công ty chẳng những không đối hắn kính nhi viễn chi, ngược lại càng thêm kính nể ngưỡng mộ, dù sao hai năm nay ở công ty hắn thật sự cố gắng.

Chẳng qua vị nhị thiếu gia mai danh ẩn tích này, trước kia còn cảnh xuân đầy mặt, không biết vì sao hôm nay vừa đến công ty liền cau mày lãnh mặt.

Buổi sáng mười giờ hội nghị vừa chấm dứt, hắn liền xông vào văn phòng tổng tài “ba” một tiếng, cầm tài liệu trong này ném lên mặt bàn, đặt mông ngồi xuống trước mặt huynh trưởng.

-“Nghe nói anh muốn phái Đại Vĩ bộ nghiệp vụ đi Pháp làm việc?”

Tần Mạc Dương vùi đầu trong công văn ngẩng đầu, nghiền ngẫm đánh giá người trước mặt –“Có gì không ổn?”

-“Đây là tài liệu về tập đoàn Uy Khắc Tư của Pháp, có chút chỗ tôi cảm thấy có vấn đề, nếu nhất định phải phái người đến Pháp một chuyến phụ trách can thiệp bên đó, tôi nghĩ tôi có thể đi.”

Tần Mạc Dương khó hiểu nhíu mi –“Nhưng là hợp tác cùng tập đoàn Uy Khắc Tư đều do Đại Vĩ chịu trách nhiệm, hơn nữa ngươi cùng Tiểu Dư không phải đang trong thời kì tình yêu cuồng nhiệt sao? Lúc này đột nhiên xa à, tựa hồ không tốt lắm.”

Không đề cập tới thì không sao, vừa nghe đến tên bạn gái, sắc mặt của Đái Tương Luân liền trầm xuống –“Tóm lại, lần đi Pháp này tôi đi rồi”

Nói hắn tùy hứng cũng tốt, vô lý cũng thế, hắn chính là cảm thấy vô cùng tức giận khi nàng không thể thẳng thắn đối với mình.

Giận nàng, cũng giận chính mình không đủ để làm cho nàng tin tưởng.

Tâm tình như vậy, làm cho hắn thực phiền chán, phiền chán đến không thể xác định chính mình có hay không thể phát giận với nàng, cho nên tối hôm qua mới không dám vào phòng, thậm chí không dám cùng nàng đối mặt, trước hết rời nhà thẳng đến công ty.

Đến công ty, nghe nói dồng sự bộ nghiệp vụ sắp bị phái đến Pháp làm việc, cho nên hắn lập tức xung phong nhận việc, xin đi giết giặc thay.

-“Xem ra các ngươi xảy ra gì đó không thoải mái?”

Tần Mạc Dương nói trúng tâm sự của hắn, điều này làm cho Đái Tương Luân có chút xấu hổ nói –“Tóm lại, anh chỉ cần ở trên văn kiện đó kí tên là tốt rồi”

-“Nhưng là ta không chấp nhận cho ngươi rời đi vào thời điểm này”


-“Bằng không anh hi vọng ta thế nào?” nhịn suốt một buổi tối không có bùng nổ, rốt cuộc hắn ở trước mặt anh trai bại lộ ra một mặt bốc đồng.

-“Nàng không tin ta! Không tiếp thu lời cầu hôn của ta, ngay cả có việc cũng nguyện chính mình giải quyết cũng không nói cùng ta…ta nghĩ hiện tại chúng ta cần một chút thời gian bình tĩnh, nếu không ta không dám cam đoan quan hệ giữa chúng ta có thể hay không trở nên tồi tệ.”

Tần Mạc Dương bất động thanh sắc nhìn bộ dáng em trai mình, tuy rằng không biết vợ chồng son bọn họ xảy ra vấn đề gì, nhưng nhìn em trai từ nhỏ đến lớn đều phong lưu vui vẻ vô hạn, nay rốt cuộc cũng có một mặt bất lực, hắn không khỏi cảm thán, tình yêu thật đúng là thứ làm cho người ta đau đầu.

-“Được rồi, nếu ngươi cố ý muốn ra nước ngoài, ta đương nhiên không cự tuyệt, ngươi rời đi mấy ngày ta sẽ chiếu cố nàng”

Đái Tương Luân cảm kích nhìn hắn một cái, một hồi sau nhẹ nhàng nói cám ơn.

Thời điểm Hoa Lộ Dư biết được Đái Tương Luân muốn đi Pháp, thì hắn đã ở sân bay, nàng vạn vạn không nghĩ tới, hắn chỉ dùng thời gian một ngày để chuẩn bị, mà chính mình cư nhiên bị xếp vào hàng ngũ không được thông tri trước.

Nếu tổng tài không gọi điện đến nói cho nàng, chỉ sợ đến bây giờ nàng cũng chẳng hay biết gì.

Đái Tương Luân vốn định cứ như vậy đi, mà khi nữ nhân âu yếm trong hoang mang rối loạn khẩn trương đuổi đến sân bay, hắn vẫn không thể tuyệt tay được.

Thấy nàng tràn đầy mồ hôi, vẻ mặt bối rối cùng bất an, làm cho ngực hắn đau.

Nhưng là….đau lòng thì như thế nào? Nàng một ngày cũng không tình nguyện mở lòng với hắn, tình cảm hai người vĩnh viễn dừng lại tại chỗ, cho dù hắn tiến về phía trước, nàng cũng sẽ bởi vì nỗi đau từ trước mà vô tình đẩy hắn ra.

Hắn mặc áo sơ mi, quần dài đen, trên mặt còn đeo một cái kính mắt, bên người có một valy hành lý nhò, bề ngoài tuấn suất, không biết hấp dẫn bao nhiêu ánh mắt nữ nhân.

Hoa Lộ Dư si ngốc nhìn hắn, cẩn thận đi lên phía trước, cho dù đến gần hắn rồi, lại cảm thấy không hiểu sao hai trái tim cách thật xa.

Xa đến ngay cả một câu hỏi, nàng cũng phải chần chờ thật lâu mới có thể nói ra miệng, sợ hắn xa cách không đáp lại.

-“Như thế nào…đột nhiên muốn đi Pháp?”

Sau khi hắn cầu hôn thất bại, hai người lâm vào cục diện bế tắc, đáy lòng biết rõ hắn đang tức giận, nhưng nàng lại không biết nên giải thích từ đâu.

Gỡ xuống kính mắt, Đái Tương Luân lộ ra một chút cười cố ý –“Ta cũng không có biện pháp, đây là quyết định của công ty”

Nói xong, lại là một trận trầm mặc, ai cũng không biết nên đánh vỡ cục diện bế tắc này như thế nào.

-“Kỳ thật ngày đó…’

-“Kỳ thật ngày đó…”

Qua nửa ngày, hai người đồng thời đột nhiên mở miệng, khi bốn mắt nhìn nhau, đều ăn ý ngậm miệng lại.

Nhún vai, hắn dẫn đầu mở miệng –“Quên đi, lần này đi Pháp làm việc, ít nhất có một tháng, ta nghĩ như vậy cũng tốt,chúng ta nên bình tĩnh một thời gia, trong khoảng thời gian này anh của ta sẽ chiếu cố em”

Không dám để ý đến nước mắt ẩn ẩn trong mắt nàng, hắn khẽ run quay mắt –“Cứ như vậy. Nhớ rõ gọi taxi đưa em về nhà cẩn thận, tất cả cẩn thận một chút. Ta phải đi đăng kí, bye bye”

Thấy hắn xoay người bước đi, Hoa Lộ Dư chỉ cảm thấy lần này tách ra, hai người sẽ không có khả năng trở về như trước.

Ngực buồn bực thật sự, tâm lại kích động vô cùng, nàng rất muốn kêu to gọi hắn đừng đi, nghĩ muốn ôm chặt lấy hắn, nhưng lại không gọi, chính mình là người làm cho hắn thương tâm.

Thẳng đến bóng dáng thân quen biến mất trong tầm mắt, nàng vẫn đứng tại chỗ, không nhúc nhích, cả người mất hết khí lực.

Nàng vẫn là bại bởi quá khứ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận